Chương 159
"Là tôi." Ông chủ Ngô vẫn nói một tiếng. Hắn vừa mới được tiêm thuốc, sắc mặt thoạt nhìn tốt hơn một chút, nhưng cơ thể vẫn không ngừng run rẩy, cũng không biết là di chứng trúng độc hay là di chứng của việc biết mình trúng độc "Lúc nãy khi lão Tưởng vừa ngã xuống, tôi chưa kịp phản ứng, vệ sĩ đã phản ứng lại rồi."
Đây là việc mọi người đều biết. Khi ông chủ Tưởng ngã xuống, tiếng hét đầu tiên vang lên đến từ vệ sĩ của hắn.
"Vệ sĩ của hắn còn xoa bóp cho hắn một lúc lâu." Ông chủ Ngô lại bổ sung thêm "Đứng sau lão Tưởng một khoảng thời gian khá dài, lúc lão Tưởng được xoa bóp có nhắm mắt lại."
Vệ sĩ của ông chủ Tưởng họ Phương, Phương Lợi, hắn nghe thấy ông chủ Ngô nói vậy, lập tức biến sắc: "Ông chủ bảo cổ gáy không thoải mái, tôi xoa bóp cho ông ấy thì có gì không đúng sao?"
"Tôi cũng đâu nói có gì không đúng." Ông chủ Ngô cứng rắn nói "Thế nhưng hiện tại, mỗi một người tới gần lão Tưởng, có tương tác với lão Tưởng đều rất khả nghi."
"Tôi chỉ xoa bóp cổ, gáy cho ông chủ thôi, còn ông chủ Ngô, ông còn động tới bát mì của ông chủ!"
"Tôi cũng trúng độc!" Ông chủ Ngô giận dữ "Tôi suýt nữa đã chết!"
"Nhưng ông có chết đâu." Phương Lợi cười khẩy.
"Thằng chó —— "
"Cộc cộc."
Ông Liễu không nhanh không chậm mà gõ bàn hai lần, cắt ngang cuộc cãi vã sắp biến thành xung đột.
"Yên tĩnh lại đi." Hắn nói giống như quan tòa "Điều chúng ta cần biết bây giờ là ai đã tới gần ông chủ Tưởng, đã làm những chuyện gì với ông chủ Tưởng. Ông chủ Ngô, còn về vấn đề ông có hiềm nghi hay không, chúng ta có thể để sau lại giải quyết."
Ông chủ Ngô nuốt không trôi cơn giận này, hắn còn muốn nói gì đó, mà lúc này hắn nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh.
Ánh mắt giống như đang nhìn kẻ tình nghi.
Trái tim hắn đột nhiên chùng xuống, lại quay sang nhìn ông Liễu.
Ông Liễu cũng nhìn hắn, dường như hắn đã nhìn thấy một chút lấp lóe trong đôi mắt duy nhất còn sót lại của đối phương... Một chút ý cười lấp lóe... Ông Liễu đang xem kịch vui!
"Cậu nói xem" Ông Liễu hỏi Phương Lợi "Ông chủ Ngô đã chạm vào bát của ông chủ Tưởng như thế nào?"
"Sau khì rót nước vào bát thì chúng tôi đều dùng cái nĩa đâm xuống để đậy bát lại. Thế nhưng ông chủ không làm được, ông ấy đã bảo ông chủ Ngô làm hộ, ông chủ Ngô loay hoay cái nĩa của ông chủ nhưng cũng không làm được, sau đó đã lấy hộp giấy ăn để đậy bát mì." Phương Lợi kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn.
Ông Liễu lại nhìn về phía ông chủ Ngô: "Ông chủ Ngô có muốn bổ sung không?"
"Không." Ông chủ Ngô lạnh lùng nói.
"Mọi người thì sao?" Ông Liễu hỏi.
"Tối nay có người phát đồ ăn kèm." Ông chủ củ cải đột nhiên nói "Giống như tên của tôi vậy, chính là củ cải muối, mỗi người đều có, người này hẳn cũng đã đến gần ông chủ Tưởng, phát đồ ăn cho ông chủ Tưởng chứ?"
Người phát đồ ăn kèm buổi tối chính là ——
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một người.
Người kia hoảng hốt thất thố, bóp chặt tạp chí xe hơi đang cầm trong tay: "Tôi, không liên quan gì đến tôi hết! Ông Liễu! Ben!"
Đó là phụ bếp trong số các thuyền viên, tên tiếng Anh là Dylan. Bởi vì đầu bếp trưởng sinh sống ở nước ngoài từ nhỏ cho nên người trong nhà bếp đều sẽ lấy tên tiếng Anh.
Đầu bếp trưởng Ben cũng nhanh chóng lên tiếng, đỡ lời cho cấp dưới của mình: "Đúng vậy ông Liễu, phát đồ ăn kèm cũng chỉ là quyết định nhất thời của chúng tôi, không thể vì vậy mà nhận định Dylan có hiềm nghi."
Ông Liễu vẫn không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: "Cậu phát đồ ăn kèm như thế nào?"
"Tôi, tôi..." Dylan sắp khóc đến nơi rồi "Tôi bóc gói đồ ăn ra, cho vào trong bát mì của ông chủ Tưởng."
Hiện trường lập tức vang lên tiếng bàn luận xôn xao.
Không cần biết Dylan thể hiện ra dáng vẻ vô tội như thế nào, hành động bóc gói đồ ăn cho vào trong bát đều thuận tiện cho việc hạ độc.
"Tôi, tôi..." Dylan cũng biết hành vi của mình rất khả nghi, hắn vắt hết óc, đột nhiên nói "Đúng rồi, lúc tôi thêm đồ ăn kèm cho ông chủ Tưởng, Cừu Bác có đi qua!"
Cừu Bác là huấn luyện viên thể hình.
Nghe thấy tên của mình, hắn lập tức biến sắc: "Bóng tập cổ tay của tôi rơi xuống dưới chân ông chủ Tưởng. Tôi đi qua nhặt đồ mà."
"Sau khi nhặt xong anh còn trò chuyện với ông chủ Tưởng nữa" Dylan nói.
"Đấy là phép lịch sự!" Cừu Bác tức giận.
"Được rồi." Ông Liễu xua tay lần nữa "Thống kê một chút, ông chủ đuôi ngựa, ông chủ Ngô, Phương Lợi, Dylan, Cừu Bác, tổng cộng có năm người đến gần ông chủ Tưởng, đúng không?"
"Tôi thấy còn có một người nữa." Cuối cũng Hạ Chi Quang cũng lên tiếng.
Hai ống tay áo của cậu đã xắn đến khuỷu tay, lộ ra một đoạn cánh tay giống như sương tuyết, bên trên còn vương vài giọt nước, ngón tay cậu đặt lên khăn giấy trên bàn, gõ nhẹ rồi mới rút một tờ ra, ung dung thong thả lau giọt nước trên ngón tay cùng cánh tay.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, cậu nói:
"Còn có một người, lúc nãy đã đi tới bàn của ông chủ Tưởng cùng ông chủ Ngô để lấy giấy ăn."
Xung quanh vang lên tiếng xì xào to nhỏ, mọi người đang hỏi nhau có ấn tượng gì về chuyện này hay không.
Bọn họ đều không có ấn tượng gì về chuyện này.
Cho đến khi chủ nhân làm chuyện này lên tiếng.
"Không sai, tôi đã đi đến bàn đó lấy giấy ăn." Mạnh Phụ Sơn bình tĩnh nói.
"Tại sao vừa nãy cậu không nói?" Ông Liễu hỏi.
"Lúc tôi đi lấy giấy ăn, giấy ăn đã được bỏ xuống khỏi bát mì của ông chủ Tưởng rồi, chỉ rút một tờ giấy trên bàn này thôi cũng xem như là tới gần sao?" Mạnh Phụ Sơn hỏi ngược lại.
"Tại sao phải đi lấy giấy ăn?" ông Liễu lại hỏi.
"Trên bàn của tôi không có giấy." Mạnh Phụ Sơn trả lời.
"Tôi nhớ ra rồi." Phương Lợi đột nhiên nói "Vừa nãy hắn có tới đây thật, hắn đứng sau lưng tôi, lúc lấy giấy còn đụng phải tôi nữa."
"Còn có người nào đến gần cái bàn này nhưng lại quên mất không?" Ông Liễu nhìn khắp bốn phía.
Lúc này, không có ai lên tiếng nữa, có thể thấy những người đến gần đều đã tìm được.
"Vậy thì" Ông Liễu thay đổi tư thế ngồi "Có ai thừa nhận chính mình hạ độc hại ông chủ Tưởng hoặc ông chủ Ngô không?"
Đương nhiên không ai thừa nhận.
Sáu người trước sau từng tới gần ông chủ Tưởng đều mím chặt môi, giờ khắc này môi của bọn họ sợ là còn chặt hơn cả vỏ trai nữa.
"Nếu không ai thừa nhận ——" Ông Liễu đề nghị "Hay là kiểm tra bọn họ trước? Nếu như hung thủ không cẩn thận dính phải cyanide lên ống tay hay túi áo trong quá trình hạ độc, chỉ cần chúng ta kiểm tra được, vậy thì chân tướng sẽ rõ ràng."
Đây là một đề nghị rất tốt, ngoại trừ sáu kẻ tình nghi, những người còn lại đều đồng ý. Mà sáu người kia, ngoài ông chủ Ngô rõ ràng bất mãn, mắng chửi vài câu thì cũng không tỏ thái độ quá nhiều.
Hạ Chi Quang thờ ơ lạnh nhạt.
Cậu nhìn vệ sĩ bên cạnh ông Liễu bước lên trên, vô cùng cẩn thận mà kiểm tra túi áo cùng ống tay áo của từng người, còn dùng dụng cụ để kiểm tra cyanide lúc trước, kiểm tra từng người một, nhưng cũng không thu được gì.
Kiểm tra xong, không có bất cứ kẻ tình nghi nào dính phải cyanide.
Sau khi có kết quả, ông chủ Ngô hừ lạnh một tiếng thật lớn, mấy người còn lại thì đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng tỏ ra khá thất vọng.
Thất vọng vì không tìm được người đã dính phải cyanide sao? Thật ra cho dù tìm được những người dính phải cyanide cũng không thể hoàn toàn chứng minh hắn là người hạ độc —— Hắn có thể cũng có thể dính phải từ bát của ông chủ Tưởng trong lúc ở cùng với ông chủ Tưởng chứ.
Hơn nữa trong sự kiện đầu độc lần này, có một vấn đề rất quan trọng mà hiện tại đã bị bỏ sót:
Không chỉ có mỗi bát mì của ông chủ Tưởng có cyanide, bát mì của ông chủ Ngô cũng có.
Chuyện này cũng đồng nghĩa nếu như không phải ông chủ Ngô đầu độc ông chủ Tưởng, đồng thời đầu độc chính mình, vậy thì hung thủ muốn liên tiếp hạ độc vào trong bát của hai người, độ khó so với việc chỉ hạ độc vào trong bát của một người sẽ tăng lên gấp bội.
Người có khả năng thực hiện nhất ngoại trừ ông chủ Ngô thì chính là ông chủ đuôi ngựa nấu mì ngay phía trước cùng Dylan phát đồ ăn phía sau.
Nếu như hung thủ là ông chủ Ngô, lẽ nào ông chủ Ngô thật sự cảm thấy lúc hạ độc đối phương đồng thời hạ độc luôn chính mình là có thể rũ bỏ hiềm nghi sao?
Nếu như là ông chủ đuôi ngựa, ngược lại hắn có thể thực hiện một cách bí mật, nhưng ấm nước từ đầu tới cuối đều chưa được rửa, sao có thể bảo đảm ngoại trừ ông chủ Tưởng, ông chủ Ngô thì trong bát của người thứ ba sẽ không có cyanide?
Nếu như là Dylan, hắn có cơ hội, nhưng ông chủ có thể từ chối hắn, một khi hành vi "bóc gói đồ ăn bỏ vào trong bát" bị từ chối, hành vi đầu độc của hắn không phải thất bại rồi sao? Hay là hắn đầu độc ngẫu nhiên? Nhưng mục đích cùng động cơ đầu độc của hắn là gì? Đầu độc vào lúc này đã không phù hợp với câu chuyện kia, trong câu chuyện, trước khi có người trúng độc tử vong còn có người bị chặt đầu, bị đập vỡ sọ.
Đúng rồi, còn có, cyanide là chất kịch độc, nếu hung thủ đã đầu độc, tại sao không trực tiếp cho đủ liều lượng, khiến người ăn vào chết ngay lập tức? Vậy thì ông chủ Ngô không thể thoát được.
Đủ loại nghi vấn dây dưa cùng nhau, giống như một cuộn len có vô số nút thắt, không thể tháo gỡ, nếu như Hoàng Tuấn Tiệp ở đây...
Hạ Chi Quang vứt bỏ suy nghĩ trong đầu.
"Ông chủ Chu thấy thế nào?" Ông Liễu bỗng nhiên nói chuyện, nhìn về phía Hạ Chi Quang.
"Tạm thời chưa có ý kiến." Hạ Chi Quang đã liệt kê từng điểm đáng ngờ trong lòng, nhưng cậu không lập tức nói những vấn đề này ra. Nếu như cậu không thể biết rõ những vấn đề này, có nói ra, mọi người cũng không thể giúp cậu biết rõ.
Cũng không phải bởi vì hiện trường toàn người ngu.
Ít nhất ông Liễu tuyệt đối không ngu.
Mà người đứng ra chủ trì đại cục như ông Liễu là muốn tìm được hung thủ sao?
Không.
Tìm được hung thủ hay không, đối với ông Liễu mà nói có lẽ không có ý nghĩa quá lớn.
Từ nãy đến giờ, những gì hắn làm đều là vì...
"Vậy thì trưng cầu dân ý đi?" Ông Liễu nói.
"Gì cơ?" Mọi người hỏi.
"Trưng cầu dân ý, có muốn —— "
Ông Liễu đột nhiên rút khẩu súng bên hông A Bang. Khẩu súng màu gỉ sét này được một bàn tay già nua đè lên, đặt xuống bàn.
Khẩu súng này đột nhiên trở nên thật nặng.
Trọng lượng nặng trình trịch của sinh mệnh đặt dưới tay ông Liễu, đặt bên trên người nó.
"Giết chết tất cả kẻ tình nghi."
Ông Liễu làm tất cả những thứ này.
Đều chỉ vì lấy lại sự thống trị của hắn, lấy lại vương tọa của hắn.
...
Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều im lặng.
Sau khi mọi người hiểu ra rốt cuộc ông Liễu đang nói cái gì, ông chủ đuôi ngựa, ông chủ rất có khí chất nghệ sĩ này, bỗng nhiên bước ra hai bước, cười nói: "Này, đủ rồi đấy, đùa giỡn cũng phải có mức độ thôi, cái gì gọi là "Có muốn giết chết sáu kẻ tình nghi hay không"? Chúng tôi đều vô tội, chúng tôi đều là người cơ mà, không phải một con mèo mà thấy nó ngứa mắt liền xách cổ nó vứt ra ngoài."
Mọi người im lặng.
Hạ Chi Quang cũng im lặng.
Khi lòng người trở nên tàn nhẫn, họ coi chính mình vĩnh viễn là người vứt bỏ con mèo, nhưng đến khi gặp rủi ro mới phát hiện, chính mình cũng sẽ trở thành con mèo bị vứt bỏ.
"Tại sao mọi người không lên tiếng? Tại sao không nói câu nào?" Ông chủ đuôi ngựa hỏi những người không bị hiềm nghi xung quanh, sau đó hắn lại nhìn về phía ông Liễu, mắng "Còn ông nữa, ông Liễu, ông kiêu ngạo chuyên quyền như thế —— "
Ông Liễu giơ tay nổ súng.
Một tiếng "pằng" vang lên, như một mũi tên bay thẳng vào tai.
Hạ Chi Quang nhìn theo bàn tay giơ lên của ông Liễu, nhìn súng trên tay, nhìn tia lửa từ họng súng, lại nhìn viên đạn bắn ra từ tia lửa ——
Đạn bắn trúng đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Rầm ——
Chiếc váy vàng bồng bênh giống như tiên nữ của đèn chùm xoay tròn, từng điểm sáng ánh vàng, từng tia sáng may mắn lao thật mạnh xuống đất sau khoảnh khắc bay lượn rực rỡ.
Nửa câu còn lại đông cứng trong miệng ông chủ đuôi ngựa.
Ông Liễu buông súng xuống, bàn tay cầm súng vẫn già nua như trước, thái độ của ông Liễu cũng không có quá nhiều khác biệt, thế nhưng đã không còn ai dám xem thường ông lão này.
"Không nên kích động." Ông Liễu nói "Ông chủ lùn?"
Hắn nhìn về phía ông chủ lùn.
Ông chủ lùn vốn đang đứng, nhưng khi ông Liễu đưa mắt nhìn sang, hắn lùi lại một bước, ngã ngồi xuống ghế.
"Ừm...Gì cơ?" Hắn hỏi, lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mồ hôi trên trán.
"Trưng cầu dân ý." Ông Liễu điềm đạm nói lại lần nữa "Không phải chủ kiến của tôi, cũng không phải chủ kiến của bất cứ người nào đang có mặt ở đây, là chủ kiến của mỗi một người ở hiện trường, chủ kiến của mỗi người sẽ không bị bỏ qua."
Hắn cười rộ lên. Mà lời này quả thực cũng rất buồn cười.
"Xét thấy tình huống lần này đặc thù, chi bằng chúng ta bỏ phiếu nặc danh? Tất cả mọi người đều không cần chịu trách nhiệm, chỉ cần viết xuống "đồng ý" hay "không đồng ý" là được."
Lại một lần im lặng.
Nếu như lúc trước mọi người im lặng là vì thấy đầu mình bị túi vải trùm lên, cảm thấy ngạt thở, thì lần này im lặng chỉ sợ là do đã cảm nhận được một luồng không khí mới mẻ trong chiếc túi vải ngột ngạt.
Nếu biểu quyết bằng tên thật, sợ là hầu hết những người có mặt ở hiện trường đều không thể nói ra hai chữ "đồng ý", nhưng một khi biểu quyết nặc danh, khi thoát khỏi thân phận của chính mình để đưa ra quyết định, có lẽ quyết định sát hại đồng loại sẽ không còn khó khăn như vậy nữa ——
"Đương nhiên" Ông Liễu lại nói "Nếu như mọi người còn lo lắng về đề nghị này, vậy không ngại lắng nghe biện pháp tiếp theo của tôi chứ: Chúng ta trở về phòng."
"Về phòng?" Ông chủ Ngô không chờ nổi mà lên tiếng. Những người khác có thể vẫn đang suy đoán xem cuối cùng ông Liễu có bắn chết sáu người này hay không, nhưng ông chủ Ngô biết —— Hắn biết rõ, có giết thêm sáu người nữa cũng không phải chuyện to tát gì đối với ông Liễu. Hắn, bọn họ đã sớm... Hắn gấp gáp muốn thoát khỏi mối đe dọa về tính mạng của chính mình.
"Cho dù hung thủ là hồn ma hay là người bên cạnh chúng ta. Chỉ cần chúng ta đều trở về trong phòng, ở một mình trong phòng, đóng kỹ các cửa, nguy hiểm đương nhiên sẽ bị chặn lại ngoài cửa sổ." Ông Liễu nói.
"Nhưng hồn ma có thể thông qua ống thông gió..."
"Trong phòng chỉ có cửa thông gió của điều hòa, mà cửa thông gió của điều hòa không thể chui vừa người được." Ông Liễu nói thẳng, sau đó lại nói "Tất cả mọi người đều tập trung tại phòng dành cho khách ở tầng hai. Phòng này nằm sát phòng kia, như vậy thì phòng bên cạnh có động tĩnh gì cũng có thể nghe thấy. Tôi sẽ bố trí vệ sĩ canh giữ cầu thang trước lẫn cầu thang sau, ba người một nhóm, phía trước một nhóm, phía sau một nhóm, tuần tra tới lui, hai ca thay phiên phối hợp."
Mọi người dần dần bị thuyết phục, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ông Liễu.
"Vậy việc ăn uống của chúng ta..."
"Đồ ăn đóng hộp. Nếu ăn hết đồ đóng hộp thì để đầu bếp nấu cơm. Nấu cơm xong, đầu bếp ăn trước, nửa tiếng sau không có vấn đề gì mới để những người khác ăn."
Ông Liễu đưa mắt nhìn về phía đầu bếp trưởng Ben.
Hắn lạnh lùng nói: "Nếu như cơm nấu ra có độc, đầu bếp sẽ chết trước."
Mọi người câm như hến, không dám thở mạnh.
"Vậy sáu kẻ tình nghi này..." Lại có người nói.
"Sáu người này cũng bị nhốt vào phòng." Ông Liễu lời ít mà ý nhiều "Căn phòng là nơi bảo vệ, cũng là phòng giam."
"Vậy..."
"Vậy vậy vậy!" Ông Liễu đột nhiên nổi giận "Vậy cái đéo gì! Tôi đã nói sẽ bảo vệ tất cả mọi người an toàn! Hiện tại! Lập tức! Về phòng trên tầng hai cho tôi! Nếu như còn có người dám đứng chỉ trích soi mói thì khẩu súng này sẽ xuất hiện trong tay của sáu kẻ tình nghi, để bọn họ bắn chết kẻ đó!"
Tiếng rít gào rống như sấm sét nổ ầm ầm trong phòng ăn.
Chủ thuyền nho nhã đã tháo xuống mặt nạ của mình, hắn không phải bạn bè của bất cứ ai, hắn chỉ là bạo quân của con thuyền này.
Sau đó, trong sự yên tĩnh hoàn toàn, ông Liễu phủi đi chút bụi bặm vốn không tồn tại trên ống tay áo của mình.
"Hiện tại, còn có người phản đối không?"
Ông Liễu vừa dứt lời, hiện trường đã không còn vắng lặng như trước mà đồng loạt vang lên tiếng đồng ý, vở kịch bắt đầu từ dân chủ này đã chuyển sang chế độ độc giả một cách vui vẻ.
Vì vậy, sau khi vệ sĩ chuyển thi thể của ông chủ Tưởng vào nhà xác bên dưới, ông Liễu đi đầu, dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, mọi người rời khỏi phòng ăn, đi đến khu vực phòng dành cho khách ở tầng hai.
Ngoại trừ những ông chủ đã ở tầng hai ngay từ đầu thì Hạ Chi Quang và các ông chủ chọn những phòng còn lại trước, sau đó đến thuyền viên rồi vệ sĩ, cuối cùng mới là sáu kẻ tình nghi.
Khi đến lượt sáu cái kẻ tình nghi, ông chủ lùn không khỏi nói: "Cứ để bọn họ vào thế thôi à? Không tìm xích sắt gì gì đó khóa bọn họ lại?"
Đối diện với khuôn mặt đáng sợ của ông Liễu, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ, ông Liễu gằn từng chữ:
"Tất cả mọi người đừng có lắm chuyện, cút vào."
Hắn quát mắng mọi người như đang quát lợn nhà mình, chuyện này cũng lại một lần nữa chứng thực suy nghĩ của Hạ Chi Quang lúc ước.
Ông Liễu vốn không bận tâm ai là hung thủ.
Hắn chỉ muốn duy trì địa vị của mình trên con thuyền này.
Trong mắt hắn, sáu kẻ tình nghi, kể cả những người khác đều giống như lợn nhà hắn, hắn cũng đuổi tất cả mọi người vào trong lồng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt mà hắn không thèm che giấu bộ mặt thật nữa, là bởi vì đã chán trò khôi hài trước mắt rồi sao? Có lẽ.
Nhưng cũng có thể... ông Liễu đã có linh cảm quan trọng nhất...Linh cảm khôi phục lại liên lạc với thế giới bên ngoài.
Hạ Chi Quang thầm nghĩ, cậu nhìn qua căn phòng cách không quá xa của Mạnh Phụ Sơn rồi cũng bước vào phòng riêng của mình giống như những người khác.
Nhưng khi cửa đóng lại, khi toàn bộ không gian chỉ còn lại một mình cậu, cậu kéo rèm cửa sổ cùng rèm cửa ban công lại, sau đó giơ tay tháo mặt nạ xuống, ném lên ghế sô pha, cuối cùng ngồi vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu im lặng ngồi đó.
Bên ngoài đang nổi giông tố, sóng biển vang trời.
Thời gian chạy về phía trước từng giây từng phút... Cho đến khi, "Bịch", có thứ gì đó đã xuyên qua mưa to gió lớn, rơi xuống boong thuyền.
Hạ Chi Quang mở mắt ra, đeo lại mặt nạ.
Cậu đứng dậy.
Tai của cậu rất thính.
Cậu đi đến boong thuyền ngoài phòng, nhìn thoáng qua lan can phía dưới, sau đó vươn người nhảy xuống, đi men theo tiếng Mạnh Phụ Sơn nhảy xuống đất.
Năng lực của cậu cũng rất tốt.
Mọi người đều đang ở trên tầng.
Không gian tầng một rất yên tĩnh, chỉ có bóng đèn vẫn còn bật, soi sáng vẻ tiêu điều, hoang vắng dưới lớp phồn hoa.
Hạ Chi Quang đi ngang qua khu đánh bạc, đi tới khu nghỉ ngơi của nhân viên, cậu liếc nhìn vào trong trước, không có ai ——
Mạnh Phụ Sơn không đi đến nơi này sao?
Cậu vẫn đi về phía trước, lặng lẽ đi qua một đoạn ngăn ngắn, bên tai thoáng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ.
Cậu tiếp tục đi về phía trước, dọc theo giọng nói.
Chẳng bao lâu, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Giọng nói vang lên từ trong cánh cửa này, một hai từ vụn vặt nghịch ngợm chui ra khỏi khe cửa, truyền vào tai cậu:
"Cậu...Súng..."
"Tình hình hiện tại như thế nào?"
Đây là một không gian vô cùng nhỏ, tính ra không đến 6m vuông, kê một chiếc giường đơn sát tường, lại kê một chiếc bàn song song với giường cùng một bồn rửa mặt ở đầu giường là có thể hoàn toàn lấp đầy không gian nho nhỏ này.
Đương nhiên, trong phòng có hai cánh cửa, một cánh cửa đi về phía hành lang, một cánh cửa khác nằm giữa bồn rửa mặt cùng chiếc bàn, là cửa nhà vệ sinh. Nhưng nhà vệ sinh cũng không phải nhà vệ sinh riêng của phòng này, nó kẹp giữa hai căn phòng, để hai phòng dùng chung.
"Không phải cậu đã biết rồi sao?"
Mạnh Phụ Sơn trả lời. Hắn nhìn lên người Hoàng Tuấn Tiệp trước, Hoàng Tuấn Tiệp đang ngồi xếp bằng trên giường đơn của hắn, đối với người có vóc dáng cao gầy mà nói, không gian chật chội này quả thực là vô cùng chật hẹp.
Sau đó hắn nhìn xuống đầu ngón tay của Hoàng Tuấn Tiệp.
Hoàng Tuấn Tiệp đã tháo mặt nạ xuống, nhưng trang sức trên người vẫn còn nguyên, vẫn đeo dây chuyền vàng, đeo nhẫn vàng, khẩu súng của A Thang mà bọn họ vừa nói đến lúc này đang xoay tròn trên ngón tay trỏ đeo nhẫn vàng này.
Súng đen.
Nhẫn vàng.
Mà người thì cà lơ phất phơ.
"Đúng là tôi đã biết được địa điểm của hai vụ án mạng thông qua số trang sách cậu gập vào. Nhưng không phải các cậu đã xảy ra vụ án mạng thứ ba rồi sao?" Hoàng Tuấn Tiệp ý vị thâm trường mà thoáng dừng lại "Tốc độ tôi quan sát hiện trường vụ án còn không đuổi kịp tốc độ các cậu phát sinh án mạng."
Cuốn "Hoa Khổ Đau" lấy từ phòng trà khi nãy đang nằm ngay ngắn trên mặt bàn, bên cạnh còn có hai cuốn sổ trắng. Khi Mạnh Phụ Sơn vào trong căn phòng này đã thấy hai cuốn sổ kia rồi, có lẽ cũng giống như bàn chải và kem đánh răng dùng một lần, được phân phát tập thể.
"Ông chủ Tưởng bị đầu độc mà chết."
Mạnh Phụ Sơn nói, sau đó lại kể ngắn gọn vài tình huống ở hiện trường cho Hoàng Tuấn Tiệp, kể luôn cả câu chuyện kinh dị về Ma Tổ nương nương bao trùm lên vụ án giống như một chiếc bóng.
Hoàng Tuấn Tiệp khẽ nhúc nhích đuôi lông mày, rơi vào trầm tư.
"Nhưng" Mạnh Phụ Sơn còn nói "Tại sao cậu vẫn còn ở đây?"
"?" Hoàng Tuấn Tiệp ngước mắt "Liên lạc với cậu."
"Vài chữ là đủ rồi." Mạnh Phụ Sơn không hề dao động "Nhiệm vụ cậu lên thuyền không phải là tra án."
Mạnh Phụ Sơn không nói sai, Hoàng Tuấn Tiệp lên thuyền quả thực không phải vì tra án.
Là vì quay chụp chứng cứ phạm tội trên con thuyền này.
"Nhưng trước khi lên thuyền, tôi cũng không nghĩ tới nơi này sẽ phát sinh chuyện như vậy, phát sinh án mạng liên tiếp như vậy." Hoàng Tuấn Tiệp chầm chậm nói "Hơn nữa còn có câu chuyện liên quan đến 40 năm trước. Muốn biết được câu chuyện này, chỉ có thể để chính những người còn sống nói ra, mà trong tình huống bình thường, muốn được biết chuyện này khó như lên trời... Mạnh Phụ Sơn, cậu không muốn biết sao? Đây có thể là cội nguồn mọi bi kịch."
"Tôi muốn biết, cho nên tôi mới ở trên con thuyền này. Cậu đừng quên là ai tìm cậu lên thuyền." Mạnh Phụ Sơn hơi mất kiên nhẫn "Thế nhưng sự việc phải thực hiện lần lượt, kết quả cuối cùng của vụ bão tuyết giết người liên hoàn này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta, chi bằng chúng ta kiểm soát những thứ mà chúng ta nên kiểm soát trước —— Hơn nữa hiện tại mỗi người đều bị ông Liễu nhốt vào trong phòng, hung thủ gần như không có chỗ ra tay —— Cậu đi xuống quay chụp rồi đi lên cũng sẽ không làm lỡ gì cả."
Hoàng Tuấn Tiệp im lặng một lát, gật gật đầu: "Cậu nói cũng đúng."
"Vậy phải tranh thủ." Mạnh Phụ Sơn thuận miệng nói "Cậu hẳn là có giữ đường quay lại chứ?"
"Thực ra không có."
"..."
"Không cần lo lắng. Vấn đề nho nhỏ này, tự tôi có thể giải quyết."
Mạnh Phụ Sơn vẫn luôn nhìn vào ngón tay đang xoay tròn của Hoàng Tuấn Tiệp. Hắn nhận ra mình đã nhìn quá lâu, giống như con thiêu thân nhìn chằm chằm ngọn lửa.
"Để súng lại." Mạnh Phụ Sơn nói "Phát hiện hung thủ, tôi sẽ khống chế hắn, chờ cậu tới hỏi rõ chuyện trước kia."
"Xét thấy mọi người đều bị đuổi vào trong phòng, tôi rất nghi ngờ cậu có cơ hội này hay không."
Hoàng Tuấn Tiệp trả lời, ngón tay xoay tròn của anh cuối cùng cũng dừng lại, khẩu súng vẫn luôn khiêu vũ trên đầu ngón tay anh cũng được nghỉ ngơi, tuột xuống, đụng vào nhẫn Kim Cang của anh, phát ra tiếng nhè nhẹ.
"Nhưng..." Hoàng Tuấn Tiệp ngẫm nghĩ lại "Bên trên quả thực nguy hiểm hơn bên dưới. Như vậy đi, cậu cầm súng trước, chờ tôi xuống quay chụp xong lại lên tìm cậu."
Dứt lời, Hoàng Tuấn Tiệp đảo ngược đầu súng, đưa chuôi súng về phía Mạnh Phụ Sơn.
Đúng lúc này, hai người đồng thời nghe thấy tiếng động bên ngoài——
Không, không phải tiếng nói chuyện, tiếng bước đi hoặc là bất cứ tiếng động rõ ràng nào đột nhiên vang lên.
Đó là, hơi thở của ai đó đột nhiên loạn nhịp, nhẹ đến mức giống như hai người đều sinh ra ảo giác trong lúc căng thẳng quá độ.
Nhưng không thể là ảo giác.
Ảo giác sẽ không cùng lúc xuất hiện trên người hai người.
_____
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro