Chương 10- Khúc nhạc và vũ điệu
Ánh nắng chiều muộn của mùa thu xuyên qua những khung cửa kính cao, rải xuống hành lang trung tâm năng khiếu những vệt sáng dài loang lổ. Không khí trong trung tâm lúc này không quá náo nhiệt như buổi sáng, chỉ còn lác đác vài học sinh đang tập luyện trong những căn phòng cách âm. Tiếng violin vọng ra từ cuối dãy hành lang, xen lẫn với tiếng trống nhịp mạnh mẽ ở tầng trên, tạo nên một thứ hỗn hợp âm thanh nửa rối ren, nửa mê hoặc.
Như Ý khép cánh cửa phòng múa lại, vén gọn mấy sợi tóc bết mồ hôi sau buổi tập. Cô đưa mắt sang bên kia hành lang, nơi cánh cửa gắn bảng "Phòng Piano số 1" khép hờ. Từ khe cửa mỏng manh, tiếng đàn của Giai Kỳ đang vang lên, từng phím đàn rơi xuống như những giọt nước nhỏ vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng lan xa.
Cô gái nhỏ bước chậm lại, đôi giày vải phát ra âm thanh khẽ khàng trên sàn gỗ. Như Ý không biết từ bao giờ mình đã quen với việc lén lút sang nhìn trộm mỗi khi Giai Kỳ tập luyện. Cô không phải kẻ tò mò, cũng không cố tình làm phiền, chỉ là… mỗi lần nghe tiếng đàn ấy, trái tim cô lại thấy bình yên kỳ lạ. Trong tiếng đàn của Giai Kỳ có thứ gì đó rất khác – vừa mạnh mẽ vừa mong manh, vừa kiêu hãnh vừa cô đơn.
Hôm nay cũng thế, Như Ý lại áp sát tai vào khe cửa. Ánh mắt cô lấp lánh, chăm chú dõi theo bóng dáng quen thuộc đang ngồi ngay ngắn bên cây đàn lớn màu đen, lưng thẳng, từng ngón tay lướt nhanh qua phím đàn.
Bỗng một tiếng ho khẽ vang lên.
“ Em làm gì ở đây vậy?”
Giọng nói trầm ấm của thầy Dương – giáo viên piano – khiến Như Ý giật thót. Cô quay phắt lại, gương mặt đỏ bừng như vừa bị bắt quả tang.
“ Dạ… em… em chỉ đi ngang qua thôi ạ.”
Thầy Dương nhìn cô học trò lạ, khẽ cau mày:
“ Em có biết Giai Kỳ sắp phải tham gia một cuộc thi piano cấp quốc gia không? Đây là giai đoạn tập trung quan trọng nhất, thầy không muốn bất kỳ ai làm phiền. Nếu thật sự là bạn, em nên để cô ấy yên tĩnh.”
Như Ý cúi gằm mặt, hai tay xoắn vào nhau, giọng lí nhí:
“ Em xin lỗi, em không có ý làm phiền. Em… chỉ muốn nghe một chút thôi.”
Cô xoay người định bước đi, lòng trĩu nặng vì cảm giác tội lỗi. Nhưng ngay lúc ấy, cánh cửa phòng piano bật mở, và Giai Kỳ bước ra.
“ Thầy ơi, không sao đâu. — Giai Kỳ mỉm cười, ánh mắt thoáng trách nhưng dịu dàng — “ Đây là bạn em, tên là Như Ý. Em thấy thoải mái hơn khi có bạn ở bên nghe mình chơi đàn. Đôi khi nếu chỉ có thầy ngồi nhìn, em lại thấy căng thẳng quá, khó mà đánh cho tròn vẹn được."
Thầy Dương thoáng im lặng, rồi gật đầu:
“ Được, nhưng thầy chỉ cho phép trong buổi hôm nay thôi. Một lát nữa thầy quay lại, hy vọng em đã nắm chắc đoạn nhạc cần trình bày.”
Nói xong, ông khép cửa lại, để hai cô gái ở riêng trong căn phòng đầy mùi gỗ đàn và ánh sáng dịu ấm của buổi chiều.
Như Ý đứng ngập ngừng ngay cửa, chẳng dám tiến vào. Nhưng Giai Kỳ đưa tay vẫy:
“ Vào đi, đứng ngoài đó làm gì.”
Trong căn phòng tập đàn vang vọng tiếng dương cầm, ánh sáng chiều muộn hắt qua khung cửa kính làm bầu không khí trở nên dịu dàng và mơ hồ hơn thường lệ. Chỉ còn hai người ở lại—Giai Kỳ ngồi trước cây đàn piano đen bóng, còn Như Ý đứng lúng túng nơi cửa, đôi bàn tay khẽ xoắn vào nhau như không biết phải làm gì.
“Xin lỗi, mình không nên làm phiền cậu… mình không biết cậu sắp có kỳ thi lớn.” – Giọng Như Ý nhỏ như gió thoảng.
Giai Kỳ dừng tay trên phím đàn, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng hiếm hoi. Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi.
“Miễn đó là Như Ý… thì không sao cả.”
Một câu nói ngắn gọn, nhưng như sợi dây vô hình khẽ siết lấy tim Như Ý. Má cô đỏ bừng, sống lưng bất giác cứng đờ. Cô chưa kịp đáp lại thì Giai Kỳ đã bắt đầu nhấn phím, những âm thanh du dương lập tức ngân vang, cuốn trôi mọi ngượng ngùng trong căn phòng yên tĩnh.
Như Ý lặng người nhìn. Khung cảnh ấy khiến cô thoáng thấy quen thuộc, như tái hiện lại buổi chiều định mệnh lần đầu tiên cô gặp Giai Kỳ – cô học bá lạnh lùng ngồi bên piano, ánh trăng ngoài cửa sổ đổ xuống đôi vai thon gầy. Nhưng lần này, Như Ý cảm thấy nhiều hơn thế—bên trong không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà còn cả sự gần gũi, thân quen như một phần không thể thiếu.
Nụ cười chớm nở nơi môi, cô bước lên phía trước. Bộ váy trắng tinh khôi khẽ lay động theo từng nhịp chân. Đôi giày múa được thắt nơ gọn gàng, tạo nên sự thanh thoát nhẹ bẫng. Như Ý nhón chân, xoay mình một vòng, bắt đầu để cơ thể thả lỏng theo từng giai điệu piano.
So với lần đầu múa trước Giai Kỳ, hôm nay Như Ý khác biệt đến lạ. Không còn rụt rè, không còn ngại ngùng. Mỗi bước di chuyển của cô đều uyển chuyển, tự do như những cánh hoa đang nở rộ trong gió. Cô múa quanh chiếc piano, để giai điệu của Giai Kỳ bao trùm lấy cơ thể mình, để tâm hồn hòa làm một với tiếng nhạc.
Giai Kỳ thoáng ngạc nhiên, ngón tay cô khựng lại trong khoảnh khắc, mặt bất giác ửng đỏ. Trước mắt cô, Như Ý như biến thành một chú thiên nga thực thụ. Từng động tác, từng ánh nhìn đều như cánh chim vỗ nhịp, vừa mạnh mẽ vừa tinh tế. Tim Giai Kỳ bỗng hẫng một nhịp, rồi đập liên hồi dữ dội đến mức chính cô cũng bất ngờ.
Trong giây phút đó, tâm trí Giai Kỳ chỉ còn duy nhất hình ảnh của Như Ý. Không kìm được, cô bất chợt đổi nhịp đàn, những ngón tay bắt đầu chạy dọc phím đàn theo một khúc nhạc mới.
Khúc nhạc ấy mang giai điệu dịu dàng, ấm áp, tựa như lời thì thầm của mối tình đầu vừa mới nhận ra, cũng tựa như ánh trăng sáng long lanh đang hiện hữu ngay trước mắt. Không còn gò bó, không còn cứng nhắc, nó chảy tràn đầy cảm xúc, như thể được viết ra chỉ để dành riêng cho khoảnh khắc này, cho cô gái đang xoay vòng bằng cả trái tim trong bộ váy trắng.
Như Ý mỉm cười, cơ thể cô hòa cùng nhịp điệu mới, đôi cánh tay giang rộng, mái tóc xõa theo từng nhịp xoay. Cô cảm nhận rõ ràng: đây không chỉ là một bản nhạc—mà còn là lời thổ lộ thầm kín, một sợi dây vô hình đang buộc chặt hai tâm hồn.
Cuối cùng, khi giai điệu lắng xuống, bước múa của Như Ý cũng dừng lại. Căn phòng rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn hơi thở gấp gáp của cả hai vang lên.
Đôi tay khẽ vỗ, phá tan sự im lặng.
Như Ý ngạc nhiên đến mức mở to đôi mắt. Đây là lần đầu tiên Giai Kỳ vỗ tay cho cô. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập mạnh, khóe môi không kìm được mà cong lên thành nụ cười rạng rỡ.
" Cậu từng nói rằng đôi tay của người nghệ sĩ không phải để vỗ tay, vậy cậu vỗ tay vì tớ sao?"
Mặt giai kỳ thoáng chút ửng hồng
" Vì cậu là người xinh đẹp nhất thế gian " - Giai Kỳ đáp nhẹ nhàng cứ như đó là sự thật hiển nhiên.
Như Ý lúng túng trong thoáng chốc rồi sực nhớ ra điều gì:
“Cậu sẽ thi tốt thôi.” – Như Ý nói, giọng đầy tin tưởng. – “Bản nhạc này… thật sự rất tuyệt.”
Một giờ trôi qua. Thầy Dương quay lại, kiểm tra phần biểu diễn.
Giai Kỳ đánh bản nhạc một cách đầy cảm xúc, bản nhạc mới hoàn toàn với bản lúc nãy, trôi chảy đến mức ngay cả thầy giáo cũng rất hài lòng. Ông thoáng nhìn sang Như Ý, bất ngờ xen lẫn vui sướng rồi cất giọng:
“ Có lẽ sự hiện diện của em quả thực đã giúp cô ấy. Một bản dương cầm thật tuyệt vời. Trong suốt 12 năm, tôi chưa bao giờ nghe thấy cảm xúc này trong bản nhạc của Giai Kỳ, đây quả thật là một kiệt tác.”
Giai Kỳ cúi đầu, vừa hồi hộp vừa vui sướng. Trong lòng cô thầm thì: “ Cảm xúc này, là vì có Như Ý.”
Ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, phủ lên hai bóng người trẻ tuổi. Một người vẫn đang còn đỏ mặt vì vỗ tay, một người khẽ ôm ngực để kìm giữ trái tim đang loạn nhịp.
Nhưng cả hai đều biết—từ hôm nay, khoảnh khắc ấy sẽ in đậm trong ký ức của họ như một khởi đầu không thể thay thế.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro