Chương 17 - Kết thúc hay bắt đầu

Cơn mưa phùn lất phất khi Minh, Linh và bản sao trèo lên khỏi hầm. Không khí ngoài trời lạnh đến tê buốt, nhưng vẫn dễ chịu hơn thứ mùi ẩm mốc dưới đó. Ánh sáng đầu ngày rạch một đường mỏng manh giữa bầu trời xám xịt.

Người đàn ông đeo mặt nạ bước ra sau cùng. Ánh sáng mờ hắt vào đôi mắt lạnh lùng của ông ta, khiến chúng như lưỡi dao. Một chiếc xe đen đậu sẵn bên lề đường, động cơ đã nổ êm.

– Hôm nay, các cậu sống sót. – Ông ta nói chậm rãi, như một lời phán xét – Nhưng nhớ lấy... trò chơi này chưa bao giờ kết thúc.

Bản sao bật cười khẽ.
– Vậy giai đoạn ba là gì?
– Gặp lại... và mất nhiều hơn những gì các cậu tưởng. – Ông ta mở cửa xe, không quay lại.

Chiếc xe lăn bánh, để lại làn khói mỏng hòa vào sương sớm. Minh nhìn theo, trong lòng trào lên cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bất an.

Linh đứng cạnh, áo khoác ướt sũng mưa. Cô không nhìn anh, chỉ khẽ nói:
– Anh còn nguyên... ít nhất là hôm nay.

Minh quay sang bản sao. Hắn chìa tay, ánh mắt không còn hoàn toàn lạnh lẽo nữa.
– Chúng ta... chia sẻ. Tạm thời.
– Cho đến khi một trong hai biến mất. – Minh đáp, siết chặt tay hắn.

Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi muối biển và... một âm thanh lạ. Tiếng kim loại cọ vào nhau, khe khẽ, như từ rất xa vọng lại. Minh giật mình – âm thanh ấy giống hệt tiếng bản lề của một cánh cửa nặng.

Hình ảnh thoáng hiện trong đầu anh: một cánh cửa sắt đỏ, số 407 in đậm, và tiếng cười của chính mình vọng ra từ bên trong.

– Anh vừa nghĩ đến cái gì vậy? – Linh hỏi.
– Chỉ là... ký ức mới. – Minh đáp, nhưng tim đập nhanh hơn.

Bản sao liếc anh, khóe môi nhếch nhẹ, như thể hắn cũng vừa thấy điều đó.

Cả ba bước đi về phía con đường dẫn vào thành phố. Bình minh đang lên, nhưng cảm giác của Minh lại giống như vừa bước vào một bóng tối sâu hơn.

Ở đâu đó, trong một căn phòng vô hình, kẻ đeo mặt nạ đang quan sát qua màn hình, ngón tay gõ nhịp lên bàn:
– Giai đoạn ba... bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro