34. Thần đồng tử vàng đời trước hận (1)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Thần đồng tử vàng đời trước hận (1)

Bây giờ sống lại, Ma Quân cười thầm mà nghĩ: Bản thân mình năm đó đúng là ngông cuồng, không thèm chừa lại chút mặt mũi nào cho người ta, suýt chút nữa thì hủy luôn đạo tâm của Tử Vi Thánh Tử.

Hắn thật ra không có ý xấu, đơn giản chỉ vì Lận Phụ Thanh từ nhỏ nghe Doãn Thường Tân mỗi ngày lải nhải phải làm từ tiên, những vấn đề hắn hỏi Cơ Nạp cũng chính là nan đề mà hắn luôn trăn trở trong lòng. Lại vì cơ duyên gặp gỡ Phương Tri Uyên, Lận Phụ Thanh cũng âm thầm oán giận Tử Vi Các, nhìn thấy Thánh Tử mới không nhịn được muốn chất vấn một cách cực đoan.

Kỳ thật, mấy lời đó đều là vô nghĩa.

Hắn hoa ngôn xảo ngữ lung tung, phàm là đại năng với đạo tâm vững chắc thanh minh, hắn cũng không chọc phá gì được, chẳng qua Cơ Nạp chưa từng gặp loại người như Lận Phụ Thanh nên mới bị hắn xoay như chong chóng. Thậm chí y còn thành thật cảm thấy hắn có kiến giải độc đáo, lời nói sáng suốt, lòng dạ sắt son... Chậc, đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch đáng thương.

Có lẽ Lận Phụ Thanh im lặng quá lâu, Phương Tri Uyên không nhịn được, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Sư ca, ngươi chờ gì vậy?"

—— Ý là, không phải ngươi trông ngóng muốn gặp Cơ Nạp sao, hiện tại người cũng đem xuống cho ngươi rồi, còn không mau nói chuyện đi?

"... Ừm." Lận Phụ Thanh hơi xấu hổ, lén lút ho khan, ánh mắt hướng về phía Tử Vi Thánh Tử, lại ngoài ý muốn mà dừng lại ở một người bên cạnh y.

Vương trưởng lão khom người, cung kính nói: "Thánh Tử bị kinh sợ, chúng ta cũng lo lắng. Thỉnh Thánh Tử về thuyền nghỉ tạm."

Cơ Nạp nhẹ nhàng nâng tay: "Không sao. Nơi này linh khí dồi dào, đứng hóng gió cũng tốt."

Lận Phụ Thanh có chút nghi hoặc.

Tu sĩ trung niên kia khuôn mặt bình thường, nhìn cách ăn mặc hẳn là trưởng lão Tử Vi Các. Nhưng hắn nhớ rõ, đời trước bên cạnh Cơ Nạp không có người này. Trong lòng hắn nâng lên một tầng cảnh giác.

Lận Phụ Thanh cũng không ngại người ta đánh giá mình không biết phép tắc, hắn bước lên hai bước, nở nụ cười ấm áp: "Xin hỏi, vị tiên trưởng này là?"

Vương trưởng lão dường như không ngờ sẽ bị gọi đến, ngạc nhiên nhìn sang, một lúc sau mới thả lỏng gương mặt, gật đầu đáp: "Ta là Vương Chiết, trưởng lão Tử Vi Các, tiểu tiên quân chê cười."

Khi giọng nói của Vương trưởng lão vang lên, Lận Phụ Thanh cũng nghe được giọng nói trầm lạnh của Phương Tri Uyên truyền đến trong tai: "Tử Vi trưởng lão tổng cộng năm người, trăm năm luôn không tăng không giảm, chưa từng có ai họ Vương."

"Sư ca... Tình huống có vẻ không ổn, ngươi lui về trước đã!"

Lận Phụ Thanh cả người căng thẳng. Lúc này, hắn nghe nhóm khí tu trên túc chu của Tử Vi Các hô to: "Bẩm Thánh Tử, pháp trận đã tu sửa xong, có thể khởi hành!"

Cơ Nạp quay đầu nhìn về phía Lận Phụ Thanh, nhàn nhạt nói: "Lận tiểu tiên quân, có duyên gặp lại."

Lận Phụ Thanh ánh mắt hơi trầm xuống, mở miệng: "Thánh Tử, chờ đã..."

Vương trưởng lão đột ngột đến sau lưng Cơ Nạp, cắt ngang lời nói của Lận Phụ Thanh: "Canh giờ đã điểm, thỉnh Thánh Tử lên túc chu."

Thanh âm không quá lớn, cũng không quá uy nghiêm.

Nhưng ngay thời khắc lời này vang lên, Lận Phụ Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên tai, trong đầu có thứ gì đó nứt toác!

Sao lại... là...

Sao có thể...

"Sư ca?" Phương Tri Uyên đứng phía sau bắt đầu cảm thấy hắn có gì đó khác thường, thấp giọng truyền âm, "Làm sao vậy!?"

"..."

Khớp hàm Lận Phụ Thanh run khẽ, tay siết chặt chuôi kiếm, cố hết sức kìm nén, nén đến mức đuôi mắt đỏ lên.

Phương Tri Uyên không nhớ rõ... Nhưng bản thân hắn không thể nào quên được, dù có tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi, hắn cũng vĩnh viễn không quên.

Phương Tri Uyên đột nhiên tiến lên, dùng sức khống chế cổ tay hắn, gọi thành tiếng: "Sư ca!"

Tầm mắt Lận Phụ Thanh một mảng tối đen, phảng phất nhìn thấy quang cảnh cuối cùng của đời trước.

Mưa tầm tã, đêm thâm trường, cho đến khi bình minh ló dạng, dưới chân núi Hư Vân... Tiên Thủ Phương Tri Uyên một thân toàn máu, không còn sự sống.

Một thanh thần kiếm xuyên thấu ngực y, đâm thủng khoang tim, ghim chặt y trên tảng đá. Một kiếm đoạt mạng Phương Tri Uyên chính là do chân thần xuất thủ.

Là kẻ nào... giết ngôi sao của hắn...

Là kẻ nào!!!

Hư Vân tứ phong một mảnh tĩnh mịch hoang vắng. Thanh âm vang lên từ phía chân trời xa xôi: "Tân nhậm Tiên Thủ Mục Hoằng! Canh giờ đã điểm, còn không mau mau bắt giữ Ma Quân giải đến gặp bổn chân thần ——"

Trước mắt hắn là luồng sáng đỏ thẫm hơn máu, trong tai quanh quẩn không thôi: "Canh giờ đã điểm... Còn không..."

Quanh quẩn không thôi.

"Canh giờ đã điểm."

Lận Phụ Thanh cảm giác từng đoạn xương cốt của mình đều nóng lên. Hắn nhắm chặt mắt lại mở ra, lần lượt gỡ từng ngón tay Phương Tri Uyên khỏi cổ tay mình, thấp giọng nói: "Tri Uyên, lui lại."

Hắn làm Quân Thượng suốt mấy chục năm, gặp chuyện đều có thể giữ bình tĩnh, đã lâu lắm rồi không biết mất khống chế là gì. Mục Tình Tuyết khi gặp hắn cũng phải trào phúng một câu Ma Quân vô tâm vô tình ——

Hiện giờ, hắn chỉ cảm thấy hận ý như lửa cháy lan trên đồng, trong lồng ngực là dung nham chảy tràn thiêu đốt, nháy mắt lan ra khắp cơ thể.

Một người có thể thay hình đổi dạng, thay đổi giọng nói, thậm chí che giấu hơi thở lẫn khí chất... nhưng những thói quen vụn vặt rất khó ngụy trang. Khi nói cùng một câu, ngữ điệu gần như không hề thay đổi.

Giống y như đúc.

Lận Phụ Thanh âm giọng khàn khàn: "Vị Vương trưởng lão này, dừng bước."

Tay áo hắn lay động, tạo thành một tư thế chặn đường, linh khí quanh thân cuộn lại, âm thầm cản bước Vương Chiết.

Ngữ điệu của vị "trưởng lão Tử Vi Các" này khi nói ra bốn chữ kia, so với ngữ điệu của chân thần đã giết chết Phương Tri Uyên ở đời trước, rõ ràng giống y như đúc!!

Vương trưởng lão chậm rãi xoay người, vẻ mặt bình thường, hỏi: "Tiểu tiên quân gọi ta? Không biết có chuyện gì quan trọng?"

Lận Phụ Thanh lộ ra ánh mắt càng sâu: "Ta thấy trưởng lão rất quen mặt, không biết trước kia có phải đã từng gặp qua."

Vương Chiết tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ta chưa từng gặp qua đệ tử Hư Vân, cũng có thể người già rồi đầu óc không minh mẫn, Lận tiểu tiên quân từng gặp ta ở đâu?"

Lận Phụ Thanh không đáp, hỏi ngược Cơ Nạp: "Thánh Tử, khó có được duyên tương ngộ, không biết túc chu quý các có thể cho sư huynh đệ chúng ta đi nhờ một đoạn?"

Cơ Nạp đáp: "Đương nhiên, mời."

Sắc mặt Vương Chiết hơi thay đổi, có chút khó xử: "Thánh Tử, như vậy không hợp quy củ..."

Cơ Nạp thản nhiên lắc đầu: "Không sao."

Vương Chiết mặt trầm xuống, ánh mắt quét qua Lận Phụ Thanh một lượt.

Lận Phụ Thanh cũng liếc mắt nhìn Vương Chiết, sâu trong đáy mắt lộ ra nét cười như có như không: "Vương trưởng lão, xem ra chúng ta có nhiều thời gian rảnh rỗi. Nếu đã từng quen, hẳn sẽ nhớ ra."

"..."

Lời này vừa ra, vẻ mặt Vương Chiết đã nổi lên một tầng u ám. Gã chậm rãi cong môi, cười xòa một tiếng: "Không ngờ Lận tiểu tiên quân vướng bận cố nhân như vậy, không, ta nhớ ra rồi."

Khoảnh khắc đón nhận gương mặt tươi cười này, trái tim Lận Phụ Thanh chợt ngưng một nhịp, toàn thân lập tức cảm nhận được một nỗi khiếp sợ lan tràn!

Vương trưởng lão đi về phía Lận Phụ Thanh.

Cơ Nạp trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng: "Trưởng lão?"

Tử Vi Thánh Tử chớp mắt một cái, trước mắt đã không còn thân ảnh của trưởng lão Vương Chiết nữa, chỉ có một luồng sáng xé nát tầm nhìn.

Vương Chiết đột nhiên bùng nổ, trong tay xuất hiện một thanh loan đao, ánh đao sáng đến chói mắt, sắc bén đến mức khiến người ta lạnh toát. Gã tựa hồ chỉ bước một bước, nhưng nháy mắt tiếp theo, không chút dấu hiệu nào, mũi đao đã kề lên ngực Lận Phụ Thanh!

KENG!! ——

Trong khoảnh khắc mũi đao va vào thân kiếm, một luồng sức mạnh như dời non lập biển ập tới, chấn cho lục phủ ngũ tạng đau nhức. Lận Phụ Thanh sắc mặt trắng bệch, bị bức thoái lui!

Sát ý tỏa ra như lưới, che trời lấp đất.

Dưới sự khẩn trương cực độ, ngũ cảm đều tập trung lên lưỡi đao kia, đại não trống rỗng.

Hết thảy xung quanh, hết thảy...

Khung trời xanh biếc, gió nhẹ thổi qua, cỏ cây mơn mởn.

Hộ pháp, đệ tử của Tử Vi Các, Tử Vi Thánh Tử Cơ Nạp.

Thậm chí cả Phương Tri Uyên bên cạnh...

Toàn bộ đều nhòe đi.

Trong cõi mênh mang trống rỗng, Lận Phụ Thanh nhìn thấy một đôi mắt cong cong mà cười, đồng tử màu vàng.

Trong một sát na, cảm giác hung hiểm trí mạng quét qua toàn thân, Đồ Nam kiếm dưới áp lực khổng lồ ai thán, linh khí cuồn cuộn tuông trào!

Ánh mắt Vương Chiết đầy uy hiếp, vặn vẹo cười: "Ta đoán tiểu tiên quân gọi ta là muốn tìm chết, lâu ngày gặp lại, kẻ hèn này nhất định cống hiến hết sức lực."

Ngay sau đó, loan đao cùng trường kiếm tách ra, lại một lần nữa va vào nhau, ma sát ra tia lửa!

Chân Lận Phụ Thanh dẫm trên đất đá từng bước lui về sau. Sau một hồi giằng co, hắn nghiến răng ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt âm trầm của trưởng lão: "Là ngươi...!"

Người này lộ ra đồng tử màu vàng chỉ trong tích tắc, hiện giờ đã khôi phục bộ dạng của tu sĩ bình thường, nhưng Lận Phụ Thanh tuyệt nhiên không hoài nghi hắn đã nhìn rõ sự biến đổi chỉ trong thoáng chốc đó.

Là ngươi.

Đã giết ngôi sao mà ta dốc hết tâm huyết cả đời để yêu thương.

Tình thế nhất thời hỗn loạn, đệ tử Tử Vi Các trên dưới túc chu đều kinh hô. Cơ Nạp cũng không dự đoán được trận kinh biến này, sợ hãi nói: "Trưởng lão —— không, ngươi là kẻ nào!?"

Phương Tri Uyên không kinh hô, cũng không nói nhảm. Vào thời khắc Vương Chiết động thủ với Lận Phụ Thanh, hết thảy mọi chuyện đã trở nên vô nghĩa. Hắn chỉ rút đao, trong chớp mắt, đao đã dừng trên đỉnh đầu Vương Chiết.

Vương Chiết cười nhạo một tiếng, tay phải cầm loan đao giằng co với Lận Phụ Thanh, tay trái vung lên, một thanh đao thứ hai xuất hiện từ hư không.

"Con kiến quèn... đây là ngươi tự tìm đến."

Gã vung đao mà không cần nhìn, như có mắt sau lưng, chuẩn xác cản lại Tai Nha của Phương Tri Uyên.

Linh lực nổ mạnh ở một bên bạch kiếm, một bên hắc đao. Hai người gần đồng thời bị xung lực thổi bay, va vào vách núi, đất cát đá vụn bay loạn.

Vương Chiết lẩm bẩm như tự nhủ: "Cũng được, giết sớm bớt việc."

Không hề có chút tạm dừng, song đao của gã hướng về phía đám bụi mịt mù.

Đột nhiên, sau lưng gã hiện lên một luồng sáng tím bạc, động tác Vương Chiết khựng lại, thấy thân hình Cơ Nạp lăng không, tay nâng tinh bàn đồng đỏ, trên mặt là tiên phù trải rộng thành tinh đồ cuồn cuộn.

"Ngươi không phải là đệ tử Tử Vi Các của ta..." Gương mặt tuấn mỹ của Cơ Nạp sáng ngời, y cắn răng nói, "Dám cả gan giả mạo trưởng lão, ta áp giải ngươi lên đài Tinh Thần thẩm tra!"

Tiên khí truyền thừa của Tử Vi Các —— tinh bàn Tử Diệu được triệu hoán, mây trời đều nhuốm sắc tía, ánh sáng từ trên vòm trời bao trùm rộng khắp, toàn bộ Lục Hoa Châu đều có thể thấy rõ ràng.

"Đệ tử Tử Vi," Thánh Tử vẻ mặt kiêu ngạo, cao giọng quát, "Nghe ngô hiệu lệnh, lập Bắc Đẩu Cương trận!"

Cát bụi bị xé toạc làm hai, gió lồng lộng tứ phía. Lận Phụ Thanh phất tay xuất kiếm, Đồ Nam hóa thành một ánh sương đâm ra, lại hướng về phía Cơ Nạp nói: "Không được! Kêu mọi người lui hết ——"

Cùng lúc, lưỡi đao của Phương Tri Uyên từ dưới chém lên, đi sau mà đến trước. Một đao một kiếm từ hai bên bức đến chỗ yếu hại của Vương Chiết.

"Châu chấu đá xe, còn để ý đến người khác? Muộn rồi." Vương Chiết khóe mắt đuôi mày đều cong cong, trên mặt hiện lên một nụ cười quỷ quyệt.

Loan đao trong tay gã quét ngang, lấy gã làm trung tâm, một luồng khí thế đáng sợ lan ra, không khí tức khắc nặng nề như rót chì. Sức mạnh vốn dĩ là Nguyên Anh kỳ đột ngột tăng lên, giống như núi cao ngàn trượng từ mặt đất vươn lên che trời.

Vương Chiết nheo mắt một cái. Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên đồng thời cảm thấy xương cốt bị nghiền phát đau, đao kiếm song song bị đánh bật ra.

Bọn họ liếc nhìn nhau, là Đại Thừa!

Cơ Nạp chẳng qua là đi một chuyến đến Kim Quế Thí, sao lại có cả tu sĩ Đại Thừa đi theo!?

Đại Thừa kỳ sức mạnh cực kỳ khủng bố. Đệ tử Tử Vi Các ở tuyến đầu không thể trụ vững, liên tiếp hét thảm, hộc máu bất tỉnh.

Ánh sáng của tinh bàn Tử Diệu mờ đi, hình thể tiêu tán. Cơ Nạp lập tức bị phản phệ, suy sụp ngã xuống, không nhúc nhích nổi.

Vương Chiết giơ ngón tay lên: "Thánh Tử vẫn nên nghỉ ngơi đi."

"Ngươi... rốt cuộc..." Cơ Nạp không thể phản kháng dù chỉ một chút, cả người run lên, ánh sáng trong mắt tắt ngóm.

Y như một người bị đẩy ngã, mềm như bông mà khụy xuống, máu tuông ra từ khóe miệng, không rõ sống chết.

Thế cục lâm vào bế tắc.

Ngón tay Phương Tri Uyên khẽ động, lấy ra một tấm phù dịch chuyển trong túi càn khôn, lặng lẽ đặt dưới chân Lân Phụ Thanh.

Ánh mắt y không chút lơi lỏng, nhìn chằm chằm Vương Chiết, thấp giọng nói: "... Về Lục Hoa Châu, đến Kim Quế Cung gọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro