92. Cao cao tầng mây trộm nhìn xuống (3)
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Cao cao tầng mây trộm nhìn xuống (3)
Lời nói của Phương Tri Uyên quá mức chấn động, mọi người đều như chết lặng, nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần. Lận Phụ Thanh ước chừng thời gian, cười nói mọi người cứ từ từ suy nghĩ, còn hắn thì dẫn Phương Tri Uyên đi ăn cơm.
Hai người rời khỏi thư phòng vào bếp, Phương Tri Uyên ấn Lận Phụ Thanh ngồi xuống: "Muốn ăn cái gì? Ngươi ở yên đây, ta..."
Lận Phụ Thanh ghét bỏ xắn tay áo lên, vừa lựa thức ăn vừa nói: "Không cần, ngươi ngoài nấu cháo nướng thịt ra thì còn biết làm cái gì."
Phương Tri Uyên giận đến bật cười, trừng mắt nói: "Ngươi bộ dạng thế này còn muốn làm đủ bốn món một canh sao!?"
Rốt cuộc thành cả hai cùng làm, thật sự làm đủ bốn món chính một món canh. Phương Tri Uyên gọi hai hạc tiên trên chủ phong đưa một phần cho Doãn Thường Tân. Vẫn còn rất nhiều, Lận Phụ Thanh vui vẻ gọi nhóm người trong thư phòng đến ăn cùng.
"Quân Thượng..." Thân Đồ Lâm Xuân rụt cổ, rầu rầu nói, "Nghe các ngài suy đoán xong, ai còn nuốt trôi cơm nữa?"
Lận Phụ Thanh không ép, thoải mái nói không ăn thì thôi, sau đó ngồi đối diện với Phương Tri Uyên, cứ thế ngươi một đũa ta một đũa. Đồ ăn đầy đủ hương, sắc, vị, tiểu yêu đồng nuốt nước miếng, ấm ức nói: "Bệ hạ, sao nỡ nào làm vậy..."
Lỗ Khuê Phu vỗ vai Thần Đồ, thấp giọng nói: "Nhìn không ra sao? Quân Thượng đang trấn an chúng ta."
"Ta không hiểu!" Cơ Nạp đột nhiên đứng dậy.
Bả vai y run nhẹ. Tử Vi Thánh Tử chỉ mới sống một đời, ở cùng nhóm người này khiến y trở nên vô cùng non nớt, sắc mặt xanh xao đến mức cảm giác có thể nôn mửa bất cứ lúc nào.
"Lận Phụ Thanh, ngươi... Lời các ngươi nói ta nghe không hiểu, cũng nghĩ không thông." Cơ Nạp nhíu chặt mày, thở hắt ra một hơi, trắc trở nói, "Mà chuyện này thì liên quan gì đến chuyện ta hỏi ngươi? Ban đầu ta hỏi ngươi vì sao ngươi chắc chắn có thể bắt được thiên ngoại thần ——"
"... Đây mới là vấn đề, đúng không?"
Nói thì nói vậy, nhưng chính Cơ Nạp cũng nghe ra giọng điệu do dự cùng trốn tránh của mình, vậy nên Tử Vi dứt lời đành ngậm miệng, cúi đầu càng sâu.
Lận Phụ Thanh cười cười, cũng không vội đáp. Hắn thong thả dùng cơm với Phương Tri Uyên, xong xuôi hết mới vỗ tay gọi mọi người tới. Bên ngoài trời đã tối hẳn, sao đêm lấp lánh như ngọc, giữa những nhánh cỏ có tiếng côn trùng râm ran không dứt.
Ma Quân dẫn mọi người đến bên hồ sen, nói: "Đến đây, ta cho các ngươi xem cái này."
Hắn khom người ngắt một đóa sen, giơ lên nói: "Giả sử hoa sen này chính là thế giới của chúng ta."
Một hoa, một cõi.
Lỗ Khuê Phu, Thân Đồ Lâm Xuân và Cơ Nạp nín thở mà nhìn. Sau đó, Ma Quân nâng tay tách một lớp nước lên, tạo thành một con suối nhỏ chảy giữa không trung.
Phương Tri Uyên không vui nhíu mày: "Không được dùng linh lực."
Lận Phụ Thanh nhìn y một cái, cười nói: "Vậy ngươi giúp ta đi."
Phương Tri Uyên đương nhiên làm thay hắn. Lận Phụ Thanh thu lại linh khí duy trì dòng nước, sự chuyển giao chặt chẽ giữa hai người không làm dòng chảy xao động mảy may.
"Dòng nước này là dòng thời gian."
Lận Phụ Thanh nói rồi đặt hoa sen vừa hái vào đó, buông tay.
"Hoa trôi theo dòng."
Sen trắng nổi trên mặt nước, chậm chạp trôi xuôi, giống một hồng trần trải qua năm tháng.
Cơ Nạp trong lòng sốt ruột, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì!?"
Lận Phụ Thanh ngắt một cánh hoa, giơ lên nói: "Kiên nhẫn một chút. Nhìn đây, hiện tại đây là chúng ta, chúng ta là thiên ngoại thần."
Nói rồi hắn nắm lấy bông hoa đã trôi về phía hạ nguồn dẫn nó ngược dòng về thượng nguồn, sau đó đặt cánh hoa vừa ngắt lên nhụy hoa, dùng chút linh khí khiến nó nối liền lại như ban đầu.
Thân Đồ Lâm Xuân hai mắt sáng lên: "Đây là minh họa cho uy lực của cấm thuật tái sinh? Đưa hồng trần đi ngược thời gian..."
Lận Phụ Thanh gật đầu: "Trong mắt thiên ngoại thần, cấm thuật của ta đại khái là như vậy."
Cơ Nạp ngẩn ra hồi lâu, phảng phất như bị rút cạn linh hồn.
Y đột nhiên che mặt, run rẩy lẩm bẩm: "... Tử Vi Các ta, từ ngày thành lập thờ phụng sao trời, thề dùng chiêm tinh để giữ thái bình cho tam giới."
"Nếu lời ngươi nói là thật, trên đỉnh đầu chúng ta là những kẻ mắt vàng kia, vậy sao trời thì sao? Sao trời rốt cuộc là cái gì..."
Hơn hai mươi năm qua, Cơ Nạp y đã hướng đến thứ gì để xin chỉ dẫn? Mấy ngàn năm qua, Tử Vi Các của y quỳ lạy thứ gì?
"Tử Vi, ngươi còn chưa nhận ra sao?" Lận Phụ Thanh nhàn nhạt nói, "Tinh bàn Tử Diệu của ngươi không dò ra được thiên ngoại thần. Từ sự kiện Vương Chiết đã như vậy, Tử Vi Các của các ngươi không tìm ra được điều gì khác thường; sau đó thiên ngoại thần tập kích linh tháp, các ngươi cũng không tính ra được."
Cơ Nạp khổ sở lắc đầu: "Ta chỉ cho rằng... tu vi ta còn kém..."
"Nói tiếp," Lận Phụ Thanh che miệng ho một tiếng, "Vì sao ta đoán chắc thiên ngoại thần sẽ tập kích linh tháp... Chuyện này thì có hơi dài dòng."
"Quân Thượng." Lỗ Khuê Phu tiến lên một bước, khom người nói, "Đã muộn rồi, Quân Thượng vẫn nên nghỉ ngơi trước đi. Chúng ta đều ở đây, còn lời gì sáng mai nói cũng không muộn."
Phương Tri Uyên cũng trầm giọng: "Để mai đi, sư ca. Nếu kiệt sức khiến thương thế thần hồn phát tác, ngươi hôn mê mấy ngày lại càng chậm trễ hơn."
"Không được." Lận Phụ Thanh vẫn kiên trì, ánh mắt nghiêm túc dứt khoát, "Phải ngay hiện tại mới có thể nói được rõ ràng."
Hắn quay đầu, hỏi Cơ Nạp còn đang thất hồn lạc phách: "Tử Vi, ta muốn biết một chuyện trước. Nói ngươi ép hỏi mục đích của thiên ngoại nhân, ngươi hỏi ra được cái gì?"
Cơ Nạp ngơ ngẩn đáp: "Đỉnh lô. Gã nói... ma tu chính là đỉnh lô."
Ma Quân nhẹ nhàng gật đầu, rũ mắt than thở một câu: "... Nếu vậy, ý tưởng của ta hẳn không sai lệch mấy."
Lỗ Khuê Phu trầm ngâm: "Đỉnh lô sao..."
Đỉnh lô, hoặc gọi lô đỉnh cũng được, là cách nói người tu tiên hay dùng để chỉ biện pháp song tu thải bổ. Tiểu yêu đồng khó hiểu gãi đầu, mày nhíu chặt lại: "Đỉnh lô? Là thế nào?"
Hắn đột nhiên trợn tròn mắt, hốt hoảng: "Oẹ, không phải chứ, đám mắt vàng kia —— muốn, muốn cưỡng gian chúng ta?"
Cơ Nạp mặt đỏ bừng, hoảng sợ đập tay áo: "Ô, ô ngôn uế ngữ!"
Nhưng Thần Đồ Lâm Xuân không dừng được nữa, dùng tay bụm mặt, tròng mắt đảo lung tung: "Ôi... Ôi chao... Mỹ nhân như Quân Thượng thì không nói làm gì, kiểu như ta thì cũng xem như bình thường đi, nhưng mà cỡ như Lỗ Lôi Khung này, này..."
Thiếu niên liếc nhìn người đàn ông cao to đứng cạnh mình, cường điệu ra một bộ dạng mắc ói, mặt mày vặn vẹo: "Bọn họ há mồm cũng không kén chọn gì sao..."
Lỗ Khuê Phu tám gió thổi không lung lay, gõ một quyền lên đỉnh đầu tiểu yêu đồng, cả giận: "Thân thể Quân Thượng đang không khỏe, ngươi còn có gan náo loạn ở đây!?"
Thân Đồ Lâm Xuân vội xin tha, thề là không hề nói nhảm. Lận Phụ Thanh chỉ cười cho qua, nói: "Tóm lại, nếu thiên ngoại thần có mưu đồ với ma tu, càng nhiều tu sĩ nhập ma càng có lợi cho bọn họ —— đúng chưa?"
Mọi người gật đầu.
Gió đêm thổi qua hồ sen trắng, dòng suối lơ lửng nhờ linh lực của Phương Tri Uyên lóe lên lấp lánh. Hoa sen kia tấp vào một vị trí ổn định, bị gió thổi xoay tròn.
Lận Phụ Thanh nói: "Ta chắc chắn thiên ngoại thần sẽ tập kích linh tháp là vì có nhiều bước suy tính. Lý lẽ trong này không có gì khó hiểu, đáng tiếc chỉ một mình ta có thể nghĩ đến, không một ai trong các ngươi có thể dự tính chuyện này."
Hắn cố ý nhìn thoáng qua Phương Tri Uyên: "Kể cả Hoàng Dương Tiên Thủ cũng không."
Phương Tri Uyên hừ nhẹ một tiếng, không thèm để tâm.
Ngược lại, người hỏi là Cơ Nạp: "Tại sao chỉ có một mình ngươi?"
"Bởi vì chỉ có một mình ta đã thấy ba lần tiên họa buông xuống."
"Ba lần?"
"Một lần từ tinh bàn Tử Diệu, một lần ở đời trước, một lần ở đời này."
Phương Tri Uyên đột nhiên mở miệng hỏi Cơ Nạp: "Tinh tượng mà Tử Diệu gợi ra là thế nào?"
"..."
Cơ Nạp trong lòng thấp thỏm. Hiện tại y đương nhiên không thể nói "Ta thấy ngọn nguồn đại họa là từ ngươi mà ra", chỉ có thể nói: "Âm khí buông xuống, sinh linh đồ thán, toàn bộ tam giới không một thứ gì thoát được."
Phương Tri Uyên không hài lòng: "Nói vậy khác gì không nói."
Đều là người đã sống qua đời trước, bọn họ ai mà không biết sau khi tiên họa buông xuống, tiên giới thành nồi cám heo?
Lại thấy Lận Phụ Thanh mỉm cười lắc đầu: "Khác nhau, Tri Uyên."
"Âm khí thật sự buông xuống mãnh liệt và nồng đậm hơn nhiều so với những gì ta nhìn thấy trong tinh bàn Tử Diệu."
Ma Quân ngẩng đầu nhắm mắt, nhớ lại năm đó hắn bị chúng tiên môn dồn ép trách cứ, nhớ lại khe nứt khổng lồ xé rách toàn bộ vòm trời cùng âm khí lạnh lẽo cuồn cuộn toát ra. Năm đó, Đồ Nam vỡ nát, bản thân hắn không cam lòng nhưng bất lực rơi giữa không trung.
"Cũng vì lẽ đó, linh tháp không thể chống đỡ toàn bộ âm khí, khiến vô số tu sĩ ở tiên giới nhập ma."
"Thế nhưng," Lận Phụ Thanh mở mắt, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng ánh mắt sáng ngời, "Kết cục cũng khác với những gì Tử Diệu dự đoán."
Cơ Nạp chấn động: "Cái gì! Thật sao?"
Thần Đồ cũng kinh ngạc: "Có ý gì? Chẳng lẽ cảnh tượng năm đó Quân Thượng và Thánh Tử nhìn thấy so với thực tế... còn thảm thiết hơn?"
Lận Phụ Thanh thấp giọng nói: "Năm đó ta còn nhỏ, không nhớ được rõ ràng chính xác. Đời này lên đài Tinh Thần xem một lần nữa mới có thể khẳng định."
"Theo như Tử Diệu tiên đoán, không sai, kết cục thảm thiết hơn thực tế nhiều. Không có linh tháp phòng ngự, toàn bộ tiên giới bị âm khí bao trùm, tu sĩ nhân tộc và yêu tộc bị âm khí ảnh hưởng, tất cả đều nhập ma, trở nên điên loạn ——"
"Không còn ai canh giữ ranh giới của phàm giới và tiên giới. Trước hết là yêu thú hải tộc nhập ma lên bờ xâm nhập phàm giới, sau đó là tu sĩ biết lăng không cùng yêu thú biết bay, mà phàm nhân và động vật bình thường không hề có khả năng chống cự. Sinh linh ở phàm giới hoặc là chết, hoặc cũng nhập ma."
"Cuối cùng, cõi tiên lẫn phàm trần đều hóa thành luyện ngục nhân gian, ngoài ma vật mất hết thần trí lang thang khắp nơi, chỉ còn máu tanh và hài cốt."
"Đây mới là kết cục mà ngay từ đầu thiên ngoại thần muốn đạt được."
......
Im lặng.
Một sự tĩnh mịch quen thuộc lại lần nữa lan tràn. Lần này còn có vẻ tuyệt vọng hơn, cảm giác nặng trĩu đè trong lòng bọn họ.
Phàm nhân tranh quyền đoạt vị, hướng đến đế vương khanh tướng; tu sĩ cầu tiên vấn đạo, mong ngày đạt đến đỉnh cao, thế nhưng trong mắt thiên ngoại nhân, bọn họ đều chỉ như con kiến bò quanh. Những kẻ bên ngoài bầu trời tùy tay rót một luồng âm khí xuống, tam giới trời sụp đất lún, nơi nơi điêu tàn.
Vừa nói quá nhiều, Lận Phụ Thanh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cũng bắt đầu choáng váng, không rõ là thần hồn mình đang quá sức hay là bị lời nói của chính mình chấn cho hoảng hốt.
Sắc mặt hắn đã trắng bệch, lại không muốn dừng ở đây, cắn răng nói tiếp: "Ta lặp lại cho các ngươi nghe —— thiên ngoại thần vốn muốn dùng âm khí gây loạn toàn bộ tam giới. Thế nhưng bọn họ không ngờ chúng tiên gia hợp lực chống đỡ, tình huống bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể đổ thêm thật nhiều âm khí."
"Dù rằng linh tháp bị hủy hết, nhưng cũng đã chặn lại được hơn phân nửa âm khí buông xuống, còn âm khí từ nền đất chui lên sau này cũng bị ta phong ấn dưới Hồng Liên Uyên Tuyết Cốt Thành. Rốt cuộc, thiên ngoại thần chỉ gây họa được một nửa tiên giới."
"Các ngươi hiểu chưa?"
Lỗ Khuê Phu đột nhiên ngẩng đầu: "Ý Quân Thượng là ——"
Phương Tri Uyên đột nhiên cắt ngang: "Sư ca."
Y bước đến đỡ lấy Lận Phụ Thanh: "Dừng lại đi."
Lận Phụ Thanh nặng nề hít thở mấy hơi, nửa dựa trong lòng Phương Tri Uyên, nhẹ nhàng nói: "... Có hạn."
Thiên ngoại thần dù đã tăng cường âm khí đổ xuống đây, nhưng cuối cùng vẫn không thể đạt được mục đích biến nơi này thành luyện ngục chỉ toàn ma vật, điều này có nghĩa là...
"Khả năng khống chế âm khí của thiên ngoại thần, là có hạn." Ma Quân nhắm mắt nỉ non, "Tựa như..."
Sắc mặt Phương Tri Uyên kịch biến: "Lận Phụ Thanh!!"
Y cảm nhận được thân người trong lòng mình nặng nề hơn.
"Quân Thượng!?"
"Lận Phụ Thanh ——"
Lận Phụ Thanh dựa hẳn vào người Phương Tri Uyên, trên trán đã thấm đầy mồ hôi lạnh, cả người bắt đầu run rẩy khe khẽ. Hắn cảm nhận được cơn đau như bị xé toạc từ thần hồn truyền đến, đôi mắt lại nhìn chằm chằm dòng nước cùng đóa sen trắng lơ lửng giữa không trung.
Phương Tri Uyên xanh mặt, một tay nâng hai chân hắn lên, muốn đưa người về phòng, nhưng người trong lòng đột nhiên cựa quậy.
Lận Phụ Thanh nhắm mắt, cười nhạo một tràn, thanh âm yếu ớt mỏng manh: "Nhớ không? Ta nói, ta là thiên ngoại thần, đó là... chúng ta."
Ngón trỏ Ma Quân chỉ về phía hoa sen phía xa. Trên cánh sen trắng có giọt nước, lấp lánh dưới trời sao. Mà tiếng nói cười nhàn nhạt kia như một ánh sáng lóe lên trong màn đêm.
"Nếu ta là thiên ngoại thần... bọn họ hiện tại cũng là như thế này."
Lận Phụ Thanh chậm rãi nhắm mắt, nhẹ giọng nói: "Âm khí dùng nhiều, cũng đến lúc cạn kiệt; người lao tâm quá nhiều, cũng đến lúc mệt mỏi..."
"..."
Phương Tri Uyên sửng sốt. Không chỉ y, tất cả mọi người cũng sững sờ ở đó.
Lận Phụ Thanh vùi mặt vào vai Phương Tri Uyên, thanh âm càng khàn hơn: "... Vậy nên, đời này âm khí buông xuống yếu hơn nhiều so với đời trước, ngay cả ta cũng dám một thân một mình lên vá trời... Bọn họ đã gần kiệt lực rồi."
Phương Tri Uyên rốt cuộc cũng phát giác ra chuyện gì. Y cứng đờ ôm lấy sư ca, không dám tin mà hỏi: "... Ngươi muốn làm một cái ví von thôi mà tự đày đọa mình đến nông nỗi này à?"
Lỗ Khuê Phu tức giận, siết nắm tay đến kêu răng rắc: "Quân Thượng, ngài nói 'phải ngay hiện tại mới có thể nói được rõ ràng', chẳng lẽ là..."
Ma Quân chột dạ nói nhỏ: "Khụ, tối nay những gì cần nói ta đều nói hết rồi, đau đầu quá, đừng ai mắng ta..."
"Ngươi khùng hả ——"
Lận Phụ Thanh nhắm tịt mắt, an tâm ngất đi trong một chút xíu áy náy cùng tiếng mắng mỏ nhỏ dần của Phương Tri Uyên.
......
Nếu nói quan hệ giữa tam giới này và thiên ngoại thần là một trận chiến, vậy thì bọn họ không phải thảm bại rồi mới dùng cấm thuật đảo ngược thời không, làm lại từ đầu. Sở dĩ Lận Phụ Thanh an tâm là vì hắn rốt cuộc đã hiểu được điểm mấu chốt này.
Một đời trăm năm cùng tuế nguyệt, ngàn vạn sinh linh tranh đấu giãy giụa, huyết lệ chảy xuôi, người người ngã xuống, không có thứ gì là biến mất một cách vô nghĩa, không có gì bị cấm thuật của hắn xóa bỏ hoàn toàn.
Trận đấu này vẫn đang tiếp diễn, chưa từng kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro