Chương 8

Chơi vui lắm sao?

Vui lắm, sao lại không vui.

Ngươi ở bên cạnh ta mấy năm nay, rốt cục là muốn làm gì?

Ai biết. Chắc là vì buồn chán.

Không hiểu được chuyện trên thế gian này, thì ngươi đừng nên vào đời!

... Tiết Dương, ngươi thật sự ...khiến người ta ghê tởm ...

Đần độn, ngớ ngẩn, ngây thơ, ngu xuẩn!

Ngươi có tư cách ghê tởm ta ư?

Ngươi lừa ta, ngươi lại lừa ta!

Đúng, ta lừa ngươi, ta vẫn luôn lừa ngươi. Ai mà biết, lừa ngươi thì ngươi tin, không lừa ngươi ngươi trái lại không tin cơ chứ?

... là Tử Sâm sao? ... Tử Sâm ... Tống đạo trưởng ... Tống đạo trưởng ... là ngươi ư ...

... xảy ra chuyện gì ... nói một câu đi... ...

Ai nói một câu đi?! ! !

A a a a a a — —

Ha ha ha ha ha ha !! !

Ngươi chẳng làm nên trò trống gì, thất bại thảm hại, ngươi gieo gió gặt bão, tự ngươi chuốc lấy! !

Tha cho ta đi.

----

Bảy ngày sau, Tiết Dương không còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra sau hôm đó.

Ngày đó mình như một con rối, chỉ có thể dựa vào bản năng mà hoạt động. Cuối cùng như thế nào? Quên rồi. Hắn chỉ nhớ mỗi ngày đều lặp đi lặp lại việc chắp vá hồn phách cho Hiểu Tinh Trần.

Hắn thường xuyên mỉm cười, lại cảm thấy hai mắt rất khô, không biết vì sao lại thế.

Sáng sớm bảy ngày sau, Tiết Dương dậy thật sớm, ra đường, muốn mua chút gì để ăn.

Hắn đói.

Hắn thấy hình như lâu lắm rồi mình không được ăn cơm.

Hắn thất thần bước về phía trước, không biết muốn mua gì. Nghĩa thành lại nổi sương mù, sương trắng, không thấy rõ cảnh vật trước mắt.

Hắn đứng lặng một chỗ rất lâu rồi mới hồi phục tinh thần, à, đó là nơi bán bánh bao chay.

Mặt trời ở giữa sương trắng, thật sự rất giống ngươi.

Nói như vậy, bánh bao chay chẳng phải càng giống ta?

Tiết Dương bật cười. Hắn đứng trước sạp, nở nụ cười. Cười đủ rồi, cầm cái bánh bao, nhét vào trong miệng.

Càng nhét càng nghẹn.

Nước mắt cứ rơi từng giọt từng giọt lớn.

Hắn nhét vào không được, chỗ thức ăn vừa nuốt vào đều nôn ra, ngửa đầu, gào khóc.

"Y không quay về — — y không quay về — — y chết rồi — —"

Hắn đột nhiên nhớ lại ngày ấy sự việc xảy ra sau đó, không kịp chặn lại vết thương của y, máu chảy không cách nào cầm được, hồn phách vỡ vụn không thể hàn gắn nổi.

" A a a a a — —"

Trong miệng hắn tất cả đều là tơ bạc, khóc đến mức hoàn toàn không để ý hình tượng, dọa sợ người ngoài, cũng để người ngoài cười chê.

"Đây là người điên nhà ai?"

"Sao mà điên, nghe ý hắn là ai chết?"

" Ây da đáng thương quá ... ..."

"Người sống không cố mà quý trọng, chết rồi khóc thành thế này cũng có ích gì đâu."

Tiết Dương khóc đến nôn ra mật xanh mật vàng. Bên cạnh hắn là các thôn dân vây quanh một vòng lớn, muốn hóng chuyện lại không dám đến quá gần.

Hắn khóc đến mức lây sang cả người khác, không phải không có ai vì hắn mà cảm động. Nhưng bộ dạng ấy cũng quá hài hước khiến người ta cười nhạo hắn một chút.

Tiết Dương gào không biết bao lâu, rốt cục lắng xuống.

Hắn chậm rãi ngẩng lên khuôn mặt đầy bùn và nước mắt, tóc rối tung như cỏ dại, cả người bẩn như tên ăn mày.

Hắn chậm rãi nhìn sang bên cạnh.

Đám người sợ hãi lui về sau một bước.

Không đợi đám người kia kịp phản ứng, hắn như một kẻ điên tung ra từng đám bột phấn lớn như mưa rào hướng về họ.

Thi độc phấn vừa đắng vừa ngọt, như quỷ sai câu hồn đến từ địa ngục, trở thành xiềng xích kín không kẽ hở, lấy mạng đoạt hồn.

"Người trong tòa thành ta đều muốn giết hết. Ta đều muốn giết sạch!"

"Y không trở lại, các ngươi đều đi chết đi!"

------------------

Trước mặt hắn ngón út trải đầy đất, có của nam nhân, của nữ nhân, của lão nhân, của trẻ nhỏ. Lít nha lít nhít. Mặt đất đã bị máu nhuộm đen không cách nào rửa sạch được.

Tiết Dương dựa vào quan tài của Hiểu Tinh Trần, một lần lại một lần ép vào vết thương, nhưng tựa như có một lời nguyền rủa, ngón tay kia liên tục rơi xuống.

Hắn lắc đầu, ánh mắt điên cuồng, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

Nhìn khẩu hình, tựa hồ đang nói: "Đạo trưởng, đau quá, đạo trưởng, ta đau quá. Ngươi mau nhìn xem, ta đau quá ... "

Lúc Kim Quang Dao đi vào, thấy một phòng đầy máu tanh và ngón tay vương vãi trên đất khiến gã muốn nôn luôn cả bữa cơm đêm qua.

Gã cúi đầu trông thấy tay Tiết Dương đã hoàn toàn không nhìn ra hình thù, lại thấy máu chảy xuống, đoán chừng thật sự muốn chết. Gã nhíu nhíu mày, lấy dây đàn từ bên hông phóng về hướng Tiết Dương.

Tay bị dây đàn ghìm chặt, Tiết Dương không động đậy được nữa, chỉ có thể nhìn thẳng Kim Quang Dao, dường như đang tự hỏi gã là ai.

Kim Quang Dao từ trên cao nhìn nhìn xuống hắn, lặng lẽ hỏi: "Có phải ngươi điên rồi?"

Tiết Dương rốt cục nhận ra người, trong đầu không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên kích động, nhào về hướng Kim Quang Dao. Dây đàn một chút nữa thôi là cắt đứt tay hắn. Kim Quang Dao trừng mắt, nhanh tay lẹ mắt thu dây cung, bị tên điên này dọa tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh.

Xem ra là điên thật rồi.

"Ngụy Vô Tiện đâu?" Tiết Dương nhào tới, "Ngụy Vô Tiện đâu? Ta muốn gặp Ngụy Vô Tiện."

Kim Quang Dao tức giận đáp: "Ngụy Vô Tiện chết lâu rồi!"

Tiết Dương gào to: "Ta mặc kệ! Ngươi tìm hắn tới đây!"

Đến cùng cũng là thịt trong lòng bàn tay, Kim Quang Dao đau đầu thế nào cũng không thể không quan tâm. Gã thở dài, an ủi: "Ngụy Vô Tiện ta không mời được, chỗ của ta có bản thảo của Ngụy Vô Tiện, khi nào ta mang đến cho ngươi được không?"

Tiết Dương cầm chặt cánh tay của gã: "Ngay bây giờ, ngay bây giờ ngươi đi liền đi!"

Kim Quang Dao dỗ dành nói: "Rồi rồi, ngày mai ta liền trở về, hôm nay chỗ này có gì cần giúp đỡ thì ta giúp ngươi có được không?"

"Bây giờ ngươi trở về luôn!"

Kim Quang Dao tát Tiết Dương một cái thật mạnh: "Ngươi tỉnh táo một chút cho ta, khó coi chết đi được!"

Kim Quang Dao sứt đầu mẻ trán lo liệu xong vết thương, đồ ăn thức uống và sinh hoạt thường ngày của Tiết Dương, lại lo lắng quay trở về lấy cho Tiết Dương bản thảo sở trường của hắn, rồi phong trần mệt mỏi đuổi tới Nghĩa thành. Mệt tới mức gã có ý định giết Tiết Dương luôn.

Cũng may Tiết Dương bị gã tát một cái liền tỉnh táo một chút, để gã thấy mình khổ cực mệt mỏi cũng không phải phí công.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro