Gặp gỡ
"Quao, chúc mừng cậu nha! Trời ơi, em iu của tôi giỏi quá đi à!" Tiếng hét của cô bạn thân đã khiến chúng tôi thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, vừa ngượng ngùng vừa tự hào. Vội vàng bịt miệng cô bạn lại, tôi kéo cô ra chỗ khác, cố gắng tránh ánh nhìn tò mò của đám đông.
Không quá ngạc nhiên, cô ôm chầm lấy tôi rồi nhảy cẩng lên vì thành tích của tôi. Niềm vui và sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt cô, khiến tôi cảm thấy ấm lòng. Đúng vậy, tôi cũng ngạc nhiên không kém khi nghe cô bạn thông báo rằng tôi là thủ khoa ban xã hội năm nay. Trái tim tôi như ngừng đập một giây. Tôi không thể tin được, vì không nghĩ rằng mình có thể đạt được kết quả này. Khi thi đầu vào, tôi không hài lòng với bài thi môn Văn và Lịch sử của mình. Thế nhưng, tôi cũng phải chấp nhận sự thật khi thấy tên mình trên bảng thông báo của trường. Lúc ấy, tôi cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xen lẫn chút hoài nghi.
Ở bảng thông báo đối diện, cũng đang có người vui hò khi thằng bạn của mình là thủ khoa. "Thật ngại quá, lại ăn trực cậu rồi," vừa nói cậu vừa khoác vai cậu thanh niên bên cạnh mình. Nghe bạn mình nói thế, cậu chỉ cười và ra hiệu chấp thuận. Nụ cười của cậu ấy chứa đầy niềm tự hào và sự khiêm tốn. Sau đó, hai người vui vẻ ra về, ánh mắt sáng ngời niềm vui.
Vì mải nói chuyện, hai người lỡ đụng phải nhóm của hai cô gái và ly nước đang được Hi Nhiễm cầm đã đổ lên người cô. Không cần nói, tình trạng của cô không ổn tí nào. Hi Nhiễm cảm thấy lạnh buốt từ chỗ nước đổ lên váy, sự khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt. Thấy vậy, Nghệ Giai vội rút khăn giấy có đem theo cho cô bạn, ánh mắt lo lắng và đồng cảm. Cô không quên lườm nguýt thủ phạm đang cố gắng xin lỗi, cảm thấy bất bình thay cho bạn mình.
Chu Dương, người vừa gây ra sự cố, lúng túng và hối lỗi, mặt đỏ bừng. Anh cảm thấy vô cùng áy náy và không biết phải làm sao để chuộc lỗi. Là một người không muốn làm to chuyện, Hi Nhiễm phủi tay, ra hiệu không sao. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội. "Không sao đâu, mình về giặt là ra thôi mà," cô nhẹ nhàng nói, cố gắng tạo nụ cười an ủi bạn bè và chính mình. Nhưng có lẽ Chu Dương cảm thấy có lỗi với cô bạn vì hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng, thêm phần áy náy.
Nói rồi, cô cùng Nghệ Giai về trước, để lại hai cậu bạn với chút tội lỗi và bối rối. "Hôm nay thật là một ngày đáng nhớ," tôi nghĩ, vừa cảm thấy hạnh phúc vì thành tích của mình, vừa trân trọng những tình cảm chân thành từ bạn bè xung quanh.
Khi Hi Nhiễm và Nghệ Giai ra khỏi khuôn viên trường, cả hai đều có vẻ mặt trầm lặng hơn, khác hẳn với sự phấn khích lúc đầu. Ly nước đổ trên váy khiến Hi Nhiễm cảm thấy không thoải mái, nhưng cô cố gắng không để điều đó làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Nghệ Giai luôn bên cạnh, hết lòng hỗ trợ bạn.
"Chắc chắn cậu sẽ không để ý đến chuyện này, đúng không?" Nghệ Giai hỏi, giọng đầy lo lắng khi nhìn thấy sự bực bội không thể che giấu trên khuôn mặt Hi Nhiễm.
Hi Nhiễm khẽ thở dài. "Cũng chẳng còn cách nào khác. Nhưng không sao đâu, chỉ cần về nhà thay đồ là xong. Hôm nay là ngày của bạn ấy mà."
Nghệ Giai gật đầu, đồng thời cẩn thận lau sạch những vết nước còn sót lại trên váy Hi Nhiễm bằng chiếc khăn giấy. "Dù sao thì, đừng để chuyện nhỏ này làm giảm đi niềm vui của bạn. Chúng ta đã có những khoảnh khắc rất tuyệt vời hôm nay."
Chu Dương đứng lặng lẽ bên lề đường, ánh mắt vẫn hướng về phía hai cô gái đã khuất dần. Mặc dù sự việc vừa xảy ra không hoàn toàn do lỗi của anh, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn khiến anh không thoải mái. Anh nhìn theo Hi Nhiễm và Nghệ Giai khi họ rời đi, và sự lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Mình làm gì mà lại gây ra chuyện này chứ?" Chu Dương tự hỏi, giọng nói của mình thốt lên với vẻ tự trách.
Nỗi ân hận bao trùm lấy anh, đôi mắt lạnh lùng của anh lúc này không còn giữ được vẻ kiên định thường thấy. Anh đã luôn cố gắng giữ bình tĩnh và kiểm soát cảm xúc, nhưng giờ đây, khi đứng một mình, sự thất vọng và lo lắng về hành động của mình bộc lộ rõ.
Bên cạnh anh, bạn của Chu Dương vẫn đứng im lặng, không biết phải nói gì để làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của anh. "Cậu ổn chứ?" người bạn hỏi, cố gắng tìm cách an ủi.
Chu Dương chỉ lắc đầu, không nói gì. "Mình nên đi theo và xin lỗi thêm một lần nữa," anh nói, ánh mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của Hi Nhiễm và Nghệ Giai. "Họ có vẻ đã đi xa rồi. Hy vọng mình có cơ hội để sửa sai."
Nhưng khi đối mặt với những cảm xúc nội tâm của mình, Chu Dương cảm thấy rằng lời xin lỗi không thể hoàn toàn xóa đi cảm giác không yên trong lòng. Anh quyết định rời khỏi nơi đó, một phần để giải tỏa tâm trạng và một phần để có thể đối diện với chính mình.
Khi bước đi, Chu Dương không thể không suy nghĩ về những điều có thể đã làm khác đi. Dù anh có cố gắng làm gì, cảm giác tội lỗi vẫn như một cái bóng luôn bám theo anh. Nhưng với niềm tin rằng mình sẽ có cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, anh tiếp tục bước đi, mang theo sự quyết tâm và mong muốn có thể làm mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn.
Ở phía bên này hai cô gáii nhanh chóng bắt taxi và trở về nhà Hi Nhiễn. Khi bước vào cửa, Hi Nhiễm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô cùng Nghệ Giai đi thẳng vào phòng, và Hi Nhiễm bắt đầu thay đồ. Trong khi đó, Nghệ Giai loay hoay chuẩn bị một ly trà nóng để giúp Hi Nhiễm thư giãn.
"Rồi, xong hết rồi đây," Hi Nhiễm nói khi bước ra khỏi phòng với bộ đồ mới sạch sẽ, cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
"Trời, cậu trông ổn hơn nhiều rồi," Nghệ Giai mỉm cười và đưa ly trà cho bạn mình. "Thế giờ, chúng ta cùng nghỉ ngơi và tận hưởng buổi tối này nhé. Ngày mai sẽ có rất nhiều cơ hội để chúc mừng bạn."
Hi Nhiễm nhận ly trà và cảm ơn Nghệ Giai. "Cảm ơn cậu. Hôm nay mặc dù có chút sự cố, nhưng nhờ có cậu bên cạnh, mình cảm thấy tốt hơn rất nhiều."
Cả hai ngồi xuống, thưởng thức trà và trò chuyện về những điều đã xảy ra trong ngày. Dù gặp chút bất tiện, nhưng sự ủng hộ và tình cảm từ bạn bè đã giúp Hi Nhiễm cảm thấy an lòng. Khi màn đêm buông xuống, căn phòng tràn ngập ánh sáng ấm áp và những tiếng cười, Hi Nhiễm và Nghệ Giai biết rằng dù ngày hôm nay có những thử thách nhỏ, nhưng nó vẫn là một ngày đáng nhớ với nhiều kỷ niệm đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro