Chương 31: Diễn Biến Sau Bức Màn
Trước khi uống thuốc nên làm gì?
Roel sẽ không nói rằng anh là chuyên gia về chủ đề này. Anh nhớ lại các võ sĩ ở thế giới trước có thói quen thiền định dưới thác nước trong vài ngày để đạt đến trạng thái đỉnh cao. Tuy nhiên, có vẻ như thế giới này không có phong tục đó, mặc dù không phải Roel sẽ làm điều đó.
Một số người có thể cầu nguyện với các Thần Linh và mong mọi việc diễn ra tốt đẹp. Tuy nhiên, nhìn cách Roel đối phó với một số thứ đen tối và nham hiểm ở đây, anh không nghĩ rằng các Thần Linh của thế giới này sẽ sẵn lòng ban phước lành cho mình.
'Quên nó đi, mình sẽ nuốt nó xuống và làm cho xong!'
Roel nhìn chằm chằm vào hai lọ huyết thanh mà anh đã bỏ ra 1000 xu Vàng để mua từ Cửa hàng xu Vàng—Huyết Thanh Cường Hoá Lobor Loại II và Huyết Thanh Lãnh Hoá Lobor. Cái trước là một lọ chất lỏng màu đen sền sệt trông không khác gì dầu thô trong khi lọ sau trông có vẻ thuần khiết hơn một chút với màu xanh đậm.
Anh mở nắp hai chai và bắt đầu rót chúng vào cốc thủy tinh.
Trước sự ngạc nhiên của anh, chất lỏng sền sệt màu đen chảy êm như nước trong khi chất lỏng màu xanh đậm thuần hóa lại chảy chậm như caramel nóng chảy đặc. Hai chất lỏng bắt đầu sủi bọt khi tiếp xúc, như thể một loại phản ứng hóa học độc ác nào đó đang diễn ra.
Roel cẩn thận quan sát màu sắc của hỗn hợp khi nhớ lại mô tả của các món đồ.
"Mình sẽ có thể uống nó khi màu chuyển sang màu đỏ sẫm..."
Thời gian trôi qua khi Roel kiên nhẫn quan sát hỗn hợp. Khoảng 10 phút sau, hỗn hợp bên trong cốc thủy tinh cuối cùng cũng chuyển sang màu đỏ sẫm và hết sủi bọt.
Roel nhấc chiếc cốc lên và ngửi. Anh có thể ngửi thấy mùi hương tương tự như nước cam trong đó.
"Hệ thống, thế này được chưa? Bây giờ ta có thể uống nó được không?"
【Đang quét đối tượng...】
【Màu sắc phù hợp. Phản ứng phù hợp. Huyết thanh đã sẵn sàng để sử dụng. 】
"Tốt. Tuy nhiên, cảm giác thật kỳ lạ khi một thứ có kết cấu như sữa lại có mùi cam... Quên chuyện đó đi, cạn ly!"
Roel khuấy nhẹ chất lỏng bên trong cốc thủy tinh trước khi ngửa đầu ra sau và uống một ngụm hỗn hợp huyết thanh đã tiêu tốn của anh 1000 xu Vàng này.
'Kết cấu của nó đặc như nước xốt và có mùi vị rất lạ. Mùi hương cam nhẹ làm dịu đi sự kỳ lạ một chút, ít nhất khiến nó trở nên ngon miệng.'
Đối với những người có đầu óc tò mò ngoài kia, đây là lời bình luận của Roel về mùi vị của hỗn hợp huyết thanh đắt tiền này.
Nói như vậy, giá trị của thuốc không nằm ở hương vị mà ở hiệu quả của nó. Sau khi uống hỗn hợp huyết thanh, Roel nhắm mắt lại để tập trung vào những thay đổi kỳ diệu đang diễn ra với cơ thể mình...
...hoặc anh sẽ như vậy nếu không phải vì thực tế là chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình tưởng phải có một sức mạnh bùng nổ mạnh mẽ và trở thành Super Saiyan! Hệ thống, đây có phải là cách hỗn hợp huyết thanh hoạt động không? Ta đã trả 1000 xu Vàng cho nó và chẳng có gì là... Gaaa!"
Khi đang đưa ra lời phàn nàn phẫn nộ của người tiêu dùng được nửa đường, cơ thể Roel đột nhiên rùng mình khi cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng bốc lên từ bụng, lan ra khắp cơ thể chỉ trong vài giây.
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của mình đang tăng lên với tốc độ chóng mặt, đến mức đầu anh bắt đầu cảm thấy choáng váng vì quá nóng. Anh ngay lập tức đứng dậy và cố gắng đi đến giường của mình, chỉ để thấy mình bất tỉnh sau khi chưa bước được một bước.
Bùm!
Chiếc ghế bị hất xuống đất, rơi ngay cạnh một cậu bé tóc đen đang gục xuống.
✦✧✦✧
Trong khi Roel bị đánh bất tỉnh do tác dụng của hỗn hợp huyết thanh, ở xa Rosa, Đèn Trấn Hồn nhỏ bé mà anh đã bán cho Hiệp Hội Thương Nhân Sorofya đang dần tạo ra những gợn sóng cuối cùng sẽ thay đổi số phận của anh.
"Nó đang hoạt động! Nó thực sự có tác dụng!"
Một người đàn ông trung niên có mái tóc màu gừng mặc áo choàng sang trọng ngồi trên ghế chính trong căn phòng tối và kêu lên đầy kích động.
Trước mặt ông có một chiếc đèn dầu trông tồi tàn đặt trên bàn, tỏa ra thứ ánh sáng trắng kỳ quái. Nó chiếu sáng những bức tranh tráng lệ và những cuốn sách cổ vô giá trải khắp căn phòng, cũng như những loại cây được nhập khẩu đặc biệt từ Lãnh địa Gran được đặt dọc theo hai bên...
...và không quên, những khuôn mặt phấn khích của những người tụ tập quanh chiếc bàn được đặt ở vị trí trung tâm.
"Ngài Bruce, dạo này ngài cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy rất tốt. Quá trình ăn mòn đang chậm lại... Không, nó gần như đã dừng lại rồi."
Ông chạm vào ngực mình khi cố gắng cảm nhận những thay đổi đang diễn ra trong cơ thể mình, và ngay sau đó, ông gật đầu khẳng định một lần nữa.
"Sự bất an trong linh hồn đã biến mất, và ta có thể cảm nhận được rằng tác động Undead lại dần dần tự nó biến mất. Điều đáng kinh ngạc là nó thực sự không có tác dụng phụ nào... Andrew, ông có thể xác định được chiếc đèn này là gì không?"
"Tôi e rằng mình chưa bao giờ nghe nói đến món đồ này trước đây. Tuy nhiên, tôi chắc chắn rằng đó là cổ vật có nguồn gốc từ trước Tam Nguyên."
Một ông già đeo kính đội một chiếc mũ nhọn, Andrew, nhận xét khi bước tới để kiểm tra cận cảnh Đèn Trấn Hồn.
"Đèn dầu này dường như được làm từ một loại đất đặc biệt, và dầu bên trong dường như là máu của sinh vật nào đó. Tôi đoán rằng đó là sản phẩm của dị giáo. Đánh giá bằng việc không có tác dụng phụ bất lợi, nó dường như không phải đến từ một tà giáo. Có lẽ là từ một trong những giáo phái ở Nhị Nguyên đã bị nền văn minh lãng quên," Andrew trả lời.
"Có thể tái tạo nó không?"
"Tôi có thể thử, nhưng cơ hội thành công rất mong manh."
"Nếu ông không làm được thì không ai có thể làm được. Thật là trớ trêu. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải sống dựa vào một ngọn đèn," Bruce Sorofya nhăn nhó nhận xét.
Không ai khác trong phòng có thể cười nhạo nhận xét của ông. Một sự im lặng nặng nề kéo dài trong không khí cho đến khi một người đàn ông cầm cây trượng gỗ màu đen cuối cùng cũng lên tiếng.
"Với tốc độ cạn kiệt dầu, đèn dầu sẽ có thể tồn tại trong vài năm, điều đó có nghĩa là chúng ta có nhiều thời gian hơn để nghĩ ra biện pháp đối phó."
"Vâng đúng vậy. Với thời gian tăng thêm này và tầm ảnh hưởng của chúng ta với tư cách là Sorofya, chúng ta không hoàn toàn không thể tìm ra giải pháp khắc phục."
Nhóm người trong phòng cố gắng giữ thái độ lạc quan.
Bruce Sorofya mỉm cười cay đắng với chính mình. Ông nghĩ ít nhất việc có được chiếc đèn này cũng là một điều tốt nên ông không nên quá bi quan về tình hình hiện tại.
"Với số năm được mua thêm, ta sẽ có thể nuôi Charlotte lớn lên. Đến lúc đó, ta có thể ra đi mà không hối tiếc. Nếu điều đó không thành công, chúng ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt cược mạng sống của mình."
Lời nói của Bruce khiến mọi người trong phòng có vẻ nghiêm trọng. Đám đông đồng loạt gật đầu, kiên quyết như thể khẳng định quyết tâm của mình.
Lúc này có người chợt nghĩ tới gì đó, hỏi.
"Người bán chiếc đèn dầu này là ai? Chúng ta có thông tin của người đó không?"
"Nó đã được bán bởi Gia tộc Ascart của Thần Giáo Quốc Saint Mesit."
"Cái gì? Gia tộc Ascart?"
Khi nghe những lời từ cấp dưới của mình, Bruce lập tức cau mày và ông cúi đầu suy nghĩ.
Phản ứng này khiến những người còn lại trong nhóm tụ tập quanh bàn nhìn nhau thắc mắc trước khi Andrew cuối cùng cũng nâng kính lên và hỏi.
"Bruce, ngài có quen với tộc trưởng của Gia tộc Ascart không?"
"K-Không. Ta đã gặp ngài ấy trước đây nhưng ta sẽ không nói rằng cả hai quen nhau. Chỉ là... cả hai có một số lịch sử cùng nhau. Người bán có để lại lời nào không?"
"Không ạ. Ngược lại, người đó chỉ thị cho giám đốc chi nhánh không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào về mình."
"..."
Nghe những lời đó, Bruce có vẻ thoải mái hơn một chút, nghĩ rằng tất cả có thể chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
'Thực vậy. Đã gần trăm năm rồi, ai còn nhớ lời hứa năm ấy chứ?'
Bruce cười thầm một mình, nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc. Tuy nhiên, ai có thể nghĩ rằng câu chuyện vẫn sẽ tiếp tục?
"Điều kỳ lạ là người bán lại là con trai của Hầu Tước Ascart và cậu bé năm nay mới 9 tuổi."
"9 tuổi? Cậu ta bằng tuổi Tiểu thư. Chẳng lẽ đã lén bán kho báu Gia tộc sao?"
"Haha, làm sao có thể? Đây là cổ vật từ Nhị Nguyên! Nó có thể dễ dàng được coi là vật gia truyền của bất kỳ dòng dõi quý tộc nào!"
"Theo báo cáo, có vẻ như Hầu Tước Ascart đã chỉ thị cho con trai mình, Roel Ascart, xử lý giao dịch. Dựa trên thông tin chúng tôi thu thập được, người kế vị trẻ tuổi này không sở hữu bất kỳ khả năng siêu việt nào, vì vậy đây có thể là một nỗ lực để có được mối quan hệ tốt với chi nhánh địa phương. Điều đó có thể giúp họ xây dựng mối quan hệ đối tác với chúng ta trong việc thúc đẩy hơn nữa sự phát triển thương mại của lãnh thổ."
"Điều đó là khả thi. Nếu người kế vị trẻ tuổi không thể trở thành người siêu việt, thì sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tập trung nỗ lực vào việc quản lý lãnh thổ."
Trong khi đám đông đang thảo luận về công việc của Gia tộc Ascart, Bruce Sorofya lại im lặng một lần nữa.
Những người khác không nghĩ nhiều về quyết định của Hầu Tước Ascart khi giao công việc bán Đèn Trấn Hồn cho con trai mình, nhưng Bruce cảm thấy rằng còn có điều gì đó hơn thế nữa.
Ông cảm thấy đó là một lời nhắc nhở đến từ Gia tộc Ascart, một lời nhắc nhở rằng họ vẫn nhớ lời hứa. Gia tộc Ascart đang thúc giục ông thực hiện lời hứa của mình, và để làm được điều đó, họ thậm chí còn đưa cho ông vật gia truyền của Gia tộc họ để giữ ông sống sót.
Bruce không biết làm sao mà Gia tộc Ascart biết được tình trạng hiện tại của ông, và ông cũng không biết làm thế nào tin tức về việc ông là người mua lại bị rò rỉ ra ngoài. 100 năm trôi qua trong nháy mắt, nhưng bức màn bí ẩn xung quanh Gia tộc Ascart chỉ ngày càng dày lên.
"Đây có thể là số phận?" Ông lẩm bẩm một cách yếu ớt.
Sau một hồi suy nghĩ hồi lâu, ông không khỏi bàng hoàng thốt ra tên con gái mình.
"Charlotte..."
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro