Nguyện 2

Giang Trừng thành thân ngày hôm đó, không khí tràn ngập vui tươi phấn khởi, Vân Mộng một màu đỏ tươi trải rộng khắp nơi. Ngụy Vô Tiện đem thần thức bám vào bên trong tiểu người giấy bám vào trên quần áo của Lam Trạm, cùng với đoàn người Cô Tô Lam thị tham dự hôn lễ.

Ba ngày trước thiếp mời được đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Trạm cũng vừa mới trở lại không bao lâu. Lam Hi Thần đi đến Tĩnh Thất thông báo cho Lam Trạm, không lâu sau đó Ngụy Vô Tiện cũng vừa ở sau núi dạo chơi đi trở về. Lam Trạm dùng dịu dàng ánh mắt nhìn hắn, hắn đối với Lam Trạm mỉm cười, vui vẻ nói:

" Lam nhị ca ca làm sao vậy? Có gì muốn nói với ta hay sao?"

Lam Trạm mím môi, hồi lâu mới trả lời hắn.

" Giang Vãn Ngâm hắn...."

" Hắn muốn thành thân, ta biết."

Ngụy Vô Tiện nói xong cũng không phát hiện được nụ cười trên mặt của mình có chút co quắp. Tay vẫn là không ngừng vuốt ve mu bàn tay của người bên cạnh. Lam Trạm trở tay đem cả bàn tay của Ngụy Vô Tiện nắm ở trong lòng bàn tay, sau đó mới mở miệng nói.

" Ngươi, có muốn hay không đi nhìn xem?"

" Vẫn là không nên."

Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, dựa ở trong ngực của Lam Trạm. " Thấy ta hắn sẽ không cao hứng, ta hôm đó ở lại Vân Thâm, ngươi cùng Lam đại ca cứ đi đi."

" Ta cùng ngươi."

Lam Trạm đem một cánh tay khác khoác ở trên vai của hắn, ôm hắn chặt hơn chút nữa. Hắn cảm nhận được người ở trong ngực có chút phát run, một hồi lâu mới mở miệng nói tiếp, thanh âm lại có chút ách.

" Không cần bận tâm đến ta. Kia là ngày vui của hắn, ta không nên lại đến gây hắn khó chịu."

" Tốt."

Lam Trạm không nói tiếp, hắn hiểu rõ Ngụy Vô Tiện, hắn đã từng từ rất lâu trước kia âm thầm dõi theo người kia, quan sát từng hành động biểu lộ của hắn. Lam Trạm biết Ngụy Vô Tiện nếu như đã quyết định làm việc gì, có là mười con trâu cũng kéo không lại được hắn. Ngụy Vô Tiện hắn đã nói không đi, chính là sẽ không đi, nhiều lời cũng vô dụng.

Lam Trạm cũng biết Ngụy Vô Tiện thuở niên thiếu yêu thích Giang Trừng, hắn chỉ một cái liếc mắt liền đã nhận ra. Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học lần đó, Ngụy Vô Tiện ngày ngày bám dính lấy Giang Trừng, tỏ vẻ cực kỳ thân thiết mà khoác tay lên vai của hắn, trong miệng liên miên lải nhải đủ thứ ở trên đời. Giang Trừng bề ngoài ghét bỏ mắng hắn nhiều lời lại thích lo chuyện bao đồng, nhưng thực chất lại không có đẩy ra hắn. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng bọn họ thực sự là huynh đệ tình thâm, nhưng mấy ai nhìn thấy được, bên trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, chất chứa biết bao nhiêu tình ý cùng cưng chiều? Lại mấy ai phát giác ra được người thiếu niên tâm động ánh mắt phiêu động lưu luyến không nỡ rời đi hình bóng của ngươi kia? Lam Trạm vì cái gì lại biết được đâu? Có lẽ chính hắn cũng đã từng dùng một loại ánh mắt tương tự như vậy để mà đi nhìn một người, một người mà mình chưa bao giờ dám trực tiếp đối diện để cho biết nỗi lòng.

Ngụy Anh chấp nhận hắn, chịu ở bên cạnh của hắn, hắn cao hứng, hắn hạnh phúc. Thế nhưng là hắn biết, có những thứ không phải mình cứ ép buộc là sẽ được. Giả dụ như vị trí của Giang Vãn Ngâm ở trong lòng của Ngụy Anh, hắn không thể thay thế, lại càng không thể khiến cho Ngụy Anh triệt triệt để để đem trong tâm khảm khắc sâu cái tên này mà xóa đi.

Hắn biết Ngụy Anh yêu Giang Vãn Ngâm, lại không nghĩ tình cảm này lại quá sâu đậm, dây dưa không dứt, cắt cũng không đoạn. Tình yêu, gọi là ngọt ngào thì chính là ngọt hơn mứt quả, gọi là đau khổ cũng chính là hơn cả tra tấn. Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại khiến cho trái tim nhói đau đến không chịu nổi.

Trước ngày khời hành đêm hôm đó, Ngụy Vô Tiện uống rượu, cũng như mọi ngày, Lam Trạm đều hầu như sẽ mua cho hắn hai vò Thiên Tử Tiếu, nhưng mỗi lần Ngụy Vô Tiện uống xong một vò, Lam Trạm đều sẽ mang một vò còn lại cất đi, dù cho Ngụy Vô Tiện có nịnh nọt dụ dỗ như thế mào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ dứt khoát cự tuyệt người kia uống nốt vò thứ hai. Thân thể của Mạc Huyền Vũ không được tốt, cho dù là tửu lượng của Ngụy Vô Tiện có cao, uống nhiều rượu chính là sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Hắn lần này chính thừa dịp Lam Trạm đến Hàn Thất cùng Lam Hi Thần bàn bạc việc lễ vật cho hỉ sự của Giang Trừng, chính mình lẻn vào hầm rượu mang hết những vò rượu mà từ trước đến nay Lam Trạm thay hắn cất giữ đem ra uống sạch.

Tự nói với chính mình là không thể đến tham dự hôn lễ của Giang Trừng nên tranh thủ hôm nay nâng rượu chúc phúc cho người sư đệ của hắn. Nhưng vì cái gì càng uống lại càng khổ sở như vậy? Hắn không phải nên vui vẻ sao? Giang Trừng cuối cùng tìm được người mà mình tâm tâm niệm niệm, muốn chung sống cả một đời, nhưng vì cái gì hắn lại thấy ở trong lòng một hồi chua xót a?

Ngụy Vô Tiện hai mắt mông lung mờ mịt, thầm mắng chính cỗ thân thể này của mình quá hư nhược, uống chưa hết ba vò đã lung lay muốn đổ. A~... hắn Ngụy Vô Tiện xưa nay đã biết như thế nào gọi là say rượu đến mức muốn ngất a... kể cũng thật đáng thương.

Hắn một tay nâng vò rượu lên cao, đối với ánh trăng sáng khẽ nhếch miệng ngây ngô cười, đánh cái nấc lại ở trong đêm đen yên tĩnh khẽ nói.

" Giang Trừng... sư đệ... chúc mừng ngươi..."

Hắn nói xong liền lại cười, cười chảy cả nước mắt, ngửa cổ uống một hơi hết sạch, sau đó đem vò rượu kia quẳng đi.

Lam Trạm tìm đến hắn, chính nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ, ôm một vò rượu rỗng co ro nằm ở trên mặt cỏ, xung quanh bày biện không biết bao nhiêu bình Thiên Tử Tiếu ngổn ngang lăn lóc ở mặt đất. Hắn thở dài, đi đến muốn ôm lấy Ngụy Vô Tiện, chạm vào hắn một khắc này, Ngụy Vô Tiện liền cuộn tròn lấy thân mình, đem vò rượu ở trong ngực ôm đến càng gấp, nước mắt chảy tứ tung, trong miệng còn hô hào lấy tên của Giang Trừng.

Một luồng gió không biết từ đâu thổi đến, khiến cho Lam Trạm cả người một hồi lạnh lẽo, bàn tay vươn ra hơi run rẩy, ở trong lòng thầm cười cợt chính bản thân mình. Giang Vãn Ngâm hắn thành thân, Ngụy Anh, ngươi liền lại khổ sở đến như vậy?

Đêm hôm đó Lam Trạm vẫn là ôm Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh Thất, cẩn thận thay y phục đắp tốt chăn cho hắn, sau đó mới nằm ở trên giường ôm lấy người nọ.

[ Hồng trần phí hoài người ra đi

Lệ châu phủ đầy trên khóe mắt

Ta đã quên rằng người vẫn luôn chờ đợi ta.]

Ngụy Vô Tiện làm một giấc mộng, hắn có cảm giác rằng giấc mộng này rất dài, bởi vì hắn ngồi ở bên trong giấc mộng này rất lâu, vẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Giang Trừng. Hắn chờ, hắn chờ không biết đã bao nhiêu lâu, cũng không biết mình đang ở đây phí thời gian chờ đợi cái gì. Hắn chỉ là ở trong nội tâm âm thầm mong ngóng, hi vọng người kia sẽ mở miệng nói chuyện, cái gì cũng được, chỉ cần là Giang Trừng, hắn luôn biết cách để nghĩ ra chủ đề đem cuộc trò chuyện của bọn hắn kéo dài. Thế nhưng là hắn không chờ được, hắn không chủ động mở miệng, người kia cũng sẽ không quan tâm đến sự hiện diện của hắn, thẳng đắp đưa lưng về phía hắn uống trà như không có phát hiện rằng hắn đang ở phía sau. Ngụy Vô Tiện rốt cuộc nhịn không được, sau vài lần há miệng muốn nói lại thôi, hắn mới có thể bài trừ ra một câu hỏi, là một câu hỏi hắn ở trong lòng tự hỏi chính bản thân mình không biết bao nhiêu lần, cũng lại chưa từng thu được đáp án, hắn đem hết dũng khí của mình ra mà hỏi, âm thanh nhẹ đến vô cùng, ở bên trong không gian chỉ có hai người lại phá lệ rõ ràng hữu lực.

" Giang Trừng, ngươi có hay không tại khoảng thời gian mười ba năm .... thật sự chờ ta trở về?"

Người nọ uống trà động tác dừng lại, hắn đặt xuống chén trà, khẽ thở dài một tiếng, đáp lời lại là nhẹ nhàng bình thản, không có chút nào châm chọc khiêu khích hay dối gạt.

" Đã từng, lúc ngươi mất tích ba tháng trời, ta mang theo Tùy Tiện vừa gây dựng lại Liên Hoa Ổ vừa chờ ngươi trở về. Lúc ngươi mang theo đám người nhà họ Ôn đi lên bãi tha ma, ta cũng đã đến khuyên ngươi quay đầu, vừa đối phó với bách gia bức ép vừa mong ngươi sớm quay về. Lúc ngươi bị vạn quỷ phản phệ hôi phi yên diệt, ta ngày ngày lau chùi Trần Tình vẫn tin rằng ngươi sẽ trở về. Đại Phạm núi mấy năm trước, ngươi đứng ở sau lưng của Lam Trạm giả vờ không quen biết với ta, ta vẫn là mong ngươi sẽ cùng ta trở về. Thậm chí là Quan Âm miếu lần kia, ta vẫn âm thầm ở trong lòng hi vọng ngươi sẽ quay đầu lại nói rằng ngươi hối hận, ngươi sẽ theo ta về nhà.... Ngụy Vô Tiện, ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi có hay không biết đến a?"

Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt, một trận khó thở cơ hồ ập đến, hắn muốn giải thích, hắn muốn phân minh, lại bỗng dưng phát hiện ra mình căn bản không nói nên lời, đầu óc trống rỗng, cổ họng nghẹn ứ, chính là một chữ cũng xuất không đi ra. Phải a, hắn từ trước đến nay luôn luôn mặc định rằng Giang Trừng là thật hận chết hắn, làm gì có chuyện cho phép hắn về nhà, chứ đừng nói đến là vẫn mong chờ hắn trở về.

" Giang Trừng, ta... không phải...."

Ngụy Vô Tiện gấp đến vô cùng, lời vừa ra liền một trận ngực đau, hắn nắm lấy vạt áo trước ngực, đỏ vành mắt thống khổ giãy dụa lấy muốn nói tiếp, nhưng Giang Trừng cũng không để ý đến giọng nói của hắn run rẩy, càng là tiếp tục.

" Ngụy Vô Tiện, ta chờ ngươi lâu như vậy, cũng đã mệt mỏi. Lúc trước ngươi cùng ta nói viên Kim Đan kia là ngươi còn Giang gia, cũng nói chúng ta ai về nơi đó đi. Ta thật sự rất tức giận, vì cái gì tình nghĩa ở giữa chúng ta một viên Kim Đan liền nói xóa bỏ liền xóa bỏ, vì cái gì ngươi thà rằng vì một ngoại nhân lại có thể ở Từ đường vô tư thoải mái nói xấu mẹ ta cũng lại là đả thương ta? Về sau ta ngẫm lại, cũng đã minh bạch một chuyện mà ta đáng ra từ lâu sớm nên biết đến."

Giang Trừng ngừng một chút, lại chậm rãi xoay người, ánh mắt không có lấy một tia gợn sóng, lời lẽ nói ra lại lạnh như băng, đánh vào tâm của hắn một hồi lại một hồi đau đến chết đi sống lại.

" Sư huynh của ta, Vân Mộng Ngụy Vô Tiện, hơn hai mươi năm trước đây, đã sớm bị ngọn lửa của Ôn gia chôn vùi cùng với lúc trước Liên Hoa Ổ, cùng với cha mẹ của ta, cùng với các vị sư huynh đệ khác, hắn đã chết, cũng sẽ không lại trở về. Ngươi cũng đừng hỏi ta rằng nếu như hắn chết rồi, vậy ngươi đâu? Ngươi là ai?... chính là ta cũng không biết a."

" Giang Trừng, ngươi đừng nói nữa..."

Giang Trừng giống như không nghe thấy hắn nói, cũng không phối hợp im miệng, vẫn đều đều nói tiếp.

" Ta cảm thấy... ta chính là không quen biết ngươi. Ngươi là ai vậy? Là Mạc Huyền Vũ sao? Hay là cô hồn dã quỷ gì khác? Ngươi có thể hay không nói cho ta biết ngươi là ai sao?"

Âm thanh của hắn nhẹ nhàng thản nhiên tựa như hài đồng gặng hỏi phụ mẫu chuyện của thế gian, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy mình giống như rơi vào hầm băng, không biết từ lúc nào đã chết lặng, hắn ôm lấy đầu liên tục lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm không ngừng, " Không. Không phải... Giang Trừng... không phải....."

Giang Trừng nhìn hắn bộ dáng khổ sở, ánh mắt lại bỗng chốc phát ra tàn nhẫn, đem lời còn lại một lần nói hết.

" Sư huynh của ta sẽ không bao giờ bắt ta phải chờ dù chỉ một khắc, sẽ không bởi vì ta nói năng quá lời mà tức giận kêu ta im miệng, cũng sẽ không bởi vì một ngoại nhân mà ra tay đánh ta, càng là sẽ không bỏ lại ta mà cùng với người khác chạy!"

" Ngươi ngậm miệng!! Ngươi cho ta ngậm miệng lại! Ngươi không phải Giang Trừng!! Hắn sẽ không bao giờ nói ra những lời này. Ngươi vì cái gì giả dạng hắn? Hắn ở đâu? Ngươi trả lại cho ta sư đệ!"

Ngụy Vô Tiện giống như hỏng mất, hắn đứng dậy lập tức nắm lấy cổ áo của Giang Trừng một hồi gào thét, mà Giang Trừng chỉ là đăm đăm mà nhìn hắn, không chút xao động, càng là không sợ hãi.

" Ngươi vì cái gì cho rằng ta không phải Giang Trừng? Ngươi làm sao biết được hắn sẽ không nói ra những lời này? Ngươi xưa nay có bao giờ thật sự quan tâm đến cảm nhận của hắn sao?"

Hắn nói đến quá đúng, không cho Ngụy Vô Tiện có lấy một cái cớ để mà phản bác. Ngụy Vô Tiện cuối cùng là buông ra hắn, thẫn thờ từng bước lui về phía sau, cơ thể giống như mất lực ngã ngồi ở dưới đất.

Giang Trừng đưa tay chỉnh lý lại cổ áo, đi đến đứng ở trước mặt của hắn, lại từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng buông ra một câu hỏi.

" Ngươi yêu ta sao?"

Ngụy Vô Tiện không có trả lời, hắn đóng chặt hai mắt lại, thầm hi vọng giấc mộng này sớm một chút kết thúc. Giang Trừng cũng không tiếp tục bức ép hắn. Hắn ngồi xuống, nhìn một hồi vào Ngụy Vô Tiện, ngay tiếp theo đó tiến tới ở bên tai của hắn khẽ nói.

" Ngụy Vô Tiện, ta ở trong lòng đã buông xuống ngươi rồi, ngươi có thể hay không cũng buông tha cho ta đi?"

Ngụy Vô Tiện mãnh mà mở ra hai mắt, há miệng muốn nói cái gì, lại không nghĩ trước mắt là một trận trời đất quay cuồng, hắn ở trước lúc tỉnh lại vẫn nhớ như in cái khoảnh khắc đó, đang lúc hắn như rơi vào vô tận hắc ám bên trong, Giang Trừng đối với hắn mỉm cười.

--------------------

Đại sảnh náo nhiệt, người người ở trên mặt treo lên mỉm cười, là thập phần vui vẻ, cũng là thực lòng chúc phúc cho Giang tông chủ Giang Trừng Giang Vãn Ngâm.

Tiểu người giấy nằm ở trong vạt áo của Lam Trạm ló đầu ra cẩn thận quan sát một vòng xung quanh khung cảnh náo nhiệt.

Hắn say rượu tỉnh dậy vào buổi chiều, khi đó Lam Hi Thần cùng Lam Trạm đang dẫn theo đoàn người chuẩn bị trên đường đi đến Vân Mộng. Ngụy Vô Tiện ngay cả áo quần cũng không kịp chỉnh đốn, liền đã dốc sức liều mạng mà đuổi theo. Lam Trạm nghe thấy được tiến bước chân của hắn, liền thả chậm cước trình. Đám tiểu bối Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi bọn họ cũng hiếu kỳ dừng lại xem thử. Lam Trạm đối với Lam Hi Thần đưa qua một cái ánh mắt, sau đó khẽ gật đầu. Lam Hi Thần mỉm cười, dẫn theo đám người đi trước, chừa lại không gian cho Vong Tiện hai người. Ngụy Vô Tiện chạy gấp có chút thở dốc, Lam Trạm đi đến muốn cho hắn vuốt thuận khí, đã thấy hắn vội vàng bắt lấy tay của mình, ánh mắt khẩn trương nói.

" Lam nhị ca ca, ngươi dẫn theo ta được không... ta... ta cũng muốn đến Vân Mộng..."

Lam Trạm nhíu mày có chút khó hiểu, " ngươi không phải nói không muốn đi..."

" Ta sẽ không để hắn nhìn thấy ta, ta chỉ là muốn nhìn xem hắn một chút... cầu ngươi."

" Không cần." Lam Trạm lắc đầu lôi kéo hắn, rút ra Tị Trần lại hướng hắn nói, " ta mang ngươi đi." Vừa dứt lời liền ôm lấy hắn nhảy lên Tị Trần ngự kiếm mà đi.

---------------------------

Ngụy Vô Tiện nhìn xem Kim Lăng hướng cữu cữu của mình dâng lễ xong xuôi lại xông hắn cười đến thập phần sảng khoái. Sau lại Giang Trừng vỗ vỗ bả vai của hắn, đáy mắt ôn nhu hài lòng, là bộ dáng mà Ngụy Vô Tiện từ khi trọng sinh trở về đến nay chưa từng nhìn thấy qua. Là hắn vô phận chiêm ngưỡng, vẫn là hắn từ trước đến nay luôn nghĩ rằng Giang Trừng sẽ chẳng bao giờ đối với ai thực sự ôn nhu?

Thanh Hà Nhiếp thị Nhiếp Hoài Tang tặng xong lễ vật, phe phẫy cây quạt cũng đã ba phen bốn bận chúc phúc xong xuôi. Tiếp theo liền đã đến Cô Tô Lam thị bọn hắn. Lam Trạm đứng ở phía sau của Lam Hi Thần, giúp hắn có một cái chỗ nhìn tốt, trong lúc Lam Hi Thần một phen chào hỏi chúc mừng, Ngụy Vô Tiện cũng tranh thủ một chút mà đi quan sát thần sắc của Giang Trừng. Hắn hôm nay một thân hồng y tuấn tiếu vô cùng, đôi lông mày giãn ra mỉm cười đáp lễ càng là nổi bật lên tố chất tiên nhân hài hòa. Ngụy Vô Tiện hai mươi mấy năm trước có lẽ đã từng tưởng tượng đến cái cảnh Giang Trừng mặc vào hỉ phục là bộ dáng xinh đẹp động lòng người đến như thế nào. Nhưng hắn lúc đó đã có ý nghĩ như thế nào đây này? Rằng nếu như mình cũng là giống như hắn thân mang hỉ phục tay cầm hỉ hoa được cùng Giang Trừng ở trước mặt của Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân Nhị bái cao đường; được sư tỷ nắm tay yêu thương cẩn thận mà dặn dò, được bách gia trăm nhà đồng loạt chúc phúc thì thật tốt biết bao.

Nhưng đó cuối cùng cũng chỉ là ở trong mộng tưởng của hắn mà thôi. Giang thúc thúc, Ngu phu nhân không có; sư tỷ cũng không còn, mà ngay cả Giang Trừng, cũng đã không còn cần hắn.....

Rõ ràng đêm hôm nay Giang Trừng rất vui vẻ, Ngụy Vô Tiện là cảm nhận được, cái cách mà Giang Trừng cách khăn voan nhìn vào tân nương tử có bao nhiêu yêu thương hạnh phúc. Hắn đã từng hi vọng, ánh mắt kia của Giang Trừng, nếu chỉ một lần thôi, là dành cho mình, thì thật tốt....

Tam bái hoàn tất, mọi người hân hoan vui mừng vây quanh Giang Trừng không ngừng chúc rượu. Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ lưu lại, tiểu người giấy thoát ly khỏi vạt áo của Lam Trạm, mượn lực gió cùng đông đảo khách tham dự mà phiêu lãng đi nơi khác. Lam Trạm nhìn thấy, nhưng cũng không đi bắt lại hắn. Bởi vì hắn biết, Ngụy Anh của hắn, ngay lúc này, cần một khoảng thời gian riêng cho mình.

-------------------

Tiệc tàn sau, Lam Trạm nương theo trực giác mà đi tìm Ngụy Vô Tiện. Hắn biết rõ Ngụy Vô Tiện sẽ không đi xa, Liên Hoa Ổ còn, Giang Trừng vẫn ở, hắn vĩnh viễn sẽ không thể hoàn toàn ly khai được nơi này. Dù có muốn quên, dù có là đi đến bất kỳ đâu, Lam Trạm vẫn luôn có thể từ trong ánh mắt của Ngụy Vô Tiện mà đoán ra được, hắn tưởng niệm cố hương, cũng là tưởng niệm Giang Trừng. Lam Trạm sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không đi chấp nhất, chỉ cần Ngụy Anh muốn, là cái gì hắn cũng đều có thể đáp ứng hắn. Có lẽ tình yêu là mù quáng, cố chấp lại ngu ngốc như vậy, thế nhưng mà người ta vẫn không thể ngừng yêu, cũng bởi vì có trái tim, cũng bởi vì còn sống, nên ai cũng sẽ không thể ngừng được yêu thương.

Ngụy Vô Tiện đúng thật không có cách quá xa Liên Hoa Ổ. Hắn ngồi ở trên vách đá nằm ở ngọn núi mà lúc nhỏ hắn vẫn thường cùng Giang Trừng và các sư huynh đệ khác thả diều đánh gà rừng. Lam Trạm tìm được hắn, hắn vẫn còn đang không chớp mắt mà nhìn về phương hướng của Giang gia. Nơi đó ánh đèn lấp lánh rực rỡ, đâu đó vang lên vài tiếng pháo nổ cùng tiếng hò reo của ngưòi dân ở trong thành. Hôm nay là ngày vui của toàn Vân Mộng, Giang Trừng thật đem Vân Mộng khôi phục gây dựng đến rất tốt, ngay cả người dân cũng yêu mến hắn vô cùng, cũng vì hỉ sự của hắn mà vui vẻ thay.

Ngụy Vô Tiện bỗng chốc cũng muốn cười, thế là hắn cười, cười một lát lại ngưng bặt, như là thông suốt được cái gì, khóe miệng của hắn loan ra mỉm cười, là chân thật mỉm cười, không còn đau khổ cũng không có vướng bận. Lam Trạm nâng lên vạt áo ngồi xuống ở bên cạnh của hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn. Thật lâu, hắn nghe thấy Ngụy Vô Tiện đối với mình nói.

" Lam Trạm, thật tốt. Như vậy, thật tốt..."

Lam Trạm hơi nghiêng đầu đi nhìn hắn, cặp mắt lưu ly có chút mờ mịt, ngay tiếp say đó, Ngụy Vô Tiện hít một hơi thật sâu, lại thật thoải mái mà thở ra, âm thanh cũng thả nhẹ đến vô cùng, hắn nói, " Giang Trừng hắn vui vẻ, ta cũng mừng cho hắn."

Ngụy Vô Tiện nói xong câu kia liền cong lên mắt đi nhìn Lam Trạm, cười đến thập phần tự nhiên, cặp mắt đào hoa bị nước mắt phủ lên một tầng sương mù, nhưng là hắn thật tâm cảm thấy mình như nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lam Trạm ôm lấy hắn, vỗ về lưng của hắn, ở bên tai của hắn nói khẽ, " Khóc đi. Khóc lên rồi liền sẽ cảm thấy tốt hơn."

Đây có lẽ là lần cuối cùng hắn được nhìn thấy Giang Trừng, cũng là một lần cuối cùng hắn vì Giang Trừng khóc. Từ nay về sau bọn hắn sẽ thật triệt triệt để để không còn gặp lại nhau, cũng sẽ ngẫu nhiên không còn tương quan.

Giang Trừng, chỉ cần ngươi hạnh phúc, đó cũng chính là hạnh phúc của ta. Mong rằng nếu như thật có kiếp sau, chúng ta lại có thể tương ngộ. Khi đó ta hi vọng, ta có thể dũng cảm một điểm, ngươi cũng có thể bớt cố chấp một chút, chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ tốt của nhau được không?... Nguyện ngươi một thế an khang, mỹ mãn hạnh phúc.

[ Mong rằng người sẽ tìm được một vùng trời khác,

Mong rằng đổi lại là ta chờ người,

Mong được làm gốc bồ đề được người giữ ở trong tay.]

_________________END________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro