Chương 2 - Không thịt không vui
Chương 2 - Không Thịt Không Vui
Phản ứng đầu tiên của Thu Thu là không tin, nhưng nàng lập tức hiểu rõ, các nàng không có lý do để lừa gạt nàng.
Đây là tu chân ah, thật không thể tưởng tượng nổi. Thiên Sơn đồng mỗ so với hai người kia đều yếu khủng khiếp ah. Đoán chừng trong mắt các nàng sống ngàn năm tuổi chỉ giống một hồi chơi đùa.
Thừa dịp Thu Thu đang khiếp sợ, nghi thức bái sư được hoàn thành trong mơ mơ màng màng.
Sau khi bái sư, chưa đến vài ngày Thu Thu liền hiểu được một đạo lý phi thường dễ hiểu. Mấy cái kiểu quảng cáo chiêu sinh này về sau tuyệt đối không thể tin tưởng.
Vì sao nàng lại dễ dàng như vậy trúng quỷ mưu?
Ngẫm lại mà nói, sư phụ Ngọc Hà chân nhân liệu có phải là kẻ nói dối cực phầm xuyên qua từ bộ Trư Bát Giới toàn thư hay không. Tâm pháp này quả thực rất dễ luyện, khẩu quyết tâm pháp tầng thứ nhất là chín chín tám mươi mốt câu, mỗi câu chín từ, tổng cộng mấy trăm từ, quả thực đơn giản. Hơn nữa không có từ gì hóc búa khó nhớ, Thu Thu đọc hai lần liền thuộc lòng.
Thế nhưng mà! Vấn đề ở chỗ, tiến vào một môn phái, làm sao có thể chỉ học mấy trăm từ tâm pháp? Giống như lên tiểu học, hỏi bài học có khó không, thầy chủ nhiệm sẽ nói cho ngươi biết, không khó, một chút cũng không khó, số Á Rập từ đầu tới đuôi cộng lại chỉ có mười số, quá dễ dàng. Hắn nói dối sao? Không phải. Hắn chỉ là lựa chọn nói cho ngươi một bộ phận của sự thật. Về những nôi dung phía sau, ngươi đều sẽ biết.
Nhưng đợi đến lúc ngươi biết, thì ngươi không thể không học. Dù Thu Thu có oa oa khóc để trốn bài, thì cũng không thể lay động sư phụ Ngọc Hà chân nhân cùng hai vị sư tỷ.
Núi của bọn họ cũng không phải là danh trạch đại xuyên, môn phái cũng không phải danh môn đại phái. Sư phụ Ngọc Hà chân nhân thu ba đệ tử, Tĩnh Tâm sư tỷ chính là người mang nàng lên núi, Tĩnh Di sư tỷ nhìn xem so với nàng cũng không lớn hơn bao nhiêu, kỳ thật nhập môn cũng đã tầm mười năm, sau khi Thu Thu nhập môn, sư phụ cũng cho lấy nàng tên khác là Tĩnh Thu, nhưng bình thường mọi người vẫn hay gọi nàng là Thu Thu. Ngoài ra còn có một cô cô quản lý việc vặt vãnh cùng Lục cô cô, một người nam nhân cũng không có.
Thu Thu thích nhất chính là Lục cô cô, bởi vì trên núi sư phụ dẫn đầu "đầu nhân tích cốc", thoảng thỉnh ăn uống cũng là rất đạm bạc, đạm trà bạch quả, liên lụy chén của Thu Thu căn bản không có một giọt nước sôi. Thế nhân nói người tu tiên ăn gió uống sương, nghe dường như thập phần tiêu dao khoái hoạt. Nhưng Thu Thu thèm ăn thịt thèm đến mắt tỏa lục quang rồi.
Nàng không dám đòi ăn thịt cùng sư phụ và sư tỷ, vẫn là Lục cô cô nhìn ra tâm sự của nàng. Lục cô cô từng có một đứa con gái, tuy nhiên không còn sống. Nhưng lòng yêu mến cùng kiên nhẫn đối với tiểu hài tử của nàng lớn hơn nhiều so với những người khác trên núi. Nàng thấy Thu Thu mặt mày ủ rũ không muốn ăn gì, liền làm thịt cho nàng ăn. Từ nay về sau liền không thể vãn hồi, Thu Thu chỉ cần nghĩ tới thịt, liền đi quấn lấy Lục cô cô. Lục cô cô cũng không dám cũng không dám đáp ứng nàng nhiều lần, Nhưng trong mười lần thì cũng có năm lần yêu cầu của nàng được thỏa mãn.
Lục cô cô lúc tuổi còn trẻ cũng đi theo Ngọc Hà Chân Nhân học qua vài năm thổ nạp tâm pháp. Nhưng nàng không có căn cơ cùng thiên phú, nên không được tính là đệ tử chính thức. Về sau nàng hạ sơn, còn sinh hài tử, nhưng sau khi trong nhà gặp biến cố không may liền trở lại trên núi.
Tục ngữ nói nhân vô dạ thảo bất phì (= người mà không có tài sản không phải là giàu, thật ra câu đúng phải là "mã vô dạ thảo bất phì" - "马无野草不肥" or "马无夜草不肥" - mǎ Wu Ye cǎo bù Fei )... Khục câu này dường như không phải nói như vậy? Tùy tiện a, dù sao ý tứ là giống nhau. Có Lục cô cô thường xuyên trợ cấp như vậy, Thu Thu quả thực dưỡng một thân tốt da tốt thịt, vừa trắng vừa mịn vừa trơn mềm, người gặp người thích, ngay cả sư phụ đều thích xoa bóp véo véo đấy, Thu Thu cảm thấy các nàng kỳ thật đang thèm thịt, hơn nữa nói không chừng liền vừa ý một thân non nớt thịt mỡ của nàng rồi, bằng không làm gì cần một bên véo nàng một bên mặt phóng lục quang
Thu Thu cảm thấy, tu chân là thứ yếu, người sống trên đời, ngay cả thịt cũng không thể tự do tự tại ăn, thì cho dù sống một hai trăm năm thậm chí sống một hai ngàn năm còn có ý nghĩa gì ah?
Nhưng Thu Thu vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nàng lên núi đã nhiều năm rồi, tại sao dáng vóc một điểm không có lớn lên? Cho dù sau khi tu luyện có thể trì hoãn già yếu a, nhưng nàng hiện tại còn không già, chung quy nàng luôn bảo trì cái đậu đinh hình dáng (hình dáng nhỏ bé, vẫn như lúc Thu Thu lên núi :)) còn chưa có thành thiếu nữ ah~~~) là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng thật sự sẽ biến thành Thiên Sơn đồng mỗ?
Đối với sự tình này, Tĩnh Tâm sư tỷ giải thích là, đây chỉ là tạm thời, đợi nàng tu luyện tới tâm pháp tầng thứ 9, khẳng định sẽ bắt đầu cao lớn.
Thu Thu đếm trên đầu ngón tay tính một cái, nàng cẩn trọng luyện như vậy 4~5 năm rồi, tầng thứ nhất tâm pháp xem như vững chắc, tháng sau có hy vọng đột phá tầng thứ hai. Nếu tầng thứ hai cũng muốn luyện 4~5 năm, cái kia luyện đến tầng thứ chín chẳng phải là muốn ba bốn mươi về sau sao?
@ @? Bốn mươi năm mươi tuổi tiểu đậu đinh... Ngẫm lại liền làm cho người không rét mà run. Đến lúc đó người khác thấy nàng, gọi nàng là tiểu muội muội, hay là tiểu a di, tiểu bà cô đây?
Để không biến thành Thiên Sơn đồng mỗ, Thu Thu bắt đầu hăng hái dụng công!
Bất quá Thu Thu còn chưa bế quan trùng kích tầng thứ hai tâm pháp, trên núi của bọn học lại có khách nhân.
Đây chính là lần đầu tiên, tối thiểu Thu Thu lên núi mấy năm này, nàng phát hiện người tu chân mỗi người đều là trạch nam trạch nữ (~otaku - hội những người lười đi ra ngoài :3 ). Ví dụ như sư phụ nàng sư phụ nàng Ngọc Hà Chân Nhân, một lần bế quan liền là mấy tháng không lộ diện, lúc đầu Thu Thu còn lo lắng, nàng nhốt mình trong phòng mấy tháng, sẽ không chết đói sao? Về sau mới biết được có Tích Cốc vật này! Ăn một viên có thể chống đỡ được rất nhiều ngày, căn bản sẽ không đói.
Cốc đan là vật trong truyền thuyết vậy mà thật sự tồn tại, cũng quá nghịch thiên a!
Sư phụ như vậy, phía dưới ba đồ đệ đương nhiên đi theo học tập, toàn thể cao thấp cùng một chỗ quan đạo chi người thắng làm vua. Các nàng chưa từng xuống núi, cũng chưa từng gặp người nào lên núi chơi.
Vì chiêu đãi khách nhân, sư phụ khó được một lần thay đổi kiện quần áo mới, đem trên đầu mộc lấy xuống đổi thành ngọc trâm. Mấy người các nàng cũng đều xếp thành hàng mà đứng.
Đợi một hồi lâu, Thu Thu liền vừa đứng vừa ngủ gật rồi, sư phụ đột nhiên nói câu: "Đã đến."
Thu Thu tinh thần chấn động, ngẩng đầu lên xem.
Khách đến thăm cưỡi chim đến! Quả nhiên người tu chân đều không đi tầm thường lộ ah.
Thu Thu vẫn là lần đầu trông thấy có người cưỡi chim, con hạc này thật sự là không đơn giản, trên lưng đã ngồi hai người, thoạt nhìn bay đều không tốn sức một chút nào, thoải mái nhàn nhã rơi xuống. Tĩnh Tâm sư tỷ nhìn Thu Thu miệng mở rộng, nhìn chằm chằm vào con hạc kia, sợ đứa nhỏ tham ăn này nói ra muốn ăn hạc nướng hoặc là muốn là muốn uống súp hạc thì thật là mất mặt, ho một tiếng thanh thanh cuống họng, nhìn nàng cảnh cáo một cái, lúc này mới đi theo sau lưng sư phụ nghênh đón khách nhân.
Người đến lại là nam nhân, cao cao gầy teo, lớn lên tuấn tú lịch sự, nhã nhặn bại hoại — — ah, sai rồi, hẳn là hào hoa phong nhã. Thu Thu dùng thành ngữ không tốt, dù sao rất có khí chất. Xem sư phụ Ngọc Hà Chân Nhân thật là không giống bình thường, không nói cách ăn mặc, còn cười đến ôn nhu như vậy, Thu Thu nhịn không được cân nhắc, người đến này không phải là mối tình đầu, tình nhân, tình nhân cũ các loại chứ.
Sư phụ cười tủm tỉm giới thiệu ba người các nàng — — dùng lời của nàng nói chính là ba cái không nên thân liệt đồ.
Ba người Thu Thu chỉnh tề từ trước đến sau vấn an khách nhân, sư phụ nói hắn là Phương chân nhân, danh hào thì chưa nói, thoạt nhìn giống thật lâu không gặp mặt.
Người bình thường lúc này hẳn là như vậy, nhắc tới người trong nhà chính là cái gì tiện nội (khiêm xưng vợ mình), khuyển tử, liệt đồ, tóm lại muốn đem người trong nhà giáng chức đến trên mặt đất cũng không tính, còn phải tái dẫm đi dẫm lại mấy lần. Quả nhiên đối phương khoa trương khen các nàng vài câu, nói gì mà mới nhìn liền thiên tư hơn người, tương lai tất có sở thành, sư phụ lại mà bắt đầu nói các nàng ngu dốt ham chơi không yêu dụng công.
" Tĩnh Tâm còn khá, hiểu chuyện nhất, có thể thay ta phân ưu rồi. Tĩnh Di cùng Tĩnh Thu đều nhỏ hơn đâu, xem ra còn rất bướng bỉnh."
" Ta thấy đều, so với một cái đồ đệ của ta mạnh hơn nhiều. " Sau lưng Phương chân nhân nguyên lai còn có đứa bé, chỉ là vóc người hắn cao, chặn ánh mắt, cho nên vừa rồi ai cũng không phát hiện.
Đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp! Thu Thu trừng lớn mắt, miệng cũng há hốc. Nàng cảm thấy sư tỷ sư muội nhà mình lớn lên đều tính là mỹ nhân, nhưng hàng so hàng được ném, giống như thủy tinh châu chỉ nhìn một cách đơn thuần cũng rất đẹp, vừa để xuống bên cạnh kim cương liền không là gì rồi.
Cô nương này so với Tĩnh Di nhỏ hơn, so với Thu Thu lớn hơn, thoạt nhìn là bộ dạng bảy tám tuổi — — Nhưng Thu Thu tuyệt không dám dùng "thoạt nhìn" để phán đoán niên kỷ của người ta. Ví dụ như chính nàng, nhìn cũng chỉ bốn năm tuổi, lớn lên mặt bánh bao, tay chân củ cải trắng, nhưng tuổi mụ của nàng đã mười tuổi rồi, chỉ là bởi vì tâm pháp không tu luyện tới nơi tới chốn cho nên không cao lên mà thôi. Hơn nữa Tĩnh Di sư tỷ a, nàng năm nay khẳng định trên hai mươi tuổi, nhưng hiện tại nhìn nàng vẫn là bộ dáng mười tuổi.
Nàng lớn lên thật đẹp, nhãn tình hắc bạch phân minh — — hắc đặc biệt thuần túy, bạch lại đặc biệt trong suốt, đời trước Thu Thu đọc tiểu thuyết có miêu tả con mắt kia giống như có thể đem tâm thần người hút đi. Nàng lúc này xem như hiểu rõ đó là cảm giác gì, nàng chỉ cùng cô nương này liếc mắt một cái đã cảm thấy đã cảm thấy tinh thần hoảng hốt, cặp mắt xinh đẹp kia giống có loại ma lực nói không nên lời, làm cho người ta nhịn không được mà trầm mê.
Sư phụ cũng giật mình: "Đây là..."
"Đúng vậy, năm đó ngươi cũng đã gặp hắn", Phương chân nhân chạm nhẹ đầu của nàng, giống như đang vuốt ve một kiện ngọc chạm tinh xảo đắt đỏ, cẩn thận từng li từng tí: "Thập Nhi, thanh tâm đan ngươi dùng đều là Ngọc Hà Chân Nhân tặng cho, nhanh hướng chân nhân nói lời cảm tạ. "
Trên mặt nàng một điểm biểu tình đều không có, làn da tỏa ra một loại hơi mờ ngọc tựa như bạch, ngay cả bờ môi đều không có huyết sắc, cả người giống như vừa mới từ trong tủ lạnh bưng ra. Không cần chứng cứ khác, Thu Thu cũng có thể kết luận đứa nhỏ này khẳng định có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Ta chưa đọc hết truyện nên cái đoạn đồ đệ của cái ông Phương chân nhân kia rõ ràng là nam (chính) nhưng chắc do ảnh đệp quá nên Thu Thu tưởng là nữ :3
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro