Chương 149: Luật của Tinh Tú

Khi bóng tối buông xuống, những áng mây đen trôi nổi che đi biển sao. Grufina men theo đường mòn của đồi núi và bước đến vị trị được Macht nói trước.

Bởi vì đã nhận lời đến quan sát để biết lí do Macht trở thành "Mamoru", hiện tại Grufina đã bước đến nơi tế đàn cũ được nhắc đến.

Anh ta đứng trước tế đàn ấy, nơi vẫn chìm vào bóng đêm.

Gió thổi nhẹ, cành hoa đung đứa, cỏ cây xào xạc. Sự tĩnh mịch của màn đêm vẫn phủ kín nơi đây.

Nhưng rồi, khi trăng lên, những ngọn đuốc xung quanh tế đàn đã được thắp lửa. Chẳng có bất cứ sự hiện diện nào ở xung quanh, nhưng ngay trước mặt đã lập tức xuất hiện hai bóng người.

"Đây rồi nhỉ?"

Grufina thì thầm và nhìn về tế đàn.

Tại đó, có một thiếu nữ bước lên tế đàn, một tay cầm chuông, tay còn lại là sợi dây duyên đỏ tươi được buộc cố định với cây chuông ấy. Bộ trang phục tựa như vu nữ canh đền, bất chấp sự thật cô ấy là một vị thần ngự trên núi này.

Ở ngay dưới tế đàn, có một nam nhân đeo lên mặt nạ vô diện, hai nắm đấm chống xuống mặt đất. Cơ thể ấy đang quỳ gối, đứng ở phía trước bảo vệ cho nàng tu nữ đằng sau.

Trong khoảnh khắc vạn vật tĩnh lặng, cây chuông được thiếu nữ dâng cao

"Nhất liệm."

Nàng vu nữ cúi mình, để chuẩn bị cho mọi thứ bắt đầu. Bất chợt một âm vang giống như đoàn diễu hành khẽ vang lên. Chẳng rõ là nguồn nhạc ở đâu, nhưng âm vang ấy hoà với ngọn lửa tạo nên một vẻ cố kính khó tả.

"Tinh tú chi luật."

Cô gái đứng lên, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Cây chuông dâng cao, gõ lên một tiếng leng keng đánh tan sự tĩnh lặng đều đặn của thiên nhiên

Bước sang trái ba bước rồi rung chuông.

Trượt nhẹ sang phải, rung chuông hai lần.

Cuối cùng hướng cây chuông lên bầu trời, như thể chắp tay cầu nguyện.

Lúc này, khu rừng bị đánh động. Những đóm lửa nhỏ dần hiện ra khỏi mặt đất, đóm đóm vật vờ xung quanh giống như hiện diện nơi đây là biển sao u tịnh.

"Hãy đi đi, những linh hồn còn nằm dài tại nơi đây, phía trước là con đường của tinh tú. Dẫn đường cho chúng ta là những kẻ lạc. Đi về nơi có thể bỏ lại phiền muộn phía sau."

Mamoru lên tiếng, sau lớp mặt nạ vô diện ấy. Giống như là sứ giả của thần chết, sẽ dẫn đường cho những ai còn kẹt lại nhân gian con đường trở về với luân hồi

"La.."

Khúc nhạc bắt đầu nổi lên. Nàng vu nữ bắt đầu điệu múa thần lạc, với tiếng rung chuông vui tai, vẫy gọi những cho những linh hồn đi đúng đường. Những đóm lửa dần hiện lên hình hài. Có những con người đang ngắm nhìn vị tiểu thần, có những con thú nhỏ lại chạy đùa lung tung, rồi những con thú lớn hơn như gấu hay hổ chẫm rãi bước đi theo vô số linh hồn để trở về luân hồi.

Cũng chẳng lạ khi nơi đây, còn có cả linh hồn của những con quái vật đang bước đi. Tựa như bách quỷ dạ hành, nhưng chẳng phải chỉ có yêu ma, nơi đây tồn tại rất nhiều chủng loài đang hướng về vùng đất linh hồn, tất cả đều chỉ bước trên con đường trở về thế giới bên kia.

Âm vang của chuông Suzu, vải liệm tựa dây kết đan giữa hai cõi âm dương. Vị vu nữ nhảy múa, người thủ hộ vẫn quỳ gối chưa hề cử động. Để rồi, bất chợt xuất hiện một ánh lửa khác biệt với những ngọn lửa trời trắng xoá. Chúng mang màu đen kịt, khi nhìn vào nó, khiến cảm giác nuối tiếc trong Grufina bỗng dâng lên.

Cũng cảm nhận được điều đó, Mamoru ngưởng đầu lên và nâng cơ thể dậy.

"Tinh tú chi luật."

Lời nói phát ra từ miệng của mặt nạ vô diện. Trên cánh tay giả của người thụ ấy mọc ra một lưỡi kiếm mang ánh xanh tựa như cây cỏ.

"Diệp phi kiếm."

Dẫu cho phi kiếm trên tay, Mamoru vẫn chỉ đứng đó và quan sát. Để đến lúc, ngọn lửa đen kịt ấy thành hình, nó mang hình dạng của một con người... một con người nhưng lại mang hình hài tựa dã thú.

"KAAAIII!"

Bóng đen điên cuồng lao lên, nhắm vào vị vu nữ đang nhảy múa. Người con gái ấy biết, nhưng vẫn không hề nhảy lệch nhịp. Cũng bởi vì...

"Linh hồn nuối tiếc, hãy trở về với cây cỏ, cho đến khi muộn phiền tàn phai."

Người thủ hộ ngân lên như cầu nguyện. Một lưỡi kiếm đâm thủng linh hồn đen kịt khiến nó tan ra và trở về với mặt đất.

"Linh hồn nuối tiếc, trở về với mặt đất. Cầu cho sự vương vấn trôi qua khi ngươi chìm vào giấc ngủ lâu dài."

Tiếp tục cầu nguyện, Mamoru vẩy lưỡi phi kiếm. Lúc này, hàng chục ngọn lửa đen kịt tiếp tục xuất hiện giữa những linh hồn đang hành hương.

"Cầu nguyện, cho các ngươi quên đi sự nuối tiếc."

Hình dáng lúc này của những đốm lửa biến hoá, thứ mờ nhạt, thứ lại quá rõ ràng

Có hình hài chỉ là con thú hoang đói khát, chấp niệm chẳng quá to lớn khiến nó chỉ tồn tại giống hư ảnh của bóng đen

Nhưng, lại có kẻ như thể một chiến binh. Bị mũi tên cắm đầy chiến giáp. Kẻ mất đầu, kẻ khao khát trả thù mà luôn phát ra những âm thanh cái tên mà hắn thù hận.

Tuỳ vào sự nuối tiếc to lớn đến nhường nào, hình hài của những kẻ tâm ma lại càng rõ rệt.

Một tên vung thanh kiếm muốn cắt đứt âm thanh từ lạc vũ tràn đầy hy vọng khiến chúng chướng tai. Nhưng khi lưỡi kiếm mục còn chưa được vung lên, Mamoru đứng trước vu nữ đã vung kiếm cắt thẳng vào hình hài đen tối ấy khiến nó trở về với mặt đất.

Đây, chính là nghĩa vụ của người bảo hộ. Để vu nữ dẫn dắt những linh hồn hành hường, hắn phải bảo vệ cô khỏi những linh hồn tiếc nuối chỉ muốn dập tắt ánh sáng ấy.

Để rồi, Mamoru rời khỏi vị trí. Chàng thanh niên trong mặt nạ vô diện chầm chậm bước về phía trước. Nơi mà hàng trăm linh hồn tiếc nuối đang dần hình thành.

Chẳng nói chăng rằng, Mamoru không hề chủ động tấn công. Nhưng, những linh hồn đầy tiếc nuối ấy cũng chẳng quan tâm điều đó, chúng lao đến tựa sóng vỗ bờ. Một con gấu cao hơn hai mét đứng lên, nhắm cú tát thẳng vào mặt Mamoru. Dẫu vậy, người thiếu niên nấy chỉ bước qua và cắm lưỡi kiếm và trước ngực con gấu khiến nó tan biến.

Chẳng tới một giây sau, những linh hồn hình người lao đến, một kẻ vung đao, có kẻ vung quyền. Nhưng Mamoru đã đỡ lấy đòn tấn công và kết liễu cả hai chỉ bằng một đường kiếm duy nhất.

Lúc này, một con quái vật to lớn hiện ra, nó vung một đấm vào Mamoru khiến cậu ta thủ thế trượt dài về phía trước của Vu nữ. Hàng loạt con quái vật khác lao đến, nhưng cũng chỉ một đao chạm vào đã khiến chúng trở về với mặt đất ngay tắp lự.

Ấy vậy mà, chẳng hề ngừng lại, đám quái vật tận dụng số đông lao đến đè cơ thể Mamoru xuống khiến cậu ta khó lòng đứng dậy. Bởi vì đây không chỉ là khối lượng đơn thuần. Mà nó còn là hàng trăm nỗi hối tiếc đang đè lên vai khiến cơ thể Mamoru muốn gục xuống. Con quái vật khổng lồ tiến tới vung một quyền, nó thụi thẳng vào giữa ngực khiến Mamoru bay về chân tế đàn và hộc máu

"Gừ..."

Mamoru rên rỉ. Trái tim cậu ta đang bị tổn thương bởi những sự nuối tiếc ấy. Nó nặng nền khiến tinh thần người bảo hộ đang dần không được ổn định. Nhưng...

"Tinh tú chi luật!"

Ngân lên lời cầu nguyện. Ánh sáng của Mamoru được kết nối với chính tiểu nữ thần đang khiêu vũ trên tế đàn để dẫn dắt linh hồn trên hành trình hành hương ngắn ngủi.

"Cầu cho sự nuối tiếc mãi ngủ say!"

Ánh sáng hoàng kim rực rỡ trở thành hào quang của Mamoru, vị nữ thần dù đã chảy mồ hôi khi truyền đi thần lực của bản thân. Nhưng điệu lạc vũ của cô ấy vẫn không hề chệch nhịp.

Mamoru có thần lực tiếp sức, lưỡi kiếm trong tay từ thô tựa cành cây đã trở nên sắc bén hơn, cánh tay thật cũng triệu hồi ra một cây rìu nhỏ trở thành vũ khí thứ hai.

Nhân lúc Mamoru bị thổi bay, những linh hồn ấy tấn công vị vu nữ. Hơn sáu cá thể đã gần như chạm được vào nàng. Bàn tay ngay trước ánh mắt. Nhưng...

Vụt

Tiếng gió xiết mạnh, cánh tay ấy rơi xuống cùng linh hồn tan biến trở về với đất mẹ. Mamoru giờ tựa như thần linh, cậu ta trả lại những linh hồn đầy nuối tiếc chìm vào giấc ngủ.

Cứ thế cứ thế, cho đến khi bình minh lên. Linh hồn tiếc nuối cuối cùng còn lại đã bị Mamoru trả về.

Cậu ta xuống sức và khuỵ xuống. Nhưng đúng lúc này, một thứ kì lạ thu hút sự chú ý của cậu ta... Một làn khói mang sắc tím huyền ảo. Và rồi, đúng lúc đó, một thứ giống như các linh hồn nuối tiếc phóng đến trong hình hài một con rắn với tốc độ phi thường, Mamoru đã xuống sức không kịp phản ứng trước đòn tấn công bất ngờ đó. Nhưng...

Leng keng

Tiếng chuông ngân vang dẹp tan bóng tối. Linh hồn mang hình rắn lập tức bị hào quang hoàng kim thổi bay.

"Suzume..."

"Những linh hồn sẵn sàng đã bắt đầu chuyến hành hương của họ rồi. Hôm nay anh làm tốt lắm, Mamoru."

Người thiếu nữ trong trang phục vu nữ hơi thấp người, đưa cánh tay ra để đỡ Mamoru của mình đứng dậy. Chàng trai cởi mặt nạ và đeo chiếc mặt nạ thường ngày của mình lên, để lộ ra nụ cười nhẹ nhõm trên môi.

"Em không bị tổn thương gì chứ?"

"Không, em không sao, nhờ anh cả."

"Thế là anh vui rồi."

"Mà anh là người chỉ điểm cho vị kia đến xem đúng không? Sao không nhờ anh ấy trợ giúp, dù gì anh ấy có trong mình sức mạnh của thần mà?"

Suzume nói về Grufina đứng xem từ đầu đến cuối. Đúng là có hơi lạ thật.

"Phải, nhưng chính anh đã bảo anh ấy tuyệt đối không được can thiệp. Vì nếu anh không thể tự hoàn thành việc này với tư cách Mamoru, thì... anh sẽ không thể bảo vệ em được."

Suzume nghe đến đây thì khẽ hở miệng bất ngờ. Nhưng rồi cô lại nở nụ cười dịu dàng.

"Anh không có trách nhiệm phải giúp đỡ em nhiều như vậy đâu mà. Khi nào lành lặn, anh có rời đi em cũng đâu có ngăn cản gì."

Nghe Suzume nói vậy, Macht lắc đầu. Anh ấy nắm lấy tay cô.

"Anh không làm vậy vì trách nhiệm, Suzume. Anh chỉ đơn thuần là muốn bên em thôi."

"Ểh!?"

Lời nói cùng nụ cười thuần khiết khiến Suzume bất ngờ. Cô đỏ mặt cúi xuống, cố che dấu nụ cười ngượng ngùng mà sửa chữa những chi giả của Macht. Nhưng rồi, cô phải nghiêm túc trở lại

"Anh cứ rời đi cũng không sao cả... Em nói thật đấy. Anh là nhân, em là thần... Sự khác biệt là quá lớn đó anh..."

"Nếu chỉ là vậy, thì chi ít cứ để anh bảo vệ em đi. Và khi bước về luân hồi, anh sẽ không còn gì hối tiếc."

"Chỉ sợ trước cả khi đó... người nuối tiếc lại là em, anh à..."

Cô gái nắm chặt tay chàng trai, như thể sợ hãi điều gì đó mà anh ta không thể hiểu rõ. Nhưng Macht sẽ không để điều đó làm phân tâm. Anh hiểu đám linh hồn kia khiến cô ấy đau đớn đến mức nào khi không có ai bảo vệ. Chính anh ta khi đến đây cũng đã vô tình chứng kiến nỗi đau đó. Anh trở thành Mamoru, là để bảo vệ cô. Và ý chí này sẽ không đi ngược với với cái tên ấy...

Lúc này, Grufina đã bước tới đôi trai gái đang nắm tay nhau và tĩnh lặng bước đi.

"Kẻ thù mà chú nói đến, là những thứ giống thế à?"

"Vâng, họ là những linh hồn còn vấn vương nơi thế gian. Em đã bị tấn công bởi những linh hồn như vậy trước khi đến đây."

"Chú không giết chúng, phải chứ?"

"Vâng."

"Vì sao?"

"Vì em...không thể."

Macht lắc đầu ngán ngẩm. Hành động cậu ta làm, chính là đưa những linh hồn ấy trở về giấc ngủ dưới mặt đất. Mong rằng thời gian sẽ giúp họ dần lãng quên sự nuối tiếc trong lòng. Để lần tiếp theo họ tỉnh dậy, bản thân những linh hồn đen tối ấy sẽ có thể sẵn sàng để bắt đầu chuyến hành hương

"Chuyện sinh tử có quy luật tất yếu. Đi ngược với điều đó tất sẽ đem lại hậu quả. Đó là lí do mà cái chết không được phép đến với một linh hồn. Anh cũng hiểu điều đó, phải không thưa Thái dương thần."

Grufina gật đầu... Cậu ta có biết một người cũng có tín ngưỡng ấy... và thậm chí nó cũng đã ảnh hưởng đến chính Grufina.

"Cái chết định nghĩa cho sự sống và giá trị của nó. Việc xâm phạm đến sự thiêng liêng của cái chết là điều cấm kị."

Đó là lời Cain Insara đã từng nói

"Anh hiểu rồi. Mai anh sẽ đến làng Thuỷ tộc để làm việc của mình. Lúc đó, gửi lại Argenti và Arsia cho hai người nhé."

"Vâng."

Vị nữ thần gật đầu. Grufina mỉm cười và khoác vào vai Macht

"Bảo vệ cô ấy cho tốt, đoạn cuối hơi mất điểm đấy. Tí nữa cùng Argenti luyện tập với anh, anh chỉ chú vài mẹo."

"Vâng, em cảm ơn!"

Cả Grufina và Macht đều cười tươi. Rốt cuộc thì Grufina vẫn cực kì tự hào về Macht. Và Macht thì cũng cực kì ngưỡng mộ anh cả của mình.


---Hết chương 149---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro