19 - Quay về
Chương hôm nay chỉ có đường hoy, trên tinh thần đó sẽ sửa xưng hô cho Chân Quân gọi hầu nhi là em ~ Happy reading folks ~
-x-
Ngộ Không đứng trên đỉnh núi nhìn rất lâu, lâu đến nỗi mặt trời đã lặn, Xà Nguyệt Tam Tinh Động không hề xuất hiện.
Sư phụ cứ vậy thả y đi... không cần y nữa.
Ngộ Không quỳ xuống đất, hướng về phía sư môn trịnh trọng khấu đầu vài cái vang dội, nuốt nước mắt nói: "Đa tạ công ơn dạy dỗ của sư phụ, đồ nhi vạn lần chết không dám quên... Cho dù ngài không muốn nhận con, ở trong tim Ngộ Không, ngài mãi mãi là sư phụ của Ngộ Không."
Y đứng thẳng dậy, cắn cắn răng: "Sư phụ bảo trọng, đồ nhi đi đây!"
Ngộ Không cưỡi Cân Đẩu Vân, thoáng chốc thân ảnh mất hút.
Cửa động Xà Nguyệt Tam Tinh Động có luồng sáng trắng ẩn hiện, dần dà, triệt để ẩn vào giữa núi, tan biến như chưa từng tồn tại.
Ngộ Không cưỡi mây phiêu phiêu đãng đãng, sư môn về không được, trong lòng y cay đắng muôn phần. Nhất thời không nguyện quay về Hoa Quả Sơn, cũng không nguyện đến tìm Dương đại ca, một thân lẻ loi bay loạn bốn phương, hoàn toàn mất phương hướng.
Nhưng bất tri bất giác, y rẽ sang lối dẫn đến Dương phủ ở Thục Quận.
Y đứng nhìn từ giữa trời, Dương phủ cơ hồ không có gì thay đổi, xích đu ở hậu viện Dương đại ca dựng cho y vẫn còn, cây đào trồng vì y vẫn còn, dòng suối dẫn vào vì y còn... đến hai tôi tớ quen mặt cũng còn, chỉ duy nhất không gặp Dương đại ca cùng Hạo Thiên Khuyển.
Tất cả đều không cần y nữa sao?
Ngộ Không không khỏi nghĩ, Dương Tiễn nếu không cần y, Dương phủ, miếu Chân Quân, thậm chí Quán Giang Khẩu... cũng đừng hòng đến nữa!
Trong lòng đã không vui, phải tìm người đánh một trận cho sướng.
Y nộ khí xung thiên đến tìm Dương Tiễn đánh nhau, ai biết không đợi quay người, cổ tay chợt bị nắm lấy, tiếp theo bị kéo vào một vòng tay quen thuộc.
Huênh hoang trong y bị dập nhanh như lửa, Ngộ Không nghe được giọng của người mình ngày nhớ đêm mong: "Hầu nhi, em cuối cùng đã trở về."
Ngộ Không cắn răng, không muốn lên tiếng, hai tay siết chặt y phục Dương Tiễn không buông.
Đáng chết, sao có chút muốn khóc.
Hầu nhi vừa đến Nam Thiệm Bộ Châu, Dương Tiễn đã cảm nhận được, hắn vội vã phóng đến tìm người, giữa đường bị một đạo ý chỉ của Ngọc Đế làm chậm trễ.
May mắn không mất quá nhiều thời gian, rốt cuộc đã gặp được hầu nhi mình tâm tâm niệm niệm.
Dương Tiễn nâng mặt y lên, nhìn ngắm cả người Ngộ Không từng chút một, tỉ mỉ đánh giá trên dưới, vẻ mặt ngày càng dịu dàng, cười nói: "Hầu nhi của ta cao hơn rồi, cũng tuấn tú hơn."
Hầu vương lúc trước chỉ đứng ngang ngực Dương Tiễn, bây giờ đã có thể ngang bằng chóp mũi hắn.
Ngộ Không nhìn Dương Tiễn, nhiều năm không gặp, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Dương Tiễn véo véo má y, nhịn không được lại cúi xuống hôn hôn: "Sao đỏ mặt rồi?"
Ngộ Không mím môi, cũng giơ tay véo gương mặt đẹp đẽ của Dương Tiễn, tận mắt chứng kiến mặt hắn cũng dần đỏ lên, hừ giọng: "Chúng ta đều đỏ mặt."
Dương Tiễn không cười, nắm tay hầu vương nghiêm túc hỏi: "Hảo hầu nhi, có nhớ Dương đại ca không?"
Dương Tiễn vẫn như năm xưa, ánh mắt lúc nhìn y dịu dàng quá đỗi, gương mặt lạnh lùng này chỉ khi đối diện với mình mới cười, Ngộ Không thình lình ôm chặt hắn, thành thực trả lời: "Nhớ, rất nhớ."
Dương Tiễn trong lòng mềm nhũn, chân thành hôn lên đỉnh đầu người trong lòng.
"Dương đại ca, mấy năm nay có nhớ ta không?"
"Nhớ," Dương Tiễn nói, "mỗi phút mỗi giây đều nhớ."
Ngộ Không hít sâu, mở miệng cắn vào vài Dương Tiễn, "nhớ? Huynh một lần cũng không đến tìm ta!"
Y chính là không tin Dương Tiễn không biết mình ở đâu.
Dương Tiễn có nỗi khổ khó nói, sư phụ giăng kết giới không cho hắn vào, sao hắn dám càn rỡ chứ..
Ngộ Không chẳng nỡ cắn mạnh, Dương Tiễn không thấy đau, chỉ thấy ngứa.
Trên vai ngứa, trong tim càng ngứa, hắn không nhịn nữa, bế thốc tiểu hầu nhi đang giận dỗi lên, chớp mắt về đến trước nhuyễn tháp trong Dương phủ.
Ngộ Không có chút ngây người, đợi khi y phản ứng lại, đã bị Dương đại ca đè dưới thân.
Dương Tiễn cùng y mười ngón giao nhau, mạnh mẽ cúi đầu xuống, hôn lên mắt hầu nhi, chóp mũi, khóe môi, vừa mạnh bạo lại vô cùng cẩn trọng, hôn đến độ hầu nhi thở dốc, vùng vẫy cơ thể: "Dương, Dương đại ca..."
Dương Tiễn đè chặt y, trong mắt ánh lên tia nhìn Ngộ Không chẳng thể đọc hiểu.
"Hầu nhi, năm xưa lo lắng em còn nhỏ, không nỡ để em khó chịu, hiện giờ học được một thân bản lĩnh, ta nghĩ chắc sẽ chịu được."
Giọng Dương Tiễn rất trầm, lúc nói chuyện dưới cổ cùng lồng ngực có chút rung động, Ngộ Không dù chỉ nhẹ nhàng chạm qua, cũng cảm giác bản thân bị chấn động đến nhũn chân, toàn thân tê dại.
Y không hiểu ý của Dương Tiễn: "Dương đại ca, huynh muốn làm gì?"
Dương Tiễn buông một tay ra, đầu ngón tay mang theo khí nóng, chậm rãi móc áo hầu nhi ra——
Hắn có chút thở dốc: "Hầu nhi, em bái sư học bản lĩnh, đã hơn bảy tám năm rồi."
Ngộ Không nuốt nước bọt: "Phải."
Dương Tiễn hôn mi mắt y, lòng bàn tay nóng rẫy thuận theo vạt áo vừa móc thuận lợi chen vào—
"Hảo hầu nhi, chậm trễ nhiều năm nay..."
Hầu nhi toàn thân run lên, nghe hắn nói:
"Một lần trả hết đi."
Kèm theo câu chữ vừa buông, là một đạo kết giới vô hình, dù là ai phí sức cũng nhìn ko thấu cảnh xuân trên giường.
Hầu nhi bị Dương Tiễn túm đuôi, thân thể cơ hồ như bị sét đánh, một trận tê dại. Dương Tiễn khóa người trong lòng, ngón tay dần dần di chuyển theo chóp đuôi rồi chạm vào góc đuôi Ngộ Không.
"Ưm a——"
Hầu nhi đột nhiên thốt tiếng rên rỉ, Dương Tiễn nghe được hai mắt hóa đỏ, hắn hôn lên vành tai đỏ chót của hầu nhi: "Hảo hầu nhi, nhịn một chút."
Hầu nhi cong ngón thu tay về, rốt cuộc không nỡ đẩy hắn đi.
Hạo Thiên Khuyển nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, thủ ngoài cửa, dù y cái gì cũng nghe không được, nhìn không thấy, nhưng vô cùng rõ ràng chủ nhân cùng hầu vương đang làm gì.
Mắt nhìn mặt trời mọc rồi lặn, lặp lại nhiều ngày, kết giới bên trong vẫn chưa thu hồi. Y nhịn không được cảm thán "chủ nhân lợi hại!", càng muốn khen một câu "hầu vương eo dẻo!"
—
Không biết đã qua bao lâu, hầu nhi mệt mỏi nhắm mắt, nhủ thầm: cuối cùng cũng kết thúc.
Y phải ngủ bù một trận, ngủ no rồi sẽ tìm Dương Tiễn tính sổ!
Lúc này Dương Tiễn đang đút viên tiên đan cho y, "hầu nhi ngoan, chúng ta tiếp tục."
Hầu nhi giận sôi gan, hung ác cắn vào tay Dương Tiễn, lưu lại trên da một dấu răng sâu hoắm. Y cảm thấy Dương đại ca trước mắt rõ ràng đang làm chuyện không phải người làm. Hắn thế mà còn cười, "cắn hay lắm, dấu răng này xem như kỷ niệm lần đầu của chúng ta, phải vĩnh viễn lưu lại mới tốt."
Hầu nhi: ......
Vô sỉ!
Dương Tiễn quả thực làm chuyện không phải người, lật hầu nhi lại tiếp tục dày vò.
Sau cuối, hắn hôm rịt lấy hầu nhi không buông, rất lâu sau, bất chợt như lúc trước, vùi đầu vào cổ hầu nhi: "Hầu nhi, Dương đại ca nhớ em."
Độ nóng của câu nói lại khiến hầu nhi đỏ mặt, y khó chịu: "Huynh nói câu này nhiều lần rồi, còn nói nữa cẩn thận ta đấm huynh."
Dương Tiễn không thể nhịn cười, dùng răng mài nhẹ vào dái tai y: "Hầu nhi hung dữ, học bản lĩnh rồi đến Dương đại ca cũng muốn đấm."
Dái tai hầu nhi phát nóng, ngại ngùng khó đỡ, liền thấp đầu tránh né, nhưng bị Dương Tiễn ôm chặt không buông, dái tai bị cắn tê tê dại dại, tiếp đó lại bị ngậm vào trong miệng.
"Hảo hầu nhi, em nỡ sao?"
Lúc chưa gặp, y đã ở trong đầu tưởng tượng một ngàn cảnh đuổi đánh Dương Tiễn, nhưng gặp người ta rồi, lại mềm lòng.
Y sao nỡ động thủ với Dương đại ca.
Ôi quả tim của Dương Tiễn—— Tiểu hầu nhi nhà hắn sao lại ngoan như vậy, tốt đẹp như vậy, bảo hắn phải yêu thương thế nào cho tốt.
Hắn không ngại phiền, gọi mãi gọi mãi "hầu nhi."
"Đừng... Shhhh.. đừng gọi hầu nhi, ta bây giờ có tên rồi. Tên gọi Tôn Ngộ Không."
Dương Tiễn đọc hai lần: "Ngộ Không, Tôn Ngộ Không."
"Dễ nghe không, sư phụ đặt đấy."
Dù sư phụ không nhận y, y cũng sẽ luôn gọi sư phụ, ân tình ban tên cùng dạy dỗ, y vĩnh viễn không dám quên.
Dương Tiễn hôn hôn chóp mũi y, lại hôn khóe môi y, nhẹ giọng: "Dễ nghe."
"Trong Tam giới, không có cái tên nào dễ nghe hơn Tôn Ngộ Không nữa."
"Không Không."
"Tôn Ngộ Không."
Hắn lại cúi hôn: "Dương Tiễn nhớ em."
-x-
Author: 君见月
Dịch: Sen
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro