Chương 8- Bánh kép

Trời còn chưa sáng hẳn, bầu không khí bên ngoài vẫn lơ lửng một lớp sương mỏng, đèn đường vàng rọi xuống chưa kịp tắt. Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn bàn học hắt ra một vệt sáng dịu dàng xuyên qua lớp rèm mỏng.

Bình thường, vào giờ này, Như Ý vẫn còn đang vùi mặt trong chăn, đánh nhau với chuông báo thức đến tận phút chót, rồi hốt hoảng vội vàng mặc đồng phục, túm lấy balo mà phóng ra khỏi nhà. Cảnh tượng " đại náo buổi sáng " ấy đã quá quen thuộc với cả khu phố, nhất là với bố mẹ cô – những người luôn vừa cằn nhằn vừa lo lắng cho con gái.

Nhưng sáng nay… đặt biệt khác lạ hơn mọi ngày

Như Ý ngồi ngay ngắn trước bàn học, mái tóc dài được buộc gọn sang một bên, chiếc áo len mỏng khoác ngoài bộ đồ ngủ. Đôi mắt cô chăm chú lướt trên từng trang sách tiếng Anh, môi mấp máy đọc nhẩm. Trước mặt là một cốc nước ấm đã vơi nửa, còn vương hơi nhè nhẹ, và chiếc đồng hồ nhỏ tích tắc điểm từng phút. Cô đã dậy từ lúc năm giờ sáng, tự pha sữa, tự mở sách vở, rồi cặm cụi học thuộc từng từ vựng một cách nghiêm túc đến lạ.

Ở dưới bếp, bố mẹ Như Ý đã dậy từ lâu để chuẩn bị cho quán bánh kép nhỏ ở ngay đầu phố. Căn bếp vang tiếng dầu mỡ xèo xèo, mùi bơ ngọt béo ngậy len vào không gian ấm áp. Mẹ cô, như mọi ngày, vừa chiên bánh vừa lẩm bẩm:

" Không biết con bé còn ngủ khì khì hay đã dậy đi học…"

Bố cô thì hờ hững đáp, tay bận rộn xếp bánh vào khay:

" Còn phải hỏi. Chắc lại đang ngủ nướng rồi. "

Nhưng rồi, khi ngang qua hành lang, họ chợt dừng lại. Từ khe cửa phòng Như Ý, ánh sáng từ bên trong hắt ra ngoài qua khe cửa. Có tiếng lật giấy sột soạt, xen lẫn giọng đọc nhỏ nhẹ.

Hai người liếc nhau, đồng loạt đẩy cửa. Cánh cửa vừa hé, cả hai há hốc miệng.

Con gái họ – cô gái bấy lâu nay nổi tiếng ham ngủ, đi học muộn như cơm bữa – lại đang ngồi thẳng lưng bên bàn, mắt dán vào sách, tay viết lia lịa vào vở. Tư thế nghiêm túc, nét mặt tập trung đến mức hoàn toàn không giống Như Ý thường ngày.

" Ơ…" – Mẹ cô lắp bắp – " Như Ý? Con… con đang học hả? "

Cô ngẩng lên, giọng điềm nhiên:

" Bố mẹ lại quên gõ cửa rồi. "

Bố mẹ cô ngẩn ra. Mãi một lúc sau, bố cô mới gượng ho một tiếng:

"  À… Ờ… Phải, bố quên mất. Thế… con học từ bao giờ vậy? "

" Từ năm giờ. " – Như Ý trả lời gọn lỏn, bút vẫn không ngừng viết.

Sự bình thản ấy khiến cả hai càng thêm kinh ngạc. Mẹ cô ngồi phịch xuống mép giường, nhìn chằm chằm con gái như nhìn thấy người ngoài hành tinh.

" … con không sốt chứ? "

Cô bật cười:

" Con chỉ học bài thôi mà. Có cần phải phản ứng quá như thế không?"

" Nhưng…" – Mẹ cô ngập ngừng – " Bình thường con còn chưa kịp chải đầu đã chạy vội đi học, nay lại…"

Căn phòng lặng đi vài giây. Cả bố lẫn mẹ cô đều không kịp phản ứng, chỉ biết nhìn nhau rồi nhìn con gái. Trong đôi mắt họ, niềm vui xen lẫn chút ngờ vực, nhưng nhiều hơn cả là sự xúc động.

" Vậy… con muốn ăn sáng không? "
– Cuối cùng, bố cô lên tiếng, giọng trở nên dịu dàng khác thường.

" Có chứ ". Hôm nay con muốn ăn bánh kép. Con còn định đến trường sớm. – Như Ý mỉm cười.

Chưa bao giờ họ nghe được câu nói ấy từ miệng cô con gái. Hai người luống cuống chạy xuống bếp, người lấy bánh, người rót sữa, lát sau lại tay nọ tay kia bưng vào, như thể sợ chậm một nhịp sẽ phá hỏng “phép màu” kỳ lạ này.

Trước mặt họ, Như Ý thản nhiên nhận lấy, vừa ăn vừa nhíu mày:

" Ba mẹ không cần nhìn con như thể con là sinh vật lạ đâu. Con chỉ quyết tâm một chút thôi. "

Bánh ngọt, sữa ấm, cộng thêm ánh mắt long lanh tự tin của con gái – tất cả khiến trái tim hai bậc cha mẹ run lên. Bao năm lo lắng vì thành tích học tập gần như đội sổ của con, vì những lần thầy cô gọi điện nhắc nhở… Tất cả giờ như được xoa dịu.

Mẹ cô không kìm được, đưa tay xoa đầu con gái:

" Con làm được mà, con gái ngoan."

Bố cô cũng gật đầu, giọng trầm nhưng đầy khích lệ:

" Hãy giữ vững tinh thần này nhé con gái. "

Như Ý vừa ăn vừa cảm nhận hương vị ngọt ngào của bánh kép và sữa ấm. Cô ngước lên, bắt gặp ánh mắt lấp lánh niềm vui của bố mẹ, bỗng trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Cô không ngờ chỉ cần thay đổi một chút, mọi thứ lại trở nên tích cực đến vậy.

Nghĩ lại trước đây, cô thường xuyên ngủ quên, mỗi sáng đều vội vã chạy ra khỏi nhà khi chưa kịp ăn sáng. Có hôm mẹ đã làm sẵn bánh kép để sẵn trên bàn, vậy mà Như Ý lại cầm vội lên lớp, để nguội ngắt đến tận giờ ra chơi mới ăn vì sợ trễ giờ. Mỗi lần như thế, bố mẹ đều thở dài, thậm chí cằn nhằn mãi khiến bầu không khí gia đình cũng trở nên nặng nề.

Dù cô đam mê ballet, dù cô từng kiêu hãnh khi đứng trên sân khấu trong ánh đèn, nhưng thành tích học tập luôn khiến bố mẹ lo lắng mất ăn mất ngủ. Những đêm họ nghĩ rằng cô đã ngủ say, thật ra bố mẹ vẫn ngồi thì thầm bàn nhau không biết nên làm gì để con gái vừa theo đuổi ước mơ vừa không bị tụt lại phía sau bạn bè.

Chỉ cần nhớ đến điều đó thôi, Như Ý đã thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Cô siết chặt đôi đũa, trong lòng thầm hứa với chính mình: từ hôm nay, nhất định phải thay đổi. Cô muốn bố mẹ không còn lo lắng nữa, muốn được nhìn thấy nụ cười an tâm của họ nhiều hơn.

Khi Như Ý khoác balo, bước ra khỏi nhà, ánh sáng bình minh đã rải lên con phố một màu vàng nhạt. Tiệm bánh kép của bố mẹ bắt đầu đông khách, mùi bơ thơm nức cả góc đường.

Vài người hàng xóm thấy cảnh bố mẹ cô đứng trước cửa, mắt dõi theo con gái đi học, thì cười trêu:

" Ôi chao, nay Như Ý dậy sớm thế cơ à? Có phải mặt trời mọc đằng tây không đấy? "
" Con gái nhà này thay đổi rồi nhé, coi chừng thi được thủ khoa mất thôi! "

Bố mẹ cô chỉ cười, không đáp, trong lòng lâng lâng hạnh phúc.

Còn Như Ý, đôi giày thể thao khẽ gõ nhịp trên vỉa hè. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió sớm mát lạnh luồn qua kẽ tóc. Từ tận đáy lòng, cô biết rằng mình đã thực sự bước vào một ngày mới – một ngày bắt đầu cho sự thay đổi. Một ngày ngon miệng bằng bánh kép.

Và thế là, một buổi sáng khác lạ của Trần Như Ý thật sự bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro