CHƯƠNG 2: TIẾNG CHIÊNG TRONG ĐÊM

Rừng Tây Nguyên ban đêm không giống bất kỳ nơi nào khác. Ánh trăng lọc qua tán cây dày như mái nhà, rơi thành từng vệt bạc vặn vẹo trên mặt đất. Mọi âm thanh đều bị nuốt vào thứ tĩnh lặng ẩm thấp, chỉ còn tiếng tim người đập hòa với hơi thở lạnh của sương.

Đêm thứ hai, họ vẫn chưa rời khỏi vùng được dân làng gọi là *rừng cấm*. Dù đã đi suốt ngày, GPS không ghi được tọa độ mới, la bàn quay tít như bị mê hoặc. Già A Lễ bảo: “Trong rừng này, đường không đi theo chân người. Nó đi theo ý rừng.”

Buổi chiều, họ dựng trại bên một con suối cạn, nước lặng như gương. Phúc vẫn quay phim, nhưng ánh sáng lạ khiến khung hình méo, nhòe, như có lớp hơi mờ bám vào ống kính. Anh chửi thề nhỏ, lau mãi không hết.

Lan ghi chép, giọng cô nhỏ dần:
“Không có âm thanh của chim. Cũng không có dấu thú. Rừng như chết. Hoặc… đang nín thở.”

Dũng nghe, nhưng không nói gì. Ông ngồi trầm ngâm nhìn vào tấm bản đồ tay đã cũ, trên đó đánh dấu bằng mực đỏ chỗ bạn ông từng đến. Điểm ấy chỉ cách họ chưa đến một ngày đường. Ông nghĩ: *Nếu tới được đó, có lẽ sẽ hiểu vì sao anh ta mất tích.*

Già A Lễ gom ít củi, đốt lửa. Lửa cháy nhỏ, vàng u ám. Ông lại rải muối quanh trại, lẩm bẩm điều gì trong cổ ngữ, rồi dặn:
“Đêm nay, ai nghe chiêng, nhớ im. Đừng nhìn ra ngoài.”

Phúc cười nhạt: “Lại chiêng với chả ma. Nếu nghe thấy, tôi quay lại luôn, để xem rừng của ông có biết nói không.”

Già A Lễ ngẩng lên, đôi mắt ông hằn sâu bóng lửa. “Đừng. Rừng không cần nói. Nó chỉ cần nhìn.”

Đêm xuống. Sương dày tới mức lửa chỉ còn là đốm mờ giữa trắng xóa. Dũng nằm nghe tiếng nước rỉ rả, rồi dần chìm vào giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, ông thấy rừng biến thành biển máu, giữa đó là một người đàn bà mặc áo chàm, tay cầm chiêng, gõ từng nhịp đều. Mỗi lần chiêng ngân, mặt đất nứt ra, máu trào lên.

> “Boong…”
> “Boong…”
> “Dũng…”

Tiếng gọi vẳng đến – rõ ràng, bằng chính tên ông. Ông giật mình choàng dậy, mồ hôi lạnh túa ra, tim đập loạn. Cạnh ông, Lan vẫn ngủ say. Phúc thì ngáy khò khò. Già A Lễ ngồi bất động, mắt mở nhìn ra rừng.

“Già,” Dũng thì thào, “ông nghe thấy không?”

“Có,” ông đáp khẽ. “Nó gọi.”

“Gọi ai?”

Già quay sang, ánh mắt tối sầm. “Ông.”

Dũng cứng người. “Sao lại tôi?”

Già không trả lời. Ông rút trong túi ra một túi nhỏ bằng da thú, trao cho Dũng. “Mang theo. Nếu thấy ai trong rừng gọi tên, bỏ muối này vào miệng, đừng nói.”

Dũng nắm lấy, tay run nhẹ. Ông muốn tin đó chỉ là mê tín, nhưng trong lòng lại thấy có gì thật hơn mọi thứ ông từng nghiên cứu.

Khoảng nửa đêm, Phúc bật dậy. Anh nhìn quanh, thấy trại trống một góc. “Thằng Hòa đâu rồi?”

Không ai trả lời. Già A Lễ lập tức đứng lên, nhắm hướng suối. Trên mặt đất, có dấu chân loang loáng ánh trăng – nhỏ, trần, đi sâu vào rừng.

Lan run run: “Không phải của Hòa…”

Dấu chân ấy dài, nhỏ và… chỉ có bốn ngón.

Phúc vội mở máy quay, lia ống kính theo dấu. Nhưng vừa bật đèn, màn hình hiện lên khuôn mặt ai đó – sát ngay trước ống kính, trắng bệch, đôi mắt đen sâu như hố. Anh hét lên, ném máy xuống đất. Khi nhặt lại, hình đã mất.

Già A Lễ nói nhanh: “Đừng tách nhau. Rừng thử ta đấy.”

Nhưng tiếng chiêng vang lên, lần này gần hơn.

> “Boong…”
> “Boong…”
> “Phúc…”

Giọng kéo dài, âm rung lan trong ngực. Phúc như bị thôi miên, bước ra khỏi vòng lửa, miệng lẩm bẩm: “Tôi… nghe thấy rồi… tôi phải quay lại…”

Lan lao tới giữ anh, nhưng Phúc mạnh bất ngờ. Anh giằng ra, mắt trừng, rồi biến vào sương trắng. Tiếng bước chân tan dần, chỉ còn tiếng chiêng nối tiếp:

> “Boong… boong…”

Cả trại chìm vào câm lặng. Hòa không trở về. Phúc mất hút. Chỉ còn ba người, ngồi quanh đống lửa nhỏ như hơi thở sắp tàn.

Đến gần sáng, Dũng thấy từ xa, giữa rừng, có ánh sáng lấp loáng. Ông tưởng là đèn của Phúc, vội bật dậy. Nhưng khi nhìn kỹ, ánh sáng đó không phải đèn – mà là từ hàng chục chiếc chiêng cũ treo lơ lửng giữa rừng, đong đưa nhẹ, không gió mà vẫn rung.

> “Boong…”
> “Boong…”

Già A Lễ chụp lấy vai ông, kéo xuống: “Đừng nhìn!”

Dũng vẫn nhìn. Và ông thấy rõ – trên mỗi chiếc chiêng có một bàn tay người bám chặt, khô quắt, đen sạm như than. Một chiếc chiêng rơi xuống đất, vỡ đôi. Trong lòng chiêng là mặt Phúc – trắng bệch, đôi mắt trống rỗng.

Dũng gào lên, nhưng âm thanh chết trong cổ. Già A Lễ ném nắm muối cuối cùng vào lửa, lửa bùng sáng chói, rồi tắt phụt.

Khi ánh sáng biến mất, chỉ còn mùi máu tanh nồng nặc và tiếng chiêng vọng lại từ xa, như rừng đang hát một khúc ca tang lễ.

Lan òa khóc, run bần bật: “Chúng ta phải đi khỏi đây!”

Già A Lễ lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng: “Không còn đường ra. Từ lúc nghe tiếng gọi đầu tiên… chúng ta đã ở trong bụng rừng rồi.”

Phía xa, mặt trời bắt đầu ló lên, nhưng ánh sáng ấy yếu ớt, như chẳng đủ sức xuyên qua lớp sương dày. Dũng ngẩng lên, thấy những thân cây quanh họ đã thay đổi — cao hơn, rậm hơn, và dường như… đang dịch chuyển.

Rừng sống.
Và nó đang khép dần lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #kinhdi