Nhân Duyên sai pt5

Main couple : Tiết Dương (A cấp SS) x Tống Lam (A cấp F biến đổi thành O cấp SS)

-----------++++---------

Tống Lam ngồi bên cửa sổ, nhìn mây trắng từng cụm lướt qua. Bên cạnh là hai nhỏ một lớn đang ngủ say, y không khỏi thở dài.

Năm năm rồi. Đã năm nay rồi, y mới trở lại Bắc Kinh, không biết Bạch Tuyết QUán hiện tại thế nào, ông nội Trần có khỏe không, dì Thất, dì Lưu còn ở không, rồi một đám em trai em gái không biết hiện tại thế nào.

Năm năm, không dài không ngắn lại đã không biết bao lần vật đổi sao dời.

Máy may chầm chậm hạ cánh, tiếng thông báo vang lên từ loa. Tống Lam đánh thức Khúc Nhiễm cùng hai đứa nhỏ dậy, chuẩn bị xuống máy bay. Khúc Nhiễm còn chưa tỉnh hẳn, dùng mu bàn tay xoa xoa sưng đỏ hai mắt, mặt mày ngơ ngác, nhìn khờ khạo hết sức. Bên cạnh là hai cái củ cải nhỏ cũng y chang, mặc dù không cùng huyết thống nhưng Tống Lam không thể không nói, này hai đứa nhỏ so Khúc Nhiễm càng giống người một nhà, mà y cái này càng giống dị loại.

Tận đến lúc xuống máy bay, cả ba mới tỉnh táo hẳn. Tống Lam đưa cả ba đến một góc ngồi, y dặn dò Khúc Nhiễm trông chừng hai đứa nhỏ cẩn thận, chính mình rời đi lấy hành lý ký gửi trước đó. Nếu như được lựa chọn, Khúc Nhiễm thà rằng đi lấy hành lý còn hơn trông chừng hai tên tiểu quỷ này. Tống Hà ngoan ngoãn không nói, đáng lo chính là tiểu ma vương Tống Hành, nếu một ngày không gây chuyện, khẳng định ăn không ngon ngủ không yên, nơi nào đều có thể gây tai họa.

Khúc Nhiễm thở dài nhìn hai đứa nhỏ ngồi hai bên, nhận mệnh. Hắn quay sang Tống Hành, dùng đôi mắt xếch sắc bén lạnh lùng cảnh cáo:

- Ngươi nếu dám nháo ra chuyện gì, trở về liền đừng đi tìm ta chơi.

Tống Hành bĩu bĩu môi, thầm nghĩ mới không cần. Nó mới không sợ Khúc Nhiễm cái này phế vật pa pa, chỉ cần người có mắt đều biết nhà bọn họ nhất quyền lực là Tống Lam, còn vị này pa pa ngoại trừ mỗi ngày theo bọn nhỏ chơi đùa, cái gì cũng không làm được, chính là hàng thật giá thật phế vật.

-------++++--

Tống Lam nhìn đông nghìn nghịt người sân bay trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Nói đến, vì cái gì y lại đáp ứng Tống Hành cùng Khúc Nhiễm đến Bắc Kinh chơi đâu? Rõ ràng nhất không nên đến chính là Bắc Kinh này, vậy mà, rốt cuộc y vẫn là không thể chống lại hai nhỏ một lớn nhõng nhẽo đòi đi Bắc Kinh chơi một chuyến.

Khúc Nhiễm sinh tại Thượng Hải, lớn lên cũng tại Thượng Hải, từ nhỏ bởi vì là Omega SS cấp, ngoại trừ đi học cùng về nhà, khu vui chơi, công viên gì đó còn chưa từng đi, sở thú, viện hải dương cũng chỉ là nhìn qua điện thoại chưa từng được tự mình thăm thú, huống hồ là đi nơi khác du lịch.

Tống Hà cùng Tống Hành cũng là như vậy, sinh tại Thượng Hải, những năm này vẫn luôn ở tại Thượng Hải, không đi nơi nào.

Trước áp lực của ba người, Tống Lam chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

Mà nguyên nhân muốn đi Bắc Kinh lần này lại là gì đâu? Chính là concert của Hiểu Tinh Trần, Khúc Nhiễm cùng hai đứa nhỏ đối Hiểu Tinh Trần cũng không phải rất yêu thích,  thế nhưng bởi vì Tống Lam thường xem chương trình của Hiểu Tinh Trần, dần dà ba người kia cũng chú ý.

Chỉ cần Hiểu Tinh Trần ra album mới, livestream, đi liveshow, gameshow, Tống Lam đều sẽ cố gắng xem, không bỏ lỡ bất cứ chương trình nào. Khúc Nhiễm đối với sự bất thường của y, từng hỏi qua:

- Anh thích Hiểu lão sư sao? Nghe nói Hiểu Tinh Trần là sao hạng A, rất nổi tiếng.

- Cũng bình thường.

Khúc Nhiễm nghi ngờ nhìn y, trên mặt biểu tình hoàn toàn không tin. Tống Lam cũng không giải thích nhiều, sở dĩ y theo dõi Tinh Trần, bởi vì cả hai từng là bạn tốt, y chỉ là ủng hộ bằng hữu tốt mà thôi. Sau đó, không biết có phải y nghe nhạc của Tinh Trần nhiều quá không, Khúc Nhiễm cũng thường tìm mấy bài hát của Tinh Trần cover, trên kênh cũng có rất nhiều fan của Hiểu Tinh Trần, tuy rằng thường xuyên chê bai Khúc Nhiễm cover không hay bằng một nửa Hiểu lão sư nhưng vẫn không ảnh hưởng Khúc Nhiễm nhờ vậy thu hút được không ít fan. Công bằng mà nói, Phong cách của Khúc Nhiễm cùng Tinh Trần khác nhau như trời với đất.

Tinh Trần tính tình dịu dàng, chất giọng ngọt ngào mang đến cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng.

Khúc Nhiễm không giống, giọng hát của Khúc Nhiễm luôn phảng phất một tầng u buồn, lẳng lặng như mặt nước, vừa trầm vừa lạnh, mang theo một cổ cô đơn, đau đớn.

Những bài hát mang ý nghĩa đau thương, nhớ nhung, khổ sở của Tinh Trần khi được Khúc Nhiễm cover hòa cùng khí chất vốn u tĩnh cùng chất giọng trầm của hắn, thế nhưng ngoài ý muốn càng day dứt, khổ sở. Rất nhiều người để lại bình luận, mong muốn Khúc Nhiễm đi làm ca sĩ, nói hắn rất hợp với những bản nhạc cổ phong, thất tình, nhưng Khúc Nhiễm từ chối. Hắn chỉ là hát cho vui, hoàn toàn không có đam mê.

Không biết có phải bởi vì từ nhỏ được sống trong đại gia tộc, cẩm y ngọc thực lớn lên không, Tống Lam cảm thấy quan niệm về tiền tài của Khúc Nhiễm rất bạc.

Khúc Nhiễm tính tình có phần lạnh bạc, bất cần. Đối với tiền cũng không quan trọng, có tiền thời điểm cũng không khoa trương, cũng không mua sắm cái gì, không tiền thời điểm cũng không hề khổ sở, chật vật. Có cảm giác tiền tài trong mắt hắn tựa như một tờ giấy lộn, không hơn không kém, có hay không có đều không quan trọng.

Tống Lam từng mắng Khúc Nhiễm đừng quá khinh thường tiền tài, cho dù tiền không mua được tất cả, không có tiền, không mua được gì cả. Khúc Nhiễm liền không vui cau mày, bĩu môi đáp:

- Em không có dục vọng vật chất, có tiền cũng không dùng đến.

Tống Lam vô pháp phản bác. Khúc Nhiễm ngoại trừ đủ ăn đủ mặc, tiền đều bị hắn xem như rác mà tùy tiện vứt lung tung, hắn lười đến nỗi mỗi lần lễ Tết đều là Tống Lam xách cổ hắn đi mua y phục mới, mua sắm các loại quà, bánh kẹo,.. mặc cho y một bên mua đến đau đầu, Khúc Nhiễm chỉ tùy tiện lấy hai bộ quần áo, thậm chí còn không buồn thử đã muốn đóng gói thanh toán. Tống Lam nhìn thấy liền một cước đá hắn vào phòng thử đồ, lại ném thêm năm bảy bộ quần áo cho hắn chậm rãi thử, không thử xong đừng hòng bước khỏi cửa hàng. Mặc kệ Khúc Nhiễm oán niệm nhìn y đều nhất quyết không nhường nhịn.

Không biết có phải vì vô tâm vô phổi đã quen không, Khúc Nhiễm đối với vật chất yêu cầu tương đối thấp. Chỉ cần có ăn có mặc, yên tâm thoải mái ngủ ngon, tiền đối với hắn cũng chỉ là một con số.

Tống Lam rất bất lực lại không thể làm gì. Chỉ có thể dạy dỗ hai cây củ cải nhà mình chớ có học theo Khúc Nhiễm, coi thường tiền tài.

Không được tham tài, nhưng tuyệt đối không được coi rẻ tiền tài.

Có tiền, mới có thể sống tốt.

Chỉ cần không thẹn với lòng, làm gì cũng được.

Đang nghĩ, y chợt bị một đám người la hét thu hút.

Phía bên kia, bên ngoài sân bay tụ tập một đám người, cầm banner cùng các loại đèn nháy, không ngừng hú hét tên idol:

- Hiểu Tinh Trân! Hiểu Tinh Trần! Hiểu ca ca!

- Lam Hi Thần! Lam ảnh đế! Lam thiếu! Lam đế!

-...

Các loại hú hét đinh tai nhức óc, Tống Lam nghe đến Hiểu Tinh Trần giống như bị điện giựt, cả người phát run, y vội vàng lẻn đến một góc, núp, len lén nhìn đoàn người được năm, bảy người vệ sĩ cao lớn bảo vệ đang đi ra. Trái tim đập bùm bùm, kích động.

Trong lòng âm thầm cầu nguyện, đừng để bị bắt gặp.

Lúc này, điện thoại của y chợt rung lên, Tống Lam nhíu mày nhìn tên người gọi hiển thị. Khúc Nhiễm tràn đầy uất ức truyền đến.

- Anh, thằng nhóc Tống Hành lại xé áo em rồi. 

- Cái gì?

Tống Lam chỉ cảm thấy đầu đau cực kỳ, trên trán gân xanh bạo khởi, khóe mắt giật giật, khéo môi co rút.

Tống Hành tên nhóc đó. Đúng là ngôi sao chổi, đi đến nơi nào đều có thể gây chuyện.

Bên kia, Khúc Nhiễm một tay giữ cái áo sơ mi đã bị rách thành hai mảnh, một tay cầm điện thoại không ngừng cáo trạng với Tống Lam, ánh mắt liếc về phía Tống Hành đang nấp sau lưng Tống Hà, lạnh như tẩm băng. Tống Hành sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nhìn một mảnh vải xanh nhạt trong tay, cả người đều phát run.

Lần này chết chắc rồi!

Không rõ nghiệp chướng thế nào, Tống Hành từ nhỏ có một cái tật, đó là thường xé áo Khúc Nhiễm. Khi Tống Hành còn chưa tròn tháng, nhiều lúc Tống Lam mệt mỏi, nghỉ ngơi, Khúc Nhiễm chăm hai đứa nhỏ, hắn bế Tống Hành, luôn luôn bị kéo áo, ban đầu chỉ là kéo, sau đó từ kéo thành xé, mỗi lần đều đem áo hắn xé thành giẻ lau.

Tống Lam:...

Khúc Nhiễm:...

Ban đầu, cho rằng có thể bởi vì Tống Hành không thích màu sắc của áo khúc Nhiễm mặc, mới có thể xé, nhưng là bất kể hắn mặc áo có màu gì, Tống Hành đều sẽ xé. Tống Lam rất bất lực, chỉ có thể khuyên Khúc Nhiễm sau này bế Tống Hành nên mặc thêm áo bảo hộ vào. Sau đó, theo thời gian dần trôi, Tống Hành cũng lớn lên, dần dần không còn xé áo Khúc Nhiễm nữa. Hắn kém chút đã quên, này tiểu ma vương, ngày xưa lúc nào cũng đem áo hắn xé thành giẻ lau. Nếu hiện tại ở nhà, xé cũng liền xé đi, hắn đi thay cái mới liền được, nhưng bọn họ hiện tại ở sân bay a, nơi nào có áo cho hắn thay. Khúc Nhiễm mặt mày đỏ gay, giận đến tím người, ánh mắt nhìn Tống Hành cực kỳ lạnh lùng. Tống Hành sợ hãi nắm lấy hai vai của Tống Hà, cố gắng che giấu bản thân.

Tống Hà cũng rất khó xử, em trai này vừa rồi muốn lôi kéo Khúc Nhiễm đi tìm Tống Lam, Khúc Nhiễm không đi, hắn nói muốn ở đây đợi y, Tống Hành liền bĩu môi, lôi kéo vạt áo của Khúc Nhiễm, kết quả kéo hơi mạnh tay, một tiếng vải rách vang lên, cái áo trên người Khúc Nhiễm liền biến thành hai nửa. Hiện trường lâm vào xấu hổ cực kỳ. Tống Hành nhìn thấy cũng là sợ hết hồn, vội vàng chạy đến sau lưng Tống Hà trốn, làm rùa rúc đầu.

Khúc Nhiễm nhìn chính mình bị một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ, còn che miệng cười, giận không thể át, lại không biết nên làm gì, chỉ có thể uất ức gọi điện cho Tống Lam.

Đau đầu!

Tống Lam cảm thấy đầu mình đau đớn cực kỳ, vì cái gì thằng nhóc Tống Hành đi nơi nào đều có thể gây chuyện nha? Bộ nó là sao chổi đầu thai sao, đi đâu cũng có thể thu hút xui xẻo.

- Ngươi nhịn một chút, ta lấy xong hành lý, lập tức đi qua.

- Anh, nhanh nha, em bị nhìn rất khó chịu.

- Ngươi tìm một góc nào khuất khuất đứng tạm đi, ta sẽ về nhanh.

Tắt điện thoại, Tống Lam cắn môi nhìn nhìn, nhìn thấy đám người Hiểu Tinh Trần đã đi xa, mới chạy đi lấy hành lý. Mà lúc này, Khúc Nhiễm tức giận trừng Tống Hành một cái, sau đó không nói gì, hất hất cằm ý bảo hai đứa theo mình, chính mình vừa đi vừa cúi đầu nắm áo. Hai đứa nhỏ sợ hãi sát khí của pa pa chỉ dám xa xa đi theo, Khúc Nhiễm cảm thấy hai đứa nhỏ đi quá chậm, liền quay đầu nhíu mày nhìn, Tống Hà cùng Tống Hành giống như bị điểm huyệt, liền khựng lại, đứng tại chỗ. Khúc Nhiễm không kiên nhẫn hất hất đầu, ý bảo hai đứa theo kịp, hắn hiện tại rất khó chịu, bị người xung quanh nhìn chằm chằm, khó chịu đến tận lỗ chân lông. Đang đi, Khúc Nhiễm bởi vì không để ý đằng trước, đụng vào một người, kết quả bị ngã về sau.

- Papa!

Hai đứa nhỏ mặc dù sợ vẫn vội chạy đến đỡ, Khúc Nhiễm phủi phủi , đáp:

- Không sao, chỉ là bẩn một chút.

- Vị công tử này, ngươi không sao chứ?

Trước mặt đưa đến một cái áo khoác, Khúc Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện một khuôn mặt đẹp như thiên tiên, đối phương cười một cái, dựng một ngón tay che môi, ra hiệu hắn đừng để lộ. Khúc Nhiễm nhìn đối phương, trong đầu tràn đầy chấm hỏi. Nam nhân mặc một cái áo phông đen, quần âu đen ôm sát đôi chân dài, khuôn mặt đẹp,  ngũ quan tinh xảo, cho dù ăn mặc giản dị vẫn không giấu nổi quý khí, Khúc Nhiễm càng nhìn càng cảm thấy người này quen mắt, nghĩ ngợi một hồi, hắn nhịn không được trợn tròn mắt, khóe mắt như muốn nứt ra:

- Ngươi...ngươi...

- Suỵt!

Nam nhân cười như gió xuân, đem áo khoác đưa cho hắn:

- Ngươi khoác tạm.

- Cám ơn.

Sau đó, đối phương liền kéo hành lý rời đi. Vẫy vẫy tay, cực kỳ thân thiện.

- Papa, ai vậy?

Tống Hành hết sợ liền quên đau, sáp lại gần ngửi ngửi, hỏi. Khúc Nhiễm cũng ngửi thấy nhàn nhạt mùi hoa lan thoang thoảng trên áo khoác, bất quá sao, hiện tại chỉ có thể dùng tạm, che chính mình thân thể. Hắn quay sang, nắm lỗ tai Tống Hành mắng:

- Cùng ngươi quan hệ gì, về nhà tịch thu toàn bộ đồ ăn vặt cùng kẹo, xem ngươi lần sau còn dám gấy chuyện?

- Ái, đau. papa, ngươi ra tay nặng quá, tha ta a. Đừng đem kẹo tịch thu có được không?

Đối với Tống Hành tới nói, kẹo cùng đồ ăn vặt là sinh mệnh. Nó thích nhất kẹo sữa, ngọt ngào lại mềm mại, vào miệng liền tan. Bất quá Tống Hành còn nhỏ, Tống Lam không cho nó ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ sâu răng, ăn quá nhiều đường sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Khúc Nhiễm biết Tống Hành có mấy chỗ bí mật giấu kẹo, lần này hắn nhất định cung khai hết cho Tống Lam để y tịch thu.

Lúc Tống Lam quay lại, Khúc Nhiễm đang ôm hai đứa nhỏ, ngồi trên ghế đá, Tống Lam ngạc nhiên nhìn áo khoác trên người Khúc Nhiễm:

- Ai đưa ngươi vậy?

Tống Lam nheo mắt đánh giá, đó là một cái áo khoác chất lượng cao, chất vải tốt, màu sắc trang nhã, trên tay áo, tại một chỗ rất nhỏ có thêu gia huy, y vờ như không nhìn thấy, trong lòng đã sớm đoán được chủ nhân. Khúc Nhiễm cũng không che giấu, nói thẳng:

- Là một vị tiền bối, trước đây từng hợp tác với anh, vừa lúc gặp được, nên cho mượn.

- À.

Tống Lam chỉ "à" một tiếng, ý vị thâm trường nhìn Khúc Nhiễm. Sau đó, đưa cho hắn một cái áo mới, Khúc Nhiễm liền vào WC thay, Tống Lam bên này nghiêm khắc dạy dỗ Tống Hành. Tống Hành ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn.

---------Hết---------

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro