Chương 16

Cảnh báo sinh tử ABO, chủ CP Dao Trừng, Tiện Trừng, có khuynh hướng all Trừng, không thể chấp nhận điều này xin đừng đọc, fans Vong Tiện xin đừng đọc. Nếu như có bình luận KY nào thì sẽ bị xóa và chặn, và sẽ không hồi phục.

Truyện được viết ra hoàn toàn vì mục đích thỏa mãn trí tưởng tượng, không có logic cốt truyện nào cả.

Thiết lập: Khai Dương = Alpha, Ngọc Hành = Beta, Thiên Tuyền = Omega. Không giỏi đặt tên cho nên mượn tên thất tinh bắc đẩu.

——————————

Để dạy con trai nói, Ngụy Anh đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Mỗi ngày, y đều ôm Giang Hàn vào lòng, kiên nhẫn dạy đứa bé nói từ "cha", cố gắng muốn một đứa trẻ chỉ có thể phát ra âm thanh "ê a" để bắt chước cách phát âm của từ này.

Tuy nhiên, cho đến khi Ngụy Anh không còn nhớ mình đã gọi "cha" với con trai mình bao nhiêu lần, Giang Hàn vẫn không học được xưng hô này.

"Nó mới chỉ bốn tháng tuổi, sao nó có thể học nói nhanh như vậy?" Giang Trừng không đồng ý: "Tốt nhất là đừng lãng phí thời gian."

Giang Hàn có vẻ hơi buồn ngủ. Cậu bé giơ đôi bàn tay hồng hào của mình ra, dụi mắt, trong đôi mắt ngấn lệ hiện lên một tầng mệt mỏi.

"Con mệt không? Được rồi, ngày mai cha sẽ đến dạy con nói."

Ngụy Anh tiếc nuối nắm chặt tay con trai rồi miễn cưỡng tạm biệt.

"Cẩn thận đừng bóp quá mạnh, nếu không đứa bé sẽ lại khóc đấy."

Giang Trừng vừa nhắc nhở thì Ngụy Anh đã vòng tay qua vai hắn, hôn nhẹ lên môi hắn.

"A..."

Được song thân đưa đi, Giang Hàn lẩm bẩm rồi từ từ nhắm mắt lại.

Có câu nói, muốn chiếm được trái tim một người, trước tiên phải chiếm được dạ dày của người đó.

Ngụy Anh mở nồi sắt, nhìn hai bát trứng sữa tươi, mềm mịn. Y hít một hơi thật nhanh và ngửi thấy một mùi thơm ngon. Khi Ngụy Anh lấy chiếc bát sứ trắng ra khỏi nồi, bề mặt nhẵn mịn của món trứng sữa rung lên hai lần theo động tác của y, một ít dầu chảy ra ngoài.

Y mang trứng sữa vào nhà và đặt lên bàn của Giang Trừng như một vật báu.

"Giang Trừng, ta làm bữa sáng cho ngươi và con trai chúng ta."

Giang Trừng nhìn hai bát trứng sữa rồi hỏi: "Chỉ cho ta và con thôi sao? Chính ngươi không muốn ăn sao?"

Ngụy Anh muốn nói mình thực sự đã ăn rồi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hạnh sáng ngời của Giang Trừng, y không tự chủ được mà thay đổi lời nói.

"Ngươi đút ta ăn."

Y nháy mắt với Giang Trừng, giơ ngón tay chỉ vào môi mình, trên mặt nở nụ cười tươi tắn.

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi còn cần được bón cho ăn sao?"

Giang Trừng trừng mắt nhìn Ngụy Anh, vẫn giữ vẻ mặt miễn cưỡng, cầm thìa đút cho y vài miếng trứng sữa.

"Đến đây, gọi một tiếng cha, cha sẽ cho con ăn."

Ngụy Anh một tay cầm cốc sứ, tay kia cầm thìa sứ, cố gắng dụ con trai ăn. "Gọi cha đi, cha ——"

Giang Hàn ngồi trên ghế, vung tay lấy thìa trong tay Ngụy Anh, lớn tiếng bập bẹ: "A!"

Ngụy Anh lắc đầu, cố chấp sửa lại: "Là 'Cha', Cha——"

"Đát... Đát đát."

"Ngụy Vô Tiện, ngươi đang trêu con vẹt đó à?"

Giang Trừng nuốt miếng trứng sữa cuối cùng, không vui nói: "Chơi đủ rồi thì nhanh cho nó ăn đi. Con chắc đói lắm rồi."

"Để cho ta thử lại lần nữa. Con ngoan, con gọi ta một tiếng đi mà."

Ngụy Anh không chịu bỏ cuộc, cầm trứng sữa tiến lại gần, hét lớn với Giang Hàn đang bối rối: "Cha! Cha!"

"....."

Giang Trừng lắc đầu bất lực, sau đó tiếp tục giải quyết chuyện ở Liên Hoa Ổ, để lại Ngụy Anh một mình loay hoay.

Hắn nghĩ, Ngụy Anh là người phụ thân duy nhất không ngừng hô "cha" với con trai của mình.

Ngụy Anh cảm thấy Giang Trừng để tóc dài trông đẹp hơn nhiều so với lúc buộc tóc.

Mỗi khi Giang Trừng tắm xong, những giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc, xương quai xanh ẩn hiện giữa hai vạt áo, đôi mắt mơ màng của hắn luôn khiến lòng Ngụy Anh bồn chồn.

"Giang Trừng."

Ngụy Anh ôm chặt Giang Trừng đang lau tóc, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện."

Giang Trừng quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của Ngụy Anh, cũng trở nên nghiêm túc. "Có chuyện gì thế?"

"Ta vẫn chưa đánh dấu ngươi."

Ngụy Anh ủy khuất xoa xoa mái tóc mềm mại của Giang Trừng, thấy thái độ của hắn có vẻ đã dịu đi, liền nhân cơ hội hỏi: "Lần tình tấn tiếp theo của ngươi sẽ là khi nào? Nghe nói có một ít thiên tuyền sau khi sinh con nửa năm sẽ khôi phục lại..."

"Cút!"

Giang Trừng vừa xấu hổ vừa tức giận đẩy Ngụy Anh ra, nhỏ giọng quát: "Đừng nói những lời này trước mặt trẻ con!"

Nghe vậy, Ngụy Anh liếc nhìn Giang Hàn đang chơi đùa trên giường, quay người, bế con trai ra khỏi phòng, giao cho vú nuôi.

Lúc Giang Hàn bị đưa đi, đứa nhỏ nhìn Ngụy Anh hồi lâu với vẻ mặt khó hiểu, như thể không hiểu mình đã làm sai điều gì.

"Cậu, dạo này Cô Tô Lam thị có vẻ gặp khó khăn về tài chính."

Khi Kim Lăng đến Liên Hoa Ổ để thăm Giang Trừng, cậu đã báo tin này cho cậu của mình.

Ngụy Anh ngồi bên cạnh hai người, hứng thú hỏi: "Thật sao? Lần trước khi ta và Giang Trừng đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, trông bọn họ có vẻ rất tốt."

"Gần đây con nghe chủ một quán trọ ở Lan Lăng nói rằng ông ấy thấy Hàm Quang Quân dẫn Mạc công tử ghé qua. Hai người từng đến đây một lần, nghỉ tại phòng cao cấp nhất, gọi tất cả các món ăn và rượu đắt tiền nhất."

Kim Lăng chống cằm, cẩn thận nhớ lại: "Nhưng lần này bọn họ chỉ yêu cầu một gian phòng bình thường, hơn nữa khi gọi đồ ăn cũng không hào phóng như trước. Hai người đều có vẻ không vui, giống như là cãi nhau với ai đó."

"Năm đó là Kim Quang Dao trợ giúp Lam gia trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, bây giờ y đã không còn là gia chủ Kim gia, Lam Hi Thần cũng mất đi sự giúp đỡ của y." Giang Trừng bình tĩnh nói, "Cô Tô Lam thị từ trước đến nay thanh cao, chưa bao giờ lấy tiền trừ yêu. Lam Trạm không quan tâm đến chuyện gia tộc, chỉ lo đi du ngoạn cùng Mạc Huyền Vũ, toàn bộ đều nhờ huynh trưởng và thúc phụ quản sự, lâu dài cuộc sống đương nhiên khó khăn. "

Kim Lăng gật đầu: "Nghĩ lại thì, trước đó người Lam gia còn phá hủy của chúng ta hơn bốn tấm phược tiên võng, nhưng cậu lại lười nhác so đo với họ."

"Ngươi nói cái gì?"

Ngụy Anh nghe vậy, lập tức đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Hơn bốn trăm tấm phược tiên võng? Sao ta lại không biết chuyện này? Là tên ngốc nào làm vậy?"

Lúc đầu trên núi Đại Phạn, khi Giang Trừng biết được rằng những phược tiên võng mà mình đã đặt cho Kim Lăng đều bị Cô Tô Lam thị phá hủy, hắn vô cùng tức giận, thậm chí còn muốn giết chết Kim Lăng. Bây giờ nghe Kim Lăng nhắc lại chuyện này, hắn lại rất bình tĩnh, tựa như những gì đối phương đang nói lúc này hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.

"Ngụy Anh, ngươi ngồi xuống trước đi."

Giang Trừng đẩy Ngụy Anh đang tức giận trở về chỗ ngồi, nghiêm túc nói: "Ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng là ta đã không cần lại đi hướng Lam gia đòi lại món nợ này. Hơn nữa, Liên Hoa Ổ cũng không thiếu số tiền nhỏ này."

"...Giang Trừng?"

Ngụy Anh hơi sửng sốt, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt hơi u ám của Giang Trừng, y liền ngoan ngoãn bình tĩnh lại.

"Nghe nói gần đây Lam Hi Thần lại bế quan, một mình Lam Khải Nhân chèo chống gia tộc không dễ dàng, cần gì phải thêm dầu vào lửa?"

Giang Trừng nhíu mày, không muốn nói thêm nữa, đổi chủ đề, bảo Kim Lăng nếm thử bánh mà Ngụy Anh vừa làm.

—— Hắn hiểu được lấy sức một người chống lên toàn cả gia tộc vất vả cỡ nào, bởi vậy hắn không muốn trở thành lưỡi kiếm hủy diệt Lam Khải Nhân.

"Lam Trạm, ta muốn ăn món gà đất này. Nghe có vẻ ngon."

Mạc Huyền Vũ chỉ vào dòng chữ đầu tiên trên thực đơn của tửu lâu và kéo mạnh tay áo trắng của Lam Trạm.

"Ừ."

Lam Trạm bình tĩnh gật đầu, ánh mắt lướt qua từng cái tên món ăn rồi lại chìm vào im lặng.

Mạc Huyền Vũ dẫn Lam Trạm vào trong tửu lâu, ngồi xuống dưới sự chào hỏi ân cần của tiểu nhị, không ngừng nói: "Còn có đậu phụ bạch ngọc, tôm thủy tinh bóc vỏ, thịt hoa quế, bạch lộ thu..."

"Quá nhiều, ăn không hết."

Lam Trạm không còn chiều chuộng Mạc Huyền Vũ vô điều kiện như trước nữa. Thay vào đó, hắn cẩn thận so sánh giá của nhiều món ăn khác nhau và tính toán chi phí cho hai người ở lại đó, cuối cùng hắn quyết định từ chối.

"Chỉ có hai chúng ta, nên chúng ta chỉ gọi nhiều nhất là ba món và không gọi rượu."

Mạc Huyền Vũ bất mãn bĩu môi, ôm lấy cánh tay Lam Trạm, nịnh nọt nói: "Ta có thể ăn hết. Lam nhị ca ca, để ta nếm thử một chút."

"Không đủ tiền."

Lam Trạm mặt không biểu cảm đáp lại, sau đó gọi tiểu nhị mang một ấm trà, gọi món gà nướng lò đất, đậu phụ bạch ngọc và tôm thủy tinh bóc vỏ mà Mạc Huyền Vũ muốn ăn, rồi không nói gì thêm.

"Lam Trạm, trước kia ngươi không như vậy."

Mạc Huyền Vũ ngồi xuống đối diện Lam Trạm, than thở: "Ngươi còn hoài nghi ta không phải Ngụy Vô Tiện chân chính sao? Ta đã giải thích với ngươi rất nhiều lần, hắn có thể rút ra được là vì lúc đó ta khống chế không tốt..."

"Không."

Đối mặt với lời giải thích dài dòng của Mạc Huyền Vũ, Lam Trạm chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ. Hắn thậm chí còn không nói rõ chữ "không" có nghĩa là "hắn không nghi ngờ Mạc Huyền Vũ không phải là Ngụy Vô Tiện thật sự" hay "hắn không tin Mạc Huyền Vũ không kiểm soát được bản thân vào thời điểm đó".

Lần trước Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ rời khỏi Cô Tô, Lam Hi Thần có đưa cho hắn một ít tiền, nhưng số tiền này ít hơn trước rất nhiều. Hắn không muốn huynh trưởng mình nghĩ rằng hắn thấy số tiền đó quá ít nên không hỏi lý do mà cứ nhận như thường lệ.

"... Chẳng lẽ ngươi chán ta rồi sao?"

Mạc Huyền Vũ lẩm bẩm một tiếng, cúi đầu đáng thương. Hắn ta cầm đũa chọc vào hạt cơm trong bát liên tục, hy vọng Lam Trạm sẽ dùng vài lời dỗ dành mình, nhưng không ngờ đối phương vẫn im lặng.

Mạc Huyền Vũ càng nghĩ càng tức giận. Hắn ta thậm chí còn không thể ăn được. Hắn ăn vội hai miếng rồi giục Lam Trạm đứng dậy rời đi.

Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lam Trạm, sửng sốt một chút.

"Ta vẫn chưa ăn."




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro