Tha Mộng Tinh Trần


Tác từ: 墜ちない空

Tác khúc: Tiên Nữ

Diễn xướng: Nhược Dĩ Chỉ Bạch

Một mai hóa vạn người chỉ trỏ, đọa lạc thành cỏ đá

Một thân cốt khí cuồng điên vẫn chưa thôi cố chấp

Nực cười ta không hiểu nhân tình thế sự quá nghiệt ngã

Ta vẫn luôn chấp nhất quá khứ

Người cạnh bên không hiểu cười ta điên dại

Chỉ có ma quỷ cùng ta, hôn lên ngón tay đứt lìa

Sớm chiều kề cận đã dừng lại nơi đâu

Mi tâm giấu tuyết, ẩn đi ba tấc oán hận

Đọng dưới mắt ý cười, khinh miệt vệt máu đen

Những nơi từng đạp lên, đều một tay ta, Hàng Tai giáng thế

Hành hiệp treo ngoài miệng, người can đảm đều là những kẻ mù mờ

Mặc cho băng xuyên tủy cốt, mòn mỏi đợi chờ giữa đất trời

Ta ôm trong lòng kiện áo trắng, tay nắm chặt nhánh cỏ úa tàn

Miếu hoang nghiêng ngả, giữa bóng tối giằng co với thần phật

Ngửa đầu cạn mấy vò sương tuyết, chuyện bất bình nhiều không kể xiết

Có đáng vì một viên kẹo đường giữ chặt không buông

Cắn nuốt rắn chuột sâu bọ, vảy giáp bọc thân nếm trải kham khổ

Đổi về một thân nọc độc, tự hỏi "Máu chảy mang thứ màu sắc gì?"

Miệng nói lấy diệt môn làm vui, lại có thể khiến y phẫn nộ đến thế

Cất tiếng cười to, tiếc thay trên đời này vẫn còn người như vậy

Nếu như ta từng được trân quý như châu ngọc, nào đâu phải bầu bạn cùng cỏ rác

Oan đến nhường nào, chẳng qua chỉ là lời thoái thác

Dưới đáy mắt y, tinh tú hội tụ

Nực cười thay

Chẳng hề nghĩ tới, khi trọng thương lại gặp cố nhân tới muộn

Người có hay, trên vai cõng lên kẻ thù kiếp này?

Yết hầu bên môi, tàn nhẫn xuống tay liền có thể cắn thủng

Mưu ám hạ sát hay tham lấy một thoáng dịu dàng

Ánh mắt y sáng tựa vì sao

Ôm ấp mãi thoáng chốc đó, bàng hoàng như thể linh hồn cũng tê liệt

Bên mép bàn kia, nến đỏ rượu nồng, kề bên quan tài nỉ non giữa khuya lạnh

Chuyện xưa héo mòn, chẳng đắp nặn nổi viên mãn

Liều mạng dò xét lẫn nhau, sau cùng lòng chưa cam

Sương Hoa kề cổ,  người cạnh bên biết bao vô tội

Chỉ một khắc, thù hận đã khắc thêm một nét bút

Tràng mộng này cuối cùng vẫn phải tỉnh, bằng phương thức tàn nhẫn nhất

Tựa thiêu thân gãy cánh vẫn cố vươn tới ánh lửa như tự sát

Chấp niệm trong xương tủy, đem tất thảy đánh cược, oán nộ cùng cuồng si

Nửa đời này phảng phất một thế cờ chết, giữa tử cục chẳng có đường lui

Tàn hồn khó tụ, mộng khó về

Cười ta vậy mà chẳng hay, người đã sớm chán ghét tới nhường này

Là trời phạt hay trời ban, hoang đường như một hồi kịch

Vạn quỷ tề tựu cùng than khóc, linh hồn đã chết liệu cũng từng một tiếng ai thán?

Đôi ta dây dưa đến bước đường này, giữa thế gian khó tìm lại

Tùy tay lật hết thoại bản cũng chẳng có người dám kể chuyện như xưa

Đúng sai mặc người thổn thức

Nếu thật có kiếp sau, nguyện đành hồn phách chẳng nhận ra nhau.

Tới hôm nay kết cục thảm đạm, người có nguyện tin tưởng hay chăng

Thân xác phủ đầy vết đao kiếm này, đã từng có lúc thật muốn bảo vệ người?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tiethieu