Chương 9 : Khi Lưỡi Kéo Mở Ra
Gió rít qua Kamiyama, quét tung mọi thứ, thổi tơi cả lá khô và bụi tro. Tôi bước nhanh, cơ thể run rẩy, hơi thở gấp gáp. Trong người tôi, thứ gì đó vừa lắng xuống, không còn tràn đầy cơn quỷ dữ, nhưng tôi biết — chỉ một nhịp kích thích nhỏ thôi, tôi sẽ mất kiểm soát ngay lập tức. Mọi thứ xung quanh như sắp nổ tung. Tôi cảm nhận từng rung động, từng ánh sáng lạ và sương mù đặc quánh, tim như bị bóp nghẹt.
Cả đám chạy về hướng UFO đang lơ lửng trên bãi trống. Chỉ một bước nữa thôi… thì cột sáng xanh lam nổ tung, xé rách màn đêm, lửa và tro bay tứ tung. Tôi bị hất văng về phía sau, hít thở hổn hển, bụi bay dính đầy quần áo.
Chúng tôi thở phào, nhưng chưa kịp ổn định, cảm giác mất kiểm soát lại trỗi dậy. Tôi cúi xuống, cố kìm nén cơn quỷ đang muốn bùng lên: tim đập nhanh đến mức tôi nghe thấy từng nhịp, cơ thể run lẩy bẩy.
“Không… không được… không được nữa…” tôi thều thào, miệng khô ran.
Rồi, giữa khói bụi và ánh sáng còn sót lại, tôi nhìn thấy một bóng người. Một cậu trai trẻ, cao, mái tóc trắng bạc đến mức tỏa ánh sáng lạnh lẽo. Áo choàng tu sĩ bay phất phơ theo gió, tay cầm một cuốn bùa. Ánh mắt anh ta sâu, đầy quyền năng nhưng cũng dịu dàng.
“Krulydria…” giọng anh vang lên, trầm mà chắc, “bình tĩnh. Ta đã đến kịp.”
Anh ta tiến đến, dán bùa lên người tôi. Một luồng khí màu xanh nhạt lan tỏa khắp cơ thể, dịu đi nhịp thở hỗn loạn, kìm hãm cơn quỷ dữ bên trong. Tôi cảm thấy cơ thể dịu lại, mắt mở ra mà vẫn còn vương chút hoảng loạn.
“Cái… sao anh biết mà đến đây?” tôi thều thào, giọng còn run.
Anh ta nhún vai, giọng bình thản:
“Có những thứ… không cần ai nói, nó vẫn sẽ dẫn đến nhau.”
Anh dìu tôi đứng vững, còn cả đám theo sát. Anh ta nói nghiêm nghị:
“Ta sẽ đưa cô về nhà. Các người đi theo. Nhưng tuyệt đối không được để cô ấy hoảng loạn nữa.”
Tôi hít sâu, cảm giác vừa sợ hãi vừa an toàn. Cả đám đi theo, vừa mệt vừa căng thẳng, mắt dõi về phía bầu trời Kamiyama vẫn còn rực lửa nơi UFO vừa nổ. Ít nhất bây giờ… tôi không còn sợ chính bản thân mình nữa.
Nhưng trong đầu tôi vẫn vang lên câu hỏi: Người tu sĩ ấy… làm sao biết chuyện mà đến đúng lúc thế này?
Ánh sáng xanh từ bùa vẫn còn tỏa quanh tôi, như một dấu hiệu mong manh rằng, một ranh giới giữa bình thường và siêu nhiên vẫn tồn tại — và chúng tôi vừa thoát khỏi nó trong gang tấc.
Tôi nhìn anh ta, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy rằng… trong cái hỗn loạn này, có một nơi mà tôi có thể tạm yên.
Nhưng trong đầu tôi vẫn vang lên một câu hỏi không kìm nổi: Người tu sĩ ấy… làm sao biết chuyện, mà đến đúng lúc thế này? Tim tôi vẫn còn đập dồn dập, từng nhịp như muốn bật ra khỏi lồng ngực, từng hơi thở run rẩy hòa với gió lạnh từ tro UFO vừa nổ.
Ánh sáng xanh từ bùa vẫn quấn quanh tôi, như một lớp màn mỏng ngăn cách giữa bình thường và siêu nhiên, nhắc nhở rằng chúng tôi vừa thoát khỏi cõi hỗn loạn trong gang tấc. Tôi hít một hơi thật sâu, cố kéo tâm trí về với cơ thể mình, cảm nhận bàn tay tu sĩ đặt lên vai, truyền cho tôi thứ bình tĩnh mà lâu nay tôi tưởng đã mất hẳn.
Tôi quay đầu, ánh mắt vẫn còn chút hoảng loạn, và lần đầu tiên, trong cái hỗn loạn vừa qua, tôi cảm thấy một nơi mà mình có thể tạm yên. Một chỗ nương tựa… không phải nơi bình thường, mà là nơi có anh. Người tu sĩ tóc trắng, đôi mắt sâu thẳm nhưng dịu dàng, đứng cạnh tôi như tấm chắn giữa tôi và cơn quỷ dữ vừa rút lui.
“C… cậu… sao biết mà đến đây kịp…?” Tôi thốt ra, giọng còn run, khóe môi khô.
Anh nghiêm nghị nhưng giọng trầm, đều đặn:
“Có những thứ… không cần ai nói, vẫn dẫn đến nhau. Nếu người ta sợ hãi, họ sẽ tự kêu gọi một cách vô hình.”
Tôi vẫn chưa kịp thốt thêm thì Ciren và Hina đã chạy đến, mắt đỏ hoe, còn Lumin xuất hiện phía sau, vẫn cầm đèn pin, khuôn mặt trắng bệch và mồ hôi ướt đẫm. Cậu ta trông như vừa chạy thoát từ địa ngục, miệng khô khốc, giọng nghẹn:
“Ch… chỗ nhà thờ… t… tớ không tưởng tượng được… Nó… nó như đang… thở… và… nhìn tớ…”
Tôi liếc Lumin, tim lại thắt lại — cậu ta vẫn còn run, nhưng vẫn sống sót. Cảm giác vừa sợ vừa nhẹ nhõm tràn qua tôi. Tu sĩ nắm tay tôi dịu dàng, rồi liếc về phía Lumin, ánh mắt nghiêm nghị:
“Cậu không sao, Lumin. Đi theo tôi, giữ khoảng cách.”
Cậu ta gật, ánh mắt vẫn còn lúng túng, nhưng bây giờ không còn sợ hãi tột cùng như vừa nãy. Tôi thở phào, thấy cả nhóm bắt đầu ổn định, dù cơn sóng hỗn loạn vẫn còn sót lại trong không gian Kamiyama hoang tàn.
Gió thổi mạnh, tro UFO bay lơ lửng, và tôi có thể nghe được từng âm thanh — tiếng lá khẽ rì rào, tiếng gió qua kẽ đá, cả mùi kim loại cháy còn vương trên da. Tôi cảm nhận bàn tay tu sĩ trên vai, nhắc nhở tôi rằng… dù quỷ dữ trong tôi chưa hoàn toàn biến mất, ít nhất bây giờ, tôi có thể đi tiếp từng bước, theo ánh sáng dẫn đường.
“T… tạm thời…” tôi thở hổn hển, giọng run: “cảm giác… có thể… tạm yên được…”
Anh gật, ánh mắt dịu dàng, nghiêm nghị:
“Đúng vậy. Nhưng không phải là kết thúc. Chỉ là… tạm thời.”
Tôi quay mắt nhìn quanh, thấy Ciren và Hina đứng cạnh nhau, thở dốc nhưng bình tĩnh hơn, còn Lumin vẫn nắm chặt đèn pin, ánh mắt dò xét xung quanh nhưng không còn sợ hãi đến mức run rẩy. Ánh sáng xanh từ bùa quấn quanh tôi như nhắc nhở rằng ranh giới giữa thế giới bình thường và siêu nhiên vẫn còn tồn tại, và chúng tôi vừa thoát khỏi nó trong gang tấc.
Tôi nắm tay tu sĩ, miệng run run:
“C… cảm ơn… anh đã đến…”
Anh chỉ nghiêm nghị gật đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bầu trời Kamiyama và bãi đất tro tàn UFO vừa nổ, rồi thì thầm:
“Chúng ta đi thôi. Trước khi mọi thứ còn biến động.”
Tôi lùi theo anh, vừa bước vừa cảm nhận sức mạnh dịu dàng len lỏi vào cơ thể, kéo tôi ra khỏi cơn quỷ dữ còn sót lại. Lumin đi sát theo, đôi tay vẫn cầm đèn pin, đôi mắt căng thẳng nhưng chú ý từng cử động của chúng tôi. Ciren và Hina đứng phía sau, vừa mệt vừa cảnh giác, nhưng cũng thấy được tạm yên trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Từng bước, từng hơi thở, tôi nhận ra rằng trong cơn hỗn loạn vừa qua, lần đầu tiên kể từ khi bị quỷ xâm nhập, tôi có thể… bình tĩnh, đi về phía trước. Và có lẽ, chính nơi này, nơi có anh — người tu sĩ biết đến đúng lúc, và những người bạn bên cạnh — mới là điểm tựa thực sự giúp tôi giữ mình không mất kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro