Chương 36
Hồ Bích Hạnh đứng hầu ngay sau lưng Lê Long Đĩnh, khi Lê Long Cân bước đến, nàng đã ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía chàng, nhưng người trước mặt cho đến tận lúc rời đi, cũng chưa từng một lần liếc nhìn Hồ Bích Hạnh.
Cát Đằng bám trên tường cung, bung nở rực rỡ, sắc lá xanh sẫm phủ kín một mảng tường. Lê Long Cân một mình chậm rãi bước trên đường cung, nội thị theo hầu cũng bị chàng xua đi. Trước đây chàng chưa từng thực sự ngắm nhìn con đường này, hôm nay kỹ càng quan sát mới thấy màu sắc của cát đằng tại nơi này lại lạc lõng đến vậy.
"Ngự Bắc Vương."
Đằng sau vọng lại tiếng gọi chàng song chàng cũng chẳng buồn đáp lại, chỉ lẳng lặng bước tiếp, chậm rãi ngắm nhìn cung thành. Đường cung im ắng, tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một rõ ràng. Cuối cùng, tiếng gọi chàng vẫn cất lên lần nữa.
"Ngự Bắc Vương, xin dừng bước."
Hồ Bích Hạnh chạy lại gần phía Lê Long Cân, thấy chàng đã dừng bước mới khẽ mỉm cười.
Lê Long Cân quay đầu nhìn lại, thấy cung phục Hồ Bích Hạnh mặc trên thân là cung phục ngự tiền thì nhẹ giọng hỏi nàng: "Chúa thượng có điều gì căn dặn ta sao?"
Hồ Bích Hạnh nhìn Lê Long Cân rồi khẽ lắc đầu, nói: "Không phải ạ. Chỉ là nô tỳ càn rỡ... muốn gặp ngài thôi. Mong vương đừng trách tội." Nói xong, liền quỳ xuống trước mặt chàng.
Lê Long Cân nghe hết lời nàng nói, bèn nhíu mày, cúi đầu nhìn Hồ Bích Hạnh.
"Ngự Bắc Vương, chắc ngài không nhận ra nô tỳ. Nhưng ngày đó ở trại Phù Lan, ngài còn nhớ đã từng tha tội cho một người ở quán ăn ven đường và còn cho người đó một túi tiền không ạ? Người ngài giúp ngày đó chính là nô tỳ."
Hồ Bích Hạnh nói xong lời này cũng dừng lại một chút, lặng lẽ ngước nhìn Lê Long Cân. Chàng vẫn bận tấm áo viên lĩnh sắc xanh giống như lần đầu tiên nàng gặp, nhưng dáng vẻ lại mong manh quá đỗi. Xuất thân cao quý nhưng liệu có giúp chàng tránh nổi kết cục bi thảm sau này. Tại khoảng thời không xa lạ, Lê Long Cân giúp nàng hiểu được hơi ấm tình người trong thời đại này vẫn có. Dẫu với chàng chỉ là chút thương xót với cát bụi dưới chân, song với Hồ Bích Hạnh lại chính là mạng sống của mình.
Lê Long Cân nghe nàng nói thì ngẩn người, chàng nhìn lại cung phục nàng mặc rồi nhắm mắt khẽ cười: "Hoá ra... ngươi là người của chúa thượng."
Hồ Bích Hạnh thấy chàng đang cười nhưng nét cười rất nhạt, lời vừa nói ra cũng mang theo hàm nghĩa phía sau. Nàng không nghĩ ngợi nhiều, vẫn nhìn thẳng chàng, mỉm cười đáp lại: "Nô tỳ trước đây một mình lang bạt. Ngày đó ở trại Phù Lan được vương giúp đỡ mới có thể sống tiếp. Hôm nay may mắn được gặp lại vương, nô tỳ chỉ muốn lạy tạ ơn cứu mạng của người." Nói đoạn, dập đầu lạy tạ.
Lê Long Cân cúi đầu, trầm mặc nhìn nàng. Hai lần gặp gỡ lại là hai lần cứu rỗi tinh thần chàng. Khi chàng sắp tự coi mình không bằng chó lợn, thì người này lại nói kính chàng. Mãi một lúc sau, chàng mới nhẹ giọng nói với nàng: "Đừng lên đi."
"Vâng."
Hồ Bích Hạnh thẳng lưng đứng dậy, im lặng nhìn thẳng chàng. Hai người trầm mặc nhìn nhau lại không cất lời, hoặc có lẽ người trước mặt vốn chẳng có gì để nói với nàng. Cuồi cùng, nàng khẽ cười, khom người vái sâu, nói: "Ngự Bắc Vương, nô tỳ không tiện ở đây lâu, xin phép được lui trước. Ngày đó ở trại Phù Lan... nô tỳ thật tâm cảm tạ ân đức của ngài."
"Ngươi tên gì?"
Câu chàng hỏi ra khiến Hồ Bích Hạnh thoáng sững người. Nhưng người trước mặt vẫn chỉ lẳng lẽ nhìn nàng, nét cười khi nãy cũng chẳng lưu lại trên gương mặt chàng.
"Nô tỳ tên Hồ Bích Hạnh."
Lê Long Cân nhìn nàng, chỉ "Ừ" một tiếng đáp lại rồi xoay người cất bước rời đi, chàng đi được vài bước mới quay đầu nhìn lại, khẽ nói: "Ngươi về đi."
Trời chiều ngả bóng, đường cung bỗng nổi gió lớn Hồ Bích Hạnh đứng ngược gió im lặng nhìn bóng lưng chàng. Đôi lúc nàng thật sự sợ đoạn lịch sử trước mặt, khi sinh tử phú quý của những người này đều được gửi gắm lên trên một mình người Lê Long Đĩnh. Nhưng nếu tách biệt ra thì sống chết của họ đã hợp thành lịch sử của Đại Cồ Việt. Chỉ tiếc, bọn họ đều còn quá trẻ.
Hồ Bích Hạnh nhìn mãi cho đến khi bóng lưng Lê Long Cân khuất dần mới xoay người trở về. Nàng ngẳng đầu nhìn ra mái điện phía xa, trong lòng dấy lên sự bi ai khó tả, cố kìm lại cảm xúc hiện giờ nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ rơi lệ. Đây là lần đầu tiên Hồ Bích Hạnh khóc vì những người ở đây, chung quy cũng chỉ vì thương xót.
Một mình ngược gió, bước trên đường cung, Hồ Bích Hạnh cúi đầu bật khóc. Lúc gần về đến điện Trường Xuân, nàng lại gặp Lê Long Đĩnh từ vườn ngự trở về. Chàng đứng trước mặt, mang theo dáng vẻ của người nắm giữ hoàng quyền, chỉ một lần thoáng nhìn đã thấy Hồ Bích Hạnh cúi đầu lảng tránh ánh mắt chàng. Nhưng chỉ vậy cũng thấy rõ hai mắt nàng hoen đỏ, đẫm nước.
Hồ Bích Hạnh quỳ dưới đất, cổ hỏng nghẹn lại, cố gắng bình tĩnh để không bật khóc trước mặt chàng.
Lê Long Đĩnh cũng chỉ liếc nhìn nàng một lần đấy rồi thẳng lưng cất bước trở về.
Lúc về đến điện Trường Xuân, Đỗ Kỷ mới níu tay áo Hồ Bích Hạnh lại, nhỏ giọng hỏi nàng: "Này! Lúc nãy chị khóc đấy à?"
"Cậu trông thấy sao?"
Đỗ Kỷ nhìn mắt nàng, gật đầu đáp lại: "Ừ. Rõ như vậy cơ mà, sao lại không thấy được chứ." Đoạn, dừng lại một chút rồi mới chần chừ nói tiếp: "Chị bị ai đánh à?"
Hồ Bích Hạnh khẽ cười, lắc đầu đáp: "Không phải."
"Vậy sao chị lại khóc vậy? May là chúa thượng không nhìn thấy đấy."
Hồ Bích Hạnh nghe Đỗ Kỷ nhắc đến Lê Long Đĩnh thì bất giác nhìn vào trong điện. Nàng không trả lời câu hỏi này của cậu mà buồn bã tiếp lời: "Cậu vào trong hầu đi. Tôi ra ngoài ngồi một lát đã."
"Ừ."
Hồ Bích Hạnh ngồi trên bậc thềm, cúi đầu nhìn nền gạch dưới chân, lúc này nàng không nghĩ gì nữa. Khi cảm xúc cá nhân được ổn định lại, nàng mới khẽ cười tự nói với mình: "Hồ Bích Hạnh! Không được để bản thân lún sâu vào lịch sử này."
Nói rồi, vịn cột hiên đứng dậy, lặng lẽ đi vào trong điện.
Bên trong hậu điện đèn đã được thắp lên, nghe tiếng bước chân, người ngồi trên sập cũng không ngẩng đầu ngước nhìn, chỉ im lặng cúi đầu đọc sách.
Hồ Bích Hạnh đứng bên cạnh tấm bình phong, lặng lẽ quan sát Lê Long Đĩnh. Chàng mang dáng vẻ của hoàng quyền hay ngược lại dáng vẻ của hoàng quyền mang một hình hài cụ thể. Người ở địa vị như chàng sẽ không cần hậu thế thương xót, thứ bi ai hiện giờ của nàng chính là xúc phạm lớn nhất trong cuộc đời chàng.
Lê Long Đĩnh ngước lên từ tập vở, bắt gặp ánh mặt nàng thì khẽ vẫy tay ra hiệu, nói: "Qua đây."
Hồ Bích Hạnh thấy chàng đang nói với mình bèn nhỏ giọng đáp lại một tiếng "Vâng" rồi đi về phía chàng, cúi đầu trầm mặc đứng trước mặt chàng.
Lê Long Đĩnh thấy nàng ngoan ngoãn im lặng cúi đầu, thì khẽ cười, nói: "Không nhìn trẫm nữa sao?"
Hồ Bích Hạnh rời mắt nhìn sang quyển sách chàng đặt trên kỷ, bình tĩnh đáp lời: "Nô tỳ không dám." Song lúc này đây, nàng lại muốn để bản thân sa đoạ, thử sa đoạ vào thế giới nội tâm của chàng.
Bàn tay đặt trên kỷ khẽ nắm lại, chàng cong một ngón tay, gõ xuống mặt kỷ, trầm giọng hỏi nàng: "Lúc ngươi đến hầu ngự tiền, không ai dạy ngươi quy tắc nơi này sao?"
Lê Long Đĩnh thấy nàng im lặng không đáp bèn nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh: "Trả lời trẫm."
"Đều đã dạy ạ." Hồ Bích Hạnh nói xong bèn cúi đầu, nàng bước lùi lại một bước, khom người quỳ xuống trước mặt chàng: "Chúa thượng! Là nô tỳ thất lễ, mong người tha tội." Nói đoạn, dập đầu, rạp người trên đất.
Lê Long Đĩnh không nhìn nàng chỉ với tay cầm lại sách trên kỷ, cúi đầu im lặng tiếp tục đọc sách.
Hồ Bích Hạnh chưa được chàng cho phép nên không thể đứng lên, cứ vậy mà duy trì tư thế đó. Quỳ một lúc lâu đầu gối bắt đầu tê mỏi, nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt chịu đựng.
Mãi sau, Lê Long Đĩnh mới đè sách xuống, cúi đầu liếc nhìn nàng, chàng khẽ cười, lạnh nhạt hỏi nàng: "Trẫm nhân từ với ngươi nhiều lần nên ngươi được đà khinh nhờn với trẫm?"
Hồ Bích Hạnh nghe chàng nói, bất giác siết chặt tay mình, triệt để phủ nhận lời chàng nhưng lời thốt ra lại là bốn chữ: "Nô tỳ không dám."
Lê Long Đĩnh nhìn ngón tay đang siết chặt cung phục của nàng, im lặng không nói. Qua một lúc lâu chàng mới dịu giọng nói với nàng: "Ra ngoài."
Hồ Bích Hạnh nghe chàng nói xong, khẽ thở ra một hơi dài: "Chúa thượng!Tạ ơn người." Nói rồi, nhắm mắt chịu đựng cơn tê mỏi để thẳng lưng đứng dậy, lui ra khỏi hậu điện.
Đỗ Kỷ đang đứng tựa lưng vào tường, nhìn thấy Hồ Bích Hạnh bước ra, thì nhỏ giọng gọi nàng: "Này! Chị ra đây làm gì đấy?"
Hồ Bích Hạnh nhìn cậu, lắc đầu nói: "Chúa thượng bảo tôi ra ngoài, cậu vào trong hầu quạt đi."
_____________
Đợt lễ vừa rồi mình hơi bận một chút, gần như không ở Hà Nội nên ra chương khá muộn. Rất cảm ơn mọi người đã đợi và ủng hộ truyện của mình.
Trong đợt lễ mình có duyên gặp một người - bác chủ tịch của dòng họ Lý Hoa Sơn Hàn Quốc, hậu duệ của vua Lý, và cũng có duyên đồng hành với bác vài ngày. Rồi khi về lại Hà Nội, ngày hôm sau mình lại có duyên được đến đền vua Đinh vua Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro