[Tiết Tống, ABO]Nhân Duyên Sai p4

Năm năm như một giấc mộng, chớp mắt thoáng qua.

Sau đó, ta liền lên group game rao bán acc game, rất nhiều người vào hỏi ta vì sao bán acc, ta chỉ rep đơn giản: Cần tiền!

Đúng vậy, bởi vì cần tiền!

Từng là Khúc nhị thiếu gia, cẩm y ngọc thực, hiện tại rơi xuống vũng bùn, chật vật bất kham. Ta còn có thể làm sao bây giờ? Ta cái gì cũng không làm được.  Buồn đấy, tiếc đấy, chỉ là vô kế khả thi. Rất nhiều người trả giá, tỏ ý muốn mua acc của ta, bất quá ta vẫn chưa quyết định, ta muốn chờ xem ai có thể trả giá tốt nhất. Mấy ngày sau, ta rốt cuộc cũng bán xong, giá cả khá tốt, ta vào game lần cuối, thông báo với hảo hữu cùng thành viên ban hội:

Tuyệt đỉnh phong lưu : [Hội]: Ta quyết định nghỉ game, acc đã bán. Chúc mọi người chơi game vui vẻ.

Nhắn xong , ta không đợi mọi người phản ứng, đã tắt chat kênh hội. Sau đó, ta vào kênh hảo hữu cùng YY game, dùng mic chào tạm biệt mọi người:

Tuyệt đỉnh phong lưu (mic): Cám ơn mọi người đã giúp đỡ ta trong thời gian qua, ta đã có rất nhiều kỹ niệm vui vẻ trong game cùng mọi người. Hiện tại, ta quyết định bán acc nghỉ game, sau này không biết khi nào có thể gặp lại, tại đây, chúc mọi người chơi game vui vẻ. Đồng thời, tạm biệt!

Nói xong, ta liền vội vã thoát chat, không muốn nhìn phản ứng của mọi người. Chúng ta đã chơi game này 6 năm trời, làm bạn cũng đã 6 năm trời, 6 năm không dài, không ngắn lại vô pháp hoàn toàn xóa bỏ. Ta không dám đối mặt phản ứng của mọi người, chỉ có thể vội vã bỏ chạy.

Tạm biệt mọi người xong xuôi, ta thoát , bắt đầu lên mạng xem các tin tuyển dụng, mặc dù ta chưa đủ 18 tuổi, cũng chưa tốt nghiệp cấp 3, nhưng hẳn là có một số nơi sẽ tuyển nhân viên part time , chỉ cần đủ 16 tuổi là được. Sau đó, ta tìm được một tin , đó là tin tuyển dụng một ca sĩ nghiệp dư, đi hát phòng trà, không yêu cầu gì cả, chỉ cần đủ 16 tuổi, biết ca hát . Ta xem xong, cảm thấy khá tốt, cho nên liền đăng ký. Trong khi chờ đợi bên kia trả lời, ta tiếp tục xem các tin khác. Khoảng vài chục phút sau, ta nhận được phản hồi, đối phương bảo ta ghi âm một đoạn nhỏ của bài hát bất kì, sau khi ta thu âm và gửi cho đối phương, ta liền đợi kết quả.  Buổi tối, khi ta kiểm tra tin nhắn, ta nhận được xác nhận tuyển dụng, ta cực kỳ vui mừng, vội báo cho Tống Lam, Tống Lam bảo ta đưa thông tin cho y xem, sau khi xem qua một lượt, y nhíu mày nhìn ta:

- Không được đi.

- Sao vậy anh? Có chuyện gì ạ?

- Ta nghi ngờ bọn này là lừa đảo, ngươi, một cái Omega cấp SS không có chút cảnh giác nào sao, nếu như bị bắt bán thì thế nào? Ta nói rồi, không được đi.

- Nhưng,...ta cũng không có nói ta là Omega, bọn họ làm sao biết được? Huống hồ, ta sẽ cẩn thận, anh, ngươi đừng lo lắng !

- Ta nói không là không. Ngươi chớ có chủ quan!

Tống Lam lạnh lùng nhìn ta, dưới cái nhìn sắc như dao, ta sợ đến co rúm người, chỉ có thể dưới sự giám sát của y, từ chối đối phương. Sau khi xác nhận ta đã từ chối, cũng đã kéo bên kia vào black list, Tống Lam mới rời đi. Ta mặc dù có chút không phục, nhưng vẫn không dám làm trái ý y. Khi ta đang chán nản lướt weibo, bỗng một tin nhắn từ tài khoản lạ nhắn cho ta:

Người lạ: Ngươi là  chủ cũ của Tuyệt đỉnh phong lưu ? Xin chào, ta là Vọng Nguyệt.

Khúc Nhiễm: Xin chào, xin hỏi đại thần vì cái gì tìm ta?

Ta nhìn đối phương giới thiệu, có chút ngoài ý muốn, ta biết vị này.

Vọng Nguyệt là một đại thần nổi tiếng bậc nhất trong "Mộng Hồ Điệp", hắn không chỉ đứng trong top đại gia ném tiền vào game như rác, còn là top PK đứng đầu Sever bang hội của hắn cũng là bang hội top 1, trong bang đa số đều là đại thần, không phải top đại gia thì cũng là top PK. Chính là bang hội tử thần người người ngưỡng mộ, người người kinh sợ trong game. Bất quá, vị này cùng ta, hoàn toàn không có liên hệ. Vì cái gì hiện tại nhắn tn cho ta đâu? Khoan đã, không đúng, vì cái gì vị đại thần này biết nick weibo của ta nha.

Vọng Nguyệt: Ngươi còn muốn chơi game không? Ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ta lấy lại acc.

Khúc Nhiễm:....

Khúc Nhiễm: Nguyên lai, acc của ta là do đại thần mua, bất quá, ta đã là quyết định bỏ game, sẽ không trở lại, ngài không cần vì ta giữ lại, muốn làm gì đều có thể. Acc đã bán cho ngài, ngài liền tùy ý đi.

Vọng Nguyệt im lặng, sau đó bỗng nhiên nhắn một câu khiến ta không hiểu ra sao:

Vọng Nguyệt: Ta đợi ngươi quay lại.

Khúc Nhiễm:...

Khúc Nhiễm: Ta nói còn chưa rõ ràng sao? Ta sẽ không quay lại, đại thần, thỉnh ngươi suy nghĩ bình thường chút, ngươi như vậy khiến ta sợ hãi, cảm thấy ngươi là một tên thần kinh có vấn đề.

Bất quá nghĩ là nghĩ như vậy, ta sao cũng không dám đối khách hàng của mình nói không nể mặc như vậy, chỉ có thể kiên nhẫn đáp: 

Khúc Nhiễm: Cám ơn ý tốt của ngài. Xin hỏi, ngài vì cái gì đối tốt với ta như vậy?

Vọng Nguyệt: Trước đây ta từng cùng ngươi 2V2 PK, cảm thấy kỹ thuật của ngươi không tệ, tương đối hợp với ta, cho nên muốn chiêu mộ ngươi vào team. Sau này đi đánh 5v5 và 7v7 chung với bằng hữu của ta.

Khúc Nhiễm: Đa tạ, ta rất cảm động. Nhưng ta từ chối.

Đùa sao, bang Thiên Hạ đó không phải phú nhị đại thì chính là top PK, toàn đại thần trong đại thần, ta bất quá chỉ là cái nhỏ yếu lại đáng thương bị đuổi khỏi nhà không nơi nương tựa tiểu nhãi ranh, như thế nào dám cùng bọn họ giao du. Rất cảm ơn, nhưng ta xin phép cự tuyệt. Trước khi đối phương kịp nói tiếp, ta đã đơn phương thêm đối phương vào black list.  Mặc dù có chút không chừa đường lui, nhưng ta đã quyết định không quay về game nữa nên liền vậy đi, cắt đứt mọi thứ.

Sau đó mấy ngày, ta lướt weibo, phát hiện tin tức nhóm lừa đảo bán nội tạng bị bắt, khi nhấp vào thì thấy chính là đám người đã liên hệ với ta khi trước, ta sợ hết hồn, trái tim bang bang nhảy, không ngừng cảm thán may mắn, may mắn ta nghe Tống Lam khuyên, không đi gặp mặt bọn họ, nếu không chỉ sợ ta hiện tại đã là đao hạ vong hồn, thân xác là không biết bị phân thành mấy khúc ném ở nơi nào rồi. Đó là chưa nói, nếu bọn họ phát hiện ta là Omega cấp SS, chỉ sợ sẽ lập tức mang ta bán đấu giá làm công cụ sinh sản cho đám A cấp SS trong đám gia tộc đỉnh lưu kia thôi. May mắn, có Tống Lam, may mắn ta hỏi ý y. 

Ta nhịn không được nhào qua ôm y, Tống Lam nhíu mày đem ta đẩy ra khỏi người y, nghiêm giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

- Ca, cám ơn ngươi, bởi vì ngươi cản ta, cứu ta khỏi bị đám buôn người lừa bán. Ngươi, thật sự là ân nhân cứu mạng của ta.

- À.

Tống Lam chỉ à một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn ta, ánh mắt như thể đang nhìn thiểu năng trí tuệ, sau đó, y nghiêm giọng nói:

- Ngươi còn nhỏ, nên học hỏi nhiều.

- Vâng.

Ta khép nép nói, ta đối y vừa kính vừa sợ, lại vừa có ái mộ. Không thể khác được, Tống Lam quá ưu tú, mặc dù sắc mặt luôn luôn lạnh lùng, nhưng lại rất quan tâm người khác, y tuy rằng không nói nhiều, nhưng sẽ lẳng lặng chăm sóc ngươi. Tỷ như ta phát sốt thời điểm, Tống Lam một câu hỏi thăm cũng không nói, lại lặng lẽ đem thuốc đặt ở đầu giường, nấu sẵn cháo, ta tùy thời là có thể dùng. Tỷ như y âm thầm ghi nhớ khẩu vị cùng sở thích của ta, còn thỉnh thoảng dạy ta nấu ăn. Cái gì không biết, có thể hỏi y, Tống Lam sẽ nhiệt tình giải thích cặn kẽ cho ta. Người như y, ta không khỏi nghĩ thầm, rất hợp làm lão sư. 

Khi đó, ta không biết, lão sư Tống Lam dạy học là cỡ nào nghiêm khắc cùng đáng sợ, so địa ngục càng khổ sở . Bất quá, đó là chuyện rất lâu về sau. Ta hiện tại còn chưa biết.

Sau đó, ta học làm việc nhà, học nấu ăn, trải qua Tống Lam dạy dỗ, ta cuối cùng cũng có thể tự mình làm việc nhà, nấu ăn, hoàn toàn không lo đói.

Tống Lam sinh vào cuối đông, khi đó tuyết rơi dày đặc, lạnh lẽo cực kỳ. Ta đợi bên ngoài phòng sinh, âm thầm cầu nguyện, chỉ mong cả cha lẫn con đều sẽ bình an vô sự.

Ta chắp tay, không ngừng cầu xin vong linh của Khúc Thừa nếu như có linh, phù hộ Tống Lam tai qua nạn khỏi, thuận lợi sinh hài.

Tám tiếng đồng hồ trôi qua, bên ngoài tiếng pháo hoa nổ vang ầm ầm, nơi nơi tràn đầy không khí vui mừng cùng háo hức.

Đêm đó là đêm giao thừa, 12h đêm vừa điểm, khắp nơi pháo hoa rực trời.

Tuy rằng là Tết dương lịch nhưng không khí vẫn phi thường náo nhiệt, hạnh phúc, ai ai cũng vui vẻ, tươi cười, chỉ có ta là đứng ngồi không yên, cả trái tim như treo đáy vực, hoảng hốt, không yên. Từng giờ từng khắc trôi qua tựa như đang nắm lấy trái tim ta, cứ mỗi một giây thời gian trôi đi, ta lại càng thêm nóng ruột, ta nhìn chằm chằm đèn phòng cấp cứu, lo đến đứng ngồi không yên.

Mãi đến 1h đêm, cửa phòng mới bật mở, y tá vội vàng gọi ta:

- Ai là người nhà của Tống tiên sinh?

- Là ta, ta chính là người nhà của y.

Y tá tươi cười chúc mừng, nụ cười của cô ấy khiến ta nhẹ nhõm cả người:

- Chúc mừng , là một cặp song sinh nam hài, rất khỏe mạnh, sức khỏe của sản phụ cũng rất ổn định, ngươi có thể vào thăm.

- Đa tạ, các vị vất vả rồi!

Vừa nói, ta vừa rối rít cám ơn cô y tá, sau đó ta vội vàng vào trong, Tống Lam mệt mỏi nằm trên giường, bên cạnh đặt hai đứa trẻ sơ sinh, nhìn qua vừa nhăn nheo vừa đỏ hỏn, chả đáng yêu tẹo nào. Thế nhưng ánh mắt y nhìn về hai đứa trẻ lại nhu hòa cực kỳ, đó là ánh mắt dịu dàng nhất ta từng thấy. Ta cố ý khụ một tiếng, Tống Lam chú ý đến ta, cười nhạt một cái, nói:

- Đến, ngươi nhìn, chúng có đáng yêu hay không?

- có ạ, thực sự rất đáng yêu. 

Ta dối lòng nói, thực tế chả đáng yêu tẹo nào. Bất quá sao, nếu như có thể khiến Tống Lam vui, ta có thể khen đến tận mây xanh đều được. Tống Lam nghe vậy liền cười rộ lên, ánh mắt híp lại cực kỳ ngọt ngào, khiến ta không khỏi cảm thán, rốt cuốc Tống Lam cũng là Omega, hiện tại khí chất của y ngọt ngào như sữa, khiến ta cũng đắm chìm trong đó.

Tuy rằng từ nhỏ lớn lên trong đại gia tộc như Khúc gia, nhưng ta chưa từng được hưởng tình thương của cha mẹ. Cả ta lẫn Khúc Thừa đều chỉ có lẫn nhau, Khúc lão gia cùng Khúc phu nhân lạnh nhạt, vô tình, mỗi lần nhìn đến chúng ta đều không có sắc mặt đẹp. Ta lúc đầu còn cho rằng bởi vì ta học tập kém, bị đánh giá là nghịch phá bất trị, nhưng ưu tú như Khúc Thừa cũng bị lạnh nhạt. Thẳng đến ta biết ta thực chất chỉ là tu hú chiếm tổ, ta căn bản không phải con cháu Khúc gia, ta liền hiểu được. Nguyên lai, chỉ là ta không cùng huyết thống với họ, không phải máu mủ cho nên mới không yêu thương. Ta nghi ngờ họ là đã biết từ lâu, nhưng vẫn không đuổi ta đi, tiếp tục lạnh nhạt nuôi dưỡng, có phải bởi vì sớm đã nghĩ tốt sẽ bán ta cho ai? Dù sao danh gia vọng tộc có Alpha cấp SS rất nhiều, chỉ có càng lúc càng cao giá, hoàn toàn không bị rớt giá. Nhưng ta không xác định, bởi vì ngay cả Khúc Thừa cũng bị lạnh nhạt, bởi vậy, ta nghĩ, có lẽ họ không thích chúng ta, đơn thuần là vì ta và Khúc Thừa là Omega mà thôi.

Hiện tại, nhìn thấy Tống Lam cùng con của mình, ta mới nhận ra chân chính có cha mẹ yêu thương là hạnh phúc cỡ nào. Tuy rằng ta chưa từng có được loại hạnh phúc đó, nhưng ta nhất định sẽ yêu thương hai đứa trẻ này thật nhiều. Bởi vì ta hiểu, không được cha mẹ yêu thương , đối hài tử là cỡ nào tổn thương .

- Anh, em nhất định sẽ yêu thương hai đứa nhỏ thật tốt!

- Cám ơn ngươi.

- Anh, đứa bé này giống anh ghê, còn đứa này...

Ta có chút khó xử nhìn Tống Lam, đứa nhỏ này, đại khái giống một vị kia đi. Tống Lam bình tĩnh nói:

- Nhặt được!

Khúc Nhiễm: Anh, nói vậy sẽ khiến hài tử tổn thương đó.

---------++++++-----

Sau đó, ta cùng Tống Lam một bên chăm sóc hài tử, một bên live stream kiếm tiền, ban đầu cũng không có mấy người xem, dần dà bắt đầu có người xem, còn có người donate. Lúc đầu, ta cũng không để ý lắm, thẳng cho đến khi tổng kết tháng, nhìn thấy đứng đầu danh sách Donate là một tài khoản quen thuộc, khiến ta cảm thấy không biết nói gì.

Vọng Nguyệt.

Chỉ cần nhìn vào tài khoản kim cương là biết đối phương giàu cỡ nào, chính là ta luôn có một loại cảm giác sợ hãi vô hình, nhưng đối phương là top 1 Donate, ta chỉ có thể "ăn cơm chúa , múa tối ngày", miễn cưỡng tươi cười chào hỏi, cám ơn. Công việc của ta là live cover các bài hát được yêu cầu, thỉnh thoảng rảnh rỗi Tống Lam sẽ đệm đàn, còn ta hát. Những khi ta đến kì động dục, Tống Lam thay ta live, đáng nói chính là không ngờ Tống Lam so ta live càng được nhiều view, ta nhìn mà mém rớt tròng mắt, nhịn không được nói:

- Anh, nếu không , anh suy nghĩ đi làm ca sĩ đi. Em thấy a có kha khá fan đó.

- Không cần.

Tuyệt đối không cần!

Tống Lam rất bình tĩnh, nhưng giọng nói đầy lạnh lùng, khiến lông tơ của ta bất giác dựng lên, ta liền phủi phủi tay, sau đó chuồn vào nhà bếp, lấy cớ nấu cơm để trốn. Để mặc Tống Lam cùng hai đứa nhỏ "đại chiến". Xin lõi, nhưng mà đút trẻ con ăn rất khó a, ta cảm thấy chính mình là không làm được. 

Sau lại, có một lần, Vọng Nguyệt đột nhiên hỏi khi ta đang live:

Vọng Nguyệt: Hai ngươi có muốn làm ca sĩ không, ta có bằng hữu mở công ty, có thể chiêu mộ các ngươi.

Khúc Nhiễm: Cảm tạ quan tâm, ta cự tuyệt.

Ta miễn cưỡng cười, cố gắng không thất lễ, dù gì đối phương cũng là khách hàng vip, ta không thể ngu xuẩn chọc giận được.

Vọng Nguyệt: Nếu ngươi lo lắng ta lừa ngươi, ngươi có thể tra một chút, bạn ta là tổng tài của công ty giải trí Sunny tại Bắc Kinh, Thiên Vương Hiểu Tinh trần cũng là nghệ sĩ do Sunny quản lý.

- Tuyệt đối không cần!

Tống Lam từ phía sau lên tiếng khiến ta giật mình, ta kinh ngạc quay đầu nhìn y, Tống Lam đối ta lắc lắc đầu, ánh mắt cực kỳ kiên định, ta liền cự tuyệt:

Khúc nhiễm: Ta tin tưởng ngài nhưng ta không có ý định đi làm ca sĩ, cảm tạ ngài rất nhiều.

Vọng Nguyệt: Ngươi nếu đổi ý, tùy thời đều có thể tìm ta.

Sau khi kết thúc live, Tống Lam nhíu mày nhìn ta hỏi:

- Hắn là người Bắc Kinh sao?

- Không biết, tại sao anh lại hỏi vậy?

- Ngươi cùng hắn không thân?

- Tự nhiên, ta còn chả biết đó là ai. Nhưng dù sao cũng là khách hàng vip, thường xuyên donate cho chúng ta, nếu ngươi không thích, cứ để ta đối phó là được.

- Không sao, hắn chỉ quan tâm ngươi thôi.

Tống Lam nhìn ta , nghiêm túc nói. Ánh mắt y rất sâu, tựa như biển sâu không đáy, nhìn không ra hỉ nộ, sau đó y lại nói :

- Cẩn thận một chút, đừng để bị lừa bán.

Vừa nói, vừa xoa đầu ta, ánh mắt như thể nhìn ngốc tử. Ta nhịn không được hét lên:

- Anh à, có thể dừng coi thường em vậy được không?

-----+++++____

Sau đó không lâu, Tống Lam được mời đóng phim lẫn quảng cáo, bởi vì bình thường ta lẫn Tống Lam live đều không lộ mặt cho nên khi chúng ta quay phim hoàn toàn không ai nhận ra, Tóng Lam lớn lên đẹp, khí chất tốt, một thân cao hơn 1m9, ngũ quan sâu sắc, mắt phượng sắc sảo, thần tình cao ngạo, đóng quảng cáo các sản phẩm cho đại A, thu được một đống lớn Omega ái mộ, ta nhìn ghen tỵ đỏ mắt.

Đó là của ta, các ngươi không được nhìn!

Chính là, ta chỉ có thể một bên đỏ mắt nhìn, một bên chăm con, chăm hai đứa trẻ thật sự rất mệt a. Nếu không phải ta so Tống Lam kém, ta thà đi làm, để Tống Lam chăm hai đứa  tiểu quỷ này .

Bất quá sao, hai đứa tiểu quỷ từ chỉ có thể nằm một chỗ, khóc lóc đòi ăn, hiện tại đã có thể nơi nơi chạy nhảy, biết nịnh nọt, biết nhõng nhẽo, còn biết dỗ dành người, thực sự là con nít quỷ a.

Hôm nay, là ngày cuối cùng quay phim "Mộng Tinh Hà", ta đã hết cảnh mấy ngày trước, Tống Lam còn một cảnh cuối, cả hai chúng ta đều là nhân vật phụ, cuối cùng chết rất bi thảm. Nhân vật Tiêu Ân của ta bị nam chủ Alpha "xiên" chết, còn nhân vật sư huynh Bạch Nguyệt cũng vì đỡ cho nữ chủ mà bị giết chết. Chúng ta quay xong liền "chuồn" lẹ, cả ta lẫn Tống Lam đều không thể uống rượu, còn nhớ lần đầu tiên Tống Lam quay phim, được mời dự tiệc, bởi vì y phải chăm con, ta liền thay y đi dự, kết quả ta chỉ uống một ngụm rất nhỏ, liền cảm thấy không ổn, trên đường về liền phát tình, may mắn cuối cùng không xảy ra chuyện gì. Ta gặp được người tốt, đối phương đã cứu ta, mặc dù ta không biết người đó là ai, bất quá hẳn là sau này sẽ không gặp lại. Lúc ta về đến nhà, Tống Lam đã chặn ta ở cửa, trong tay nắm chổi lông gà, thần sắc lạnh lùng đứng ở cửa, nhìn y hệt như một vị thần. Ta sợ đến toàn thân lông tơ dựng đứng, không dám đến gần. Tống Lam sau khi hỏi ta vì sao cả đêm không về, cũng không gọi điện nói với y, ta liền có gì kể đó, chỉ là bỏ qua tình tiết ta đột phát động dục kỳ, được người cứu, lấp liếm bằng cách uống quá say, được bạn đưa về nhà, quên không thông báo cho y. Tống Lam nhìn ta , ta cúi đầu không dám nhìn y, Tống Lam sau đó mắng ta một trận, cũng cấm ta không được uống rượu nữa. Ta vội vàng gật đầu lia lịa.
Ta là biết y lo cho ta. Ta cảm thấy rất ấm áp. Ta cũng biết ta không gọi cho y, y hẳn là lo lắm.
--cnt----









Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro