20

Đêm nay, trăng non treo mỏng tanh như sợi chỉ, ánh sáng yếu ớt hắt xuống cánh đồng mờ mịt. Hùng đi sát bên má, chân nó cứ run run, như muốn níu áo bà Trúc nhưng lại sợ bị la nên chỉ biết lầm lũi theo sau.


Bà Trúc không nói gì. Chỉ thấy bà ôm chặt cái túi có nhang, ít gạo và tấm bùa cũ xì đã ố vàng mà một ông thầy cho từ nhiều năm trước. Mỗi bước chân bà nặng nề như đạp lên chính nỗi sợ.


Họ leo lên chòi. Mùi bùn từ ruộng hắt lên ngai ngái, gió thổi lạnh đến buốt xương. Hùng co ro, ôm chặt hai đầu gối, tai vẫn văng vẳng tiếng cười của đêm trước. Bà Trúc cắm nhang, run run khấn:


— "Xin cho hai mẹ con tôi yên ổn qua ngày... xin đừng quấy phá mẹ con tôi khổ lắm rồi..."


Khói nhang bay nghi ngút, quẩn trong chòi. Trong làn khói đó, Hùng chợt thấy như có bóng đen nào đứng phía ngoài, nhưng nhìn kỹ thì chẳng còn gì.


Khoảng 3 giờ mấy sáng.


Tiếng côn trùng lặng đi, im như tờ. Cả không gian tối om, chỉ nghe rõ tiếng tim Hùng đang đập. 'soạt... soạt...' tiếng gì đó cọ sát ngay dưới chân. Hùng ngồi bật dậy. Nó nghiêng đầu lắng nghe. Tiếng ấy như có ai đang vắt mái tóc ướt, từng giọt rơi tí tách xuống bùn. Mùi tanh nồng bốc lên, ngai ngái như máu, xộc thẳng vào mũi.


Nước từ đâu rịn qua kẽ tre sàn chòi, từng vệt nhỏ, lạnh buốt, vấy ướt gấu quần Hùng. Nó cúi nhìn và tim suýt ngừng đập.


Một lọn tóc dài, đen kịt, ướt nhẹp, đang luồn qua kẽ ván, quấn lấy cổ chân nó.


— "Má ơi!!!"


Hùng thét lên, cố giật chân ra.


Bà Trúc quay lại, mặt tái mét. Bà chụp lấy lọn tóc, kéo mạnh nhưng nó trơn tuột, lạnh lẽo như rắn nước. Cái lọn tóc kia bỗng siết chặt hơn, lôi Hùng sát lại kẽ sàn.


Ngay lúc đó, 'ộp ộp' tiếng bọt nước sủi lên, rồi một gương mặt nhô dần lên giữa kẽ tre. Nửa khuôn mặt trắng bệch, nửa còn lại bị tóc phủ kín, chỉ còn một con mắt trắng dã trừng trừng nhìn thẳng vào Hùng. Miệng nó nhếch ra, nước đen từ kẽ môi rỉ xuống, tanh hôi nồng nặc.


— "Xuống đây... chơi với tao..."


tiếng thì thào, vang ngay trong đầu.


Bà Trúc điếng hồn, liều mạng rút con dao nhỏ trong giỏ, lia một nhát thật mạnh vào lọn tóc. Lọn tóc đứt phựt, rụt lại. Máu đen từ đầu sợi tóc phun ra, loang lổ cả sàn.


Gương mặt kia gào lên một tiếng, chói tai đến mức màng nhĩ Hùng như muốn vỡ toang. Rồi nó biến mất. Cả chòi rung lên bần bật. Nước dưới kênh sủi bọt dữ dội, như có hàng chục cánh tay quờ quạng vươn lên nhưng bị kéo xuống.


Hai mẹ con ôm nhau khóc, không dám rời chòi. Đến tận lúc gà gáy sáng, Hùng vẫn còn thấy cái mùi tanh máu bám đầy mũi, không tài nào gột đi được.


Sáng hôm đó, khi về đến nhà, Hùng nhìn xuống chân. Trên cổ chân trái vẫn hằn một vết bầm tím, vòng tròn như dấu vết bị trói.


Cả ngày hôm ấy, Hùng cứ ngồi lặng, mắt vô hồn. Nó cảm giác, dẫu đã thoát được... nhưng cái thứ dưới nước kia vẫn đang nhìn chằm chằm, chỉ chờ đến đêm.


Sau cái đêm mái tóc ướt siết lấy chân, bà Trúc hoảng loạn thật sự. Bà nhất quyết không để con ra đồng nữa. Đêm nay, hai mẹ con kéo nhau về nhà, đóng cửa cài then kỹ lưỡng, nhét thêm cả chốt tre ngang cửa chính.


Bà Trúc còn rắc muối quanh hiên, nhét tỏi vào góc nhà, treo tấm bùa cũ nát ngay trên bàn thờ. Hùng chỉ biết ngồi im, hai bàn tay run run ôm lấy nhau.


Trong gian nhà nhỏ, ánh đèn dầu leo lét, bóng hai mẹ con chập chờn hắt lên vách, dài ngoằng méo mó. Ngoài kia, đồng ruộng vẫn chìm trong bóng tối nặng nề. Gió rít qua khe cửa 'vù vù', như tiếng ai rên rỉ. Hùng run run hỏi:


— "Má, nó có vô nhà mình được không má?"


— "Không đâu con... mình khóa cửa rồi, có bùa nữa, yên tâm đi..."


bà Trúc nói vậy nhưng giọng run như chính bà đang tự trấn an.


Đêm trôi chậm chạp. Đồng hồ treo vách vừa điểm 12 giờ. 'ọc ọc' đâu đó vang lên tiếng sủi bọt. Nhưng rõ ràng trong nhà làm gì có nước.


Hùng nuốt khan, tim như rớt xuống bụng. Nó ráng kéo chăn che đầu, cố không nghe. Nhưng càng che, tiếng ấy càng rõ. Giống như có ai đang vắt từng nắm bùn nhão, để mặc cho bùn chảy tong tong xuống sàn.


Đột nhiên, 'cốc cốc' tiếng gõ nhè nhẹ lên ván cửa, đều đặn như ai dùng móng tay gõ. Bà Trúc hoảng hồn, níu lấy tay con. Hai mẹ con ngồi sát vào nhau, không dám thở mạnh.


Tiếng gõ im bặt.


Rồi 'lạch cạch' cái then cửa khẽ động, như có bàn tay nào từ bên ngoài cố gắng nhấc lên.


Bà Trúc lắp bắp:


— "Trời ơi, nó tìm tới tận đây..."


Hùng run cầm cập, nhìn lên bàn thờ. Cây đèn dầu đột nhiên vụt tắt. Căn nhà chìm trong bóng tối dày đặc. Trong bóng tối, hơi lạnh tỏa ra, kèm mùi tanh bùn ngai ngái. Hùng nghe rõ ràng, bên cạnh mình, ngay trên tấm phản tre có tiếng ai đó hít thở. "hừm... hừm" nặng nhọc, khò khè.


Hơi thở phả lên gáy nó, ươn ướt, lạnh ngắt. Lẫn trong hơi thở ấy là mùi bùn sình tanh tưởi, ngai ngái đến buồn nôn. Hùng cứng người, không dám quay lại. Nhưng nó biết chắc, có thứ gì đó đang nằm ngay bên cạnh, sát lưng mình.


Một bàn tay lạnh lẽo chạm khẽ vào cổ Hùng. Cái chạm nhẹ thôi, nhưng Hùng thấy rõ sự nhớp nháp của bùn rỉ ra.


Bà Trúc trong bóng tối bỗng hét lên:


— "Buông con tao ra!!!"


Bà chụp lấy tấm bùa ném thẳng về phía bóng đen. Trong tích tắc, một tiếng rít dài chói tai vang khắp nhà. Không gian rung lên bần bật, cửa gỗ đập ầm ầm như sắp vỡ tung.


Rồi im bặt.


Đèn dầu tự nhiên sáng bừng lại, như chưa từng tắt. Căn nhà trống trơn, chỉ có hai mẹ con ôm chặt lấy nhau. Nhưng trên tấm phản, ngay chỗ Hùng nằm, in hằn một vũng bùn ướt đẫm, loang ra mùi tanh hôi nồng nặc. Hùng khóc nấc, ôm chặt má. Nó biết rõ bùa chỉ kìm được một lúc. Đêm sau, thứ đó sẽ còn trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro