18

Cả làng chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng thượng tuần treo lơ lửng, rải ánh bạc lạnh lẽo xuống mặt đất. Ngoài đồng, cánh lúa bạt ngàn gió thổi rì rào, nghe xa thì tưởng tiếng thì thầm, nghe gần lại như có hàng ngàn miệng người đang khe khẽ nói chuyện đâu đó.


Cái chòi giữ lúa ọp ẹp dựng bên bờ kênh. Nước trong kênh lấp loáng ánh trăng, từng cơn gió thổi qua, mặt nước gợn sóng loang loáng như có gì đó đang nhúc nhích bên dưới.


Bà Trúc ngồi dựa vào cột chòi, tay phe phẩy cái quạt mo. Mồ hôi lấm tấm trên trán, bà thở dài:


— "Cực dữ, mà thôi... ráng giữ, mai ông Nghĩa cho thêm gạo đem về..."


Thằng Hùng ngồi bên, hai mắt mở thao láo. Nó mới mười bốn tuổi, gầy gò, nhưng gan lì. Vậy mà đêm nay nó cứ thấy là lạ. Mỗi lần nhìn ra bờ kênh, tim nó lại đập nhanh hơn.


Đột nhiên...


Một tiếng 'tủm' vang lên. Nước dưới kênh bắn lên, lăn tăn như có gì vừa nhảy xuống.


Hùng rướn người ra nhìn, mắt mở to. Bên dưới, mặt nước tối om, chỉ có ánh trăng run rẩy hắt vào. Nó dán mắt nhìn mãi, rồi bất chợt một giọng nữ khe khẽ vang lên, xa xăm như gió thổi:


— "Hùng... Hùng ơi..."


Thằng nhỏ lạnh cả sống lưng. Nó quay phắt sang má:


— "Má! Má có nghe gì không?"


— "Nghe gì? Tao có nghe gì đâu. Đêm nay gió lớn nó hú đó, mày đừng có khùng quá."


Bà Trúc vẫn phe phẩy quạt, mắt lim dim, tưởng con mình nói xạo. Nhưng Hùng thì không. Nó chắc chắn, cái giọng kia gọi đúng tên nó.


Nó ngồi im, tim đập thình thịch. Vừa định quay vào thì giọng đó lại vọng ra, lần này rõ hơn, ngọt ngào hơn, như ngay dưới mép kênh:


— "Hùng... xuống đây... mát lắm... có cá... nhiều lắm..."


Cả người Hùng nổi da gà. Nó run run đứng dậy, tính bước ra mép nước thì bà Trúc mở mắt, gằn giọng:


— "Mày đi đâu? Ngồi xuống!"


Nó giật mình, nuốt nước bọt đánh ực. Nhưng chưa kịp trả lời, một cơn gió thổi qua, đám mây che ngang mặt trăng. Bóng tối ập xuống. Trong khoảnh khắc đó, Hùng thấy một cái đầu từ từ nổi lên giữa dòng nước. Tóc dài, ướt rượt, dính bệt xuống mặt. Gương mặt nhợt nhạt, không rõ hình dáng, chỉ có đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm về phía nó.


Hùng chết đứng. Tim như ngừng đập.


Chớp mắt sau, không còn gì. Mặt nước phẳng lặng. Ánh trăng lại ló ra, soi sáng như cũ.


— "Má... má, con thấy... con thấy có người dưới kênh!"


Bà Trúc nạt khẽ:


— "Thôi đi, coi chừng ông Nghĩa nghe được lại tưởng tao với mày giả bộ để trốn việc. Ngồi yên!"


Thằng nhỏ cắn môi, im re. Nhưng tai nó vẫn nghe thấy tiếng 'tủm... tủm...' đâu đó, như có ai bơi lội, quẫy nước.


Cả đêm hôm ấy, Hùng không ngủ nổi. Thỉnh thoảng, tiếng gọi "Hùng... Hùng ơi..." lại văng vẳng, réo rắt, mời mọc. Mỗi lần nó run lên, quay ra nhìn, thì mặt nước chỉ trơ trọi ánh trăng, lặng yên đến ghê rợn.


Sáng hôm sau, khi gà vừa gáy, hai mẹ con vội vã thu dọn về nhà. Nhưng khi bà Trúc quay lại nhìn cánh đồng, tim bà bỗng nhói lên. Trên bờ kênh, bà thoáng thấy một bóng người ngồi xổm, tóc dài phủ kín mặt, đang nhìn chằm chằm theo hai mẹ con.


Bà nhắm mắt, mở ra thì không còn. Chỉ còn bờ kênh trống trơn, nước loang loáng ánh sáng ban mai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro