路过红尘 Lộ Quá Hồng Trần

Link nghe: http://music.163.com/program/1368221008/481570522?userid=1364851721

Kế hoạch: Tử Tô
Giám chế : Tề Cách Hàng Lâm
Diễn xướng: Lộc Tam Tam
Hậu kỳ ca khúc: An Mỗ Dịch
Hậu kỳ kịch bản: Tiểu Tiên Nữ
Hoạ sư: Ngư Nhàn
Mỹ thuật: Trường Phong
PV: Phốc Đông
Phụ đề: Hanh Hanh

Cast CV
Tiết Dương: Căn Hào Thập Bát
Hiểu Tinh Trần: Hạ Lạc Khắc Đích Lạc

(Sương Hoa chui vào bụng Tiết Dương, tiếng đao kiếm đâm vào da thịt cùng tiếng kêu rên cùng lúc vang lên)

Hiểu Tinh Trần: Vui lắm sao?

Tiết Dương: Vui lắm, sao lại không vui?

Hiểu Tinh Trần: Ngươi ở cạnh ta bao năm qua, rốt cuộc là muốn làm gì?

Tiết Dương: Ai biết được, chắc là do buồn chán. Đạo trưởng Hiểu Tinh Trần, câu chuyện ta kể dở, giờ ngươi hẳn là không còn muốn nghe nốt phần cuối nữa đâu nhỉ?

Hiểu Tinh Trần: Tiết Dương, ngươi thật sự khiến người khác cảm thấy ghê tởm.

Nếu trời cao đều thương xót chúng sinh
Vì cớ gì lại không quan tâm đến chúng ta
Hỏi rằng sinh ly cùng từ biệt cái nào lại càng tàn nhẫn
Hồi kết này, đã định từ trước phải biệt ly

Đã là thù đồ thì không thể chung đường
Ấm áp cưỡng cầu giả ý đó
Trong lòng rõ người ngồi bên chưng trà cũng chỉ là lừa mình dối người
Chỉ một khắc cũng phải nghiêm túc diễn trọn

Ta đã mơ hồ nhìn rõ kiếp mệnh phù sinh
Lại vẫn nguyện thời khắc này kéo dài vô tận
Cớ sao phải tội nghiệt quấn thân, chui lủi sống trong bóng tối
Chẳng dám cầu một hồi thế sự an yên
Tựa như cuồng khát nuốt xuống chén rượu độc
Chỉ vì cầu không được năm tháng bình lặng đó mà si dại oán trách

Hiểu Tinh Trần: Hôm nay đến lượt ai?

Tiết Dương: Sau này chúng ta không luân phiên nữa, đổi cách khác đi, thế nào?

Hiểu Tinh Trần: Cứ đến lượt mình thì ngươi lại nói như vậy, đổi cách gì?

Tiết Dương: Ở đây có hai nhành cây nhỏ này, rút được nhánh dài thì không phải đi, rút nhánh ngắn thì đi, sao nào?

(Dừng hai giây, hai người cùng rút nhánh cây)

Tiết Dương: Của ngươi là nhánh ngắn, ta thắng rồi, ngươi đi!

Hiểu Tinh Trần: Được thôi, ta đi. (Đứng dậy, đi hai bước)

Tiết Dương: Quay lại đi. Ta đi.

Hiểu Tinh Trần: Sao tự dưng lại chịu đi rồi?

Tiết Dương: (Đứng dậy) Ngươi ngốc không vậy? Vừa nãy ta lừa ngươi thôi. Ta rút được nhánh ngắn, chẳng qua ta lén giấu một nhánh dài nhất đi, dù ngươi rút được nhánh nào ta cũng đều có thể đưa ra một nhánh dài hơn. Chẳng qua là lừa ngươi không nhìn thấy thôi.

Mây kéo đến che lấp ánh sao
Sương giá leo lên gốc cây già
Hoa rơi nước chảy tựa nhạo báng kẻ vốn chẳng duyên phận
Còn vọng tưởng, chính tà cùng đứng bên nhau

Người trong lòng ôm thiên hạ chúng sinh
Lại chưa từng chạm đến vết sẹo của ta
Hồi ức chỉ còn đọng lại vị ngọt ngào đã kết thành đau đớn
Mỗi một viên đều cùng máu và lệ nuốt xuống

Ngày nào nửa đường có duyên gặp lại hồn quy chốn cũ
Loáng thoáng là bóng hình của cố nhân
Tựa như sợ tỉnh khỏi mộng cũ, hạ mắt nhẹ giọng hỏi
"Người một đường từ Hoàng Tuyền đến hồng trần
Liệu có an ổn hay chăng?"
Người nhẹ gật đầu, Thanh phong minh nguyệt không nhiễm bụi trần

Ta đem nghiệp hoả địa ngục đốt người
Lửa thiêu tuỷ cốt luyện thành hồn
Vui vẻ không vì hai mắt mù mà tận, đáy mắt ta lại chỉ có hận ly biệt
Chuyện cũ nguội lạnh hoá thành vết khắc
Thu chặt vào từng đường chỉ tay
Tựa như còn lưu lại hơi ấm thân thể, đời còn lại tiếc nuối yêu hận

Tiết Dương: Cứu thế? Buồn cười chết ta, ngươi đến bản thân mình cũng không cứu nổi! Ngươi chẳng làm nên chuyện gì, thất bại thảm hại! Ngươi gieo gió gặt bão, đều là tự ngươi chuốc lấy!

Hiểu Tinh Trần: Tha cho ta đi...

(Hiểu Tinh Trần tự vẫn, tiếng kiếm rơi xuống đất)

Tiết Dương: Là ngươi ép ta! Chết rồi càng tốt! Chết rồi mới nghe lời...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tiethieu