Chương 62: Bác Sĩ Nhãn Khoa
Cảm giác thế nào khi biết rằng người tiền nhiệm của mình thực sự là một kẻ biến thái?
Roel tin rằng mình vừa đạt đủ tiêu chuẩn để trả lời câu hỏi này. Bối rối. Vô cùng bối rối. Và xấu hổ nữa.
Thái độ thường ngày của Roel với Nora là 'tránh xa tôi càng xa càng tốt', nhưng hôm nay, anh cố gắng hết sức để giữ cô bên mình, không để cô rời khỏi tầm nhìn của mình một chút nào.
Các mục nhật ký của Ponte Ascart đơn giản là quá chi tiết đến nỗi Roel cảm thấy ngón tay và ngón chân của mình co quắp lại. Chỉ từ ba mục mà anh đã đọc, Roel đã có thể nghĩ ra rất nhiều hình ảnh cho tổ tiên của mình—những tưởng tượng bất hợp pháp giữa sư phụ và đệ tử, người sùng bái 'công lý là phẳng', và rất có thể là một gã Lolicon.
"Chậc. Ông ấy thực sự nên biết ơn vì sự nổi loạn của Hoàng tử Wade, nếu không ông ta rất có thể đã bị Victoria xử tử..."
"Ừm? Anh vừa nói gì?"
"Không, không có gì nhiều đâu. Trà thế nào?"
"Không tệ. Tách trà cũng tuyệt vời. Nữ hoàng Victoria có khiếu thẩm mỹ tốt."
Thấy cách Nora tập trung vào những vấn đề khác, Roel thở phào nhẹ nhõm. May mắn là những người trong Cung điện hoàng gia hiếm khi lui tới nơi này. Anh chỉ cần sống sót qua hai ngày này và tiễn cô vào tối mai. Tất cả sẽ tốt sau đó.
'Danh tiếng của Gia tộc Ascart phụ thuộc vào mọi thứ sẽ xảy ra hôm nay và ngày mai!'
Roel nghĩ khi tim anh đập thình thịch. Anh bắt đầu lên kế hoạch để giữ Nora ở lại.
Trong khi đó, Nora sau khi nghiên cứu xong bộ ấm trà, cô quay lại kiểm tra cửa phòng trà, và cô nhanh chóng nhận thấy một điều kỳ lạ.
"Cái lỗ kim trên cửa là gì vậy?"
"Hửm? Đó không phải là một chỗ xem cửa sao?"
"Đó là lý do tại sao em đang hỏi tại sao lại có thiết bị xem cửa ở đây. Nó không phải là thứ thường chỉ được sử dụng cho cánh cửa ở lối vào sao? Em đã để ý kỹ và nhận thấy rằng hầu hết các phòng trong biệt thự này đều có thiết bị xem cửa. Có một số loại ý nghĩa đặc biệt cho điều này không?"
"Không, không có ý nghĩa đặc biệt với nó bây giờ. Giống như những gì em đã nói, thiết bị xem cửa này chỉ dành cho lối vào, nhưng..."
Roel lộ ra một nụ cười hân hoan hiếm thấy khi chỉ vào cửa phòng trà và giải thích.
"...Mỗi cánh cửa trong Biệt thự Mê cung tự nó là một lối vào."
"Cái gì?"
Nora chớp đôi mắt màu ngọc bích bối rối khi cô cố gắng hiểu Roel đang hướng tới điều gì. Mặt khác, Roel cũng không để cô phải hồi hộp và tiết lộ ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau lời nói của mình.
Không phải vì quen biết mà Ponte Ascart chọn Biệt thự mê cung làm nơi đưa Victoria Xeclyde đến lánh nạn. Hơn thế nữa, đó là vì cách bài trí của căn biệt thự này cũng tương thích với tạo tác mê cung.
"Mê cung huyền thoại vào thời đó bao gồm hai lớp—lớp bên trong bao gồm biệt thự và lớp ngoài bao gồm các con đường và lối đi bên ngoài. Hiệu ứng của hiện vật bao phủ hai lớp trong sương mù và chia chúng thành nhiều phần. Bất cứ khi nào một người đi qua ranh giới của một phần, sẽ được dịch chuyển ngẫu nhiên sang một phần khác. Trừ khi người đó bước vào mê cung theo một cách cụ thể vào một thời điểm cụ thể, họ sẽ không bao giờ có thể đến đích. Đó cũng là lý do tại sao nó được gọi là mê cung."
"Đối với lớp bên trong, nó hoạt động theo cách tương tự như lớp bên ngoài, chỉ là ranh giới lần này là những cánh cửa, biến mỗi cái trong số chúng thành một 'lối vào'. Anh nghe nói rằng những cánh cửa kim loại khổng lồ, cồng kềnh đã được sử dụng từ thời đó, nhưng chúng đã được thay thế bằng những cánh cửa gỗ thông thường mà em đang thấy. Tuy nhiên, bây giờ vẫn giữ những chỗ xem cửa xung quanh để tưởng nhớ."
Lời giải thích của Roel đã mở rộng hiểu biết của Nora về Biệt thự Mê cung thêm một chút.
"Liệu có thể biến biệt thự thành mê cung một lần nữa không?"
"Không thể xây dựng cùng một mê cung đồ sộ như hồi đó nữa, nhưng nếu nó chỉ giới hạn ở bên trong, thì vẫn có thể làm được."
Roel trả lời khi anh nhớ lại Carter đã nói với anh rằng một mảnh vỡ của bảo vật gia truyền được sử dụng hồi đó vẫn còn sót lại trong mê cung, ban cho nó sức mạnh thần bí.
Ở đối diện bàn trà, Nora nhìn Roel đang trầm tư, cô nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Cô ấy dường như có tâm trạng tốt hơn bình thường.
(Điểm tình cảm +200!)
Vì những lý do mà cô ấy không biết, Roel đã đối xử với cô ấy thân thiện hơn nhiều so với bình thường. Ít nhất, anh không cố ý tạo khoảng cách giữa họ. Điều này đặt cô ấy trong một tâm trạng tốt.
Nora chắc chắn không phải là một kẻ bạo dâm, và không đời nào cô ấy cảm thấy hài lòng khi ai đó có thái độ chiếu lệ với mình. Trên thực tế, với niềm tự hào là một thành viên của Hoàng gia, cô ấy sẽ không bận tâm đến việc cố gắng biết bất cứ ai đối xử với mình theo cách như vậy.
Cuối cùng, cái gọi là 'chàng trai bạn đã thu hút sự chú ý của tôi nhờ thái độ lạnh lùng của bạn' thiết bị cốt truyện chỉ hoạt động trong các câu chuyện. Bất cứ ai cố gắng bắt chước nó trong cuộc sống thực sẽ chỉ thấy mình thất bại thảm hại.
Mối quan hệ hiện tại giữa Nora và Roel giống như những người bạn biết bí mật của nhau hơn, cho phép họ thể hiện con người thật của mình trước mặt nhau. Quan trọng hơn, trong khi Roel cố gắng tạo khoảng cách với cô ấy, anh chưa bao giờ coi thường Nora trước đây.
Trên hết, đã một thời gian kể từ khi Roel biết được bí mật của cô ấy, nhưng dường như anh không có ý định sử dụng nó như một con bài để đàm phán để có được vị trí tốt hơn cho mình hay bất cứ điều gì. Xét về tính cách, anh vẫn có thể được coi là một người ngay thẳng.
'Giá như anh ấy sẵn sàng đến gần mình...'
Nora thở dài trong khi nhấp một ngụm trà.
Thành thật mà nói, Roel đã chứng tỏ là một đối thủ khó chinh phục hơn nhiều so với những gì cô nghĩ ban đầu. Nora thực sự không biết làm thế nào mà cô gái tóc bạch kim đó lại có thể đến gần anh như vậy.
Nhưng trong khi Nora ghen tị với Alicia, cô ấy không biết rằng vào lúc này, Alicia vừa nhận được tin hai người họ sẽ cùng nhau đón năm mới trong biệt thự, và cô ấy bắt đầu khóc vì phẫn nộ. Carter đã phải tốn rất nhiều công sức để an ủi cô ấy trước khi Alicia bình tĩnh lại.
Roel dành phần còn lại của ngày để kiễng chân, sợ rằng Nora sẽ đột nhiên khơi dậy hứng thú mới tìm thấy trong việc xem nhật ký. Sự lo lắng thường trực này thể hiện thành mối hận thù với những người tiền nhiệm.
'Chết tiệt! Những kẻ lười biếng đó chắc chắn chưa bao giờ lật trang bìa của một trong những cuốn nhật ký đó trước đây, nếu không thì làm sao họ có thể cho phép lịch sử đen tối như vậy tồn tại cho đến ngày nay? Họ thậm chí còn xem nó một cách ngu ngốc như thể nó là một vật gia truyền quý giá của Gia tộc! Làm ơn, đó là một tên Lolicon biến thái đằng kia!'
Roel cũng bực bội như vậy, nhưng anh không dám để lộ ra ngoài vì sợ bị trượt chân. Kết quả là, ngày hôm nay trở thành ngày hài hòa nhất mà anh từng trải qua với Nora. Nụ cười trên môi Nora kéo dài cho đến bữa tối.
"Món ăn hôm nay cũng được chuẩn bị tỉ mỉ. Em tự tin rằng nó sẽ làm hài lòng khẩu vị của anh."
"Anh không nghi ngờ gì về đồ ăn đến từ các đầu bếp của Hoàng tộc Xeclyde. Thức ăn của em chưa bao giờ thất bại trong việc làm hài lòng anh."
"Bao gồm cả món ngọt đó?"
"..."
"Em rất vui khi biết rằng anh thích thức ăn của bọn em. Như một cử chỉ đáp lại, em sẽ thực sự đánh giá cao nếu anh ngoan ngoãn hơn một chút."
"Thứ lỗi cho anh vì không thể thực hiện yêu cầu của em."
Roel không ngần ngại từ chối Nora. Cô gái tóc vàng tặc lưỡi không hài lòng, nhưng cô ấy không nói quá nhiều về điều đó.
Bữa tối bắt đầu trong không khí khá thoải mái. Vị trí họ dùng bữa không phải là chiếc bàn ăn bình thường trong phòng ăn mà là một chiếc bàn nhỏ hơn cạnh bậu cửa sổ, cho phép có tầm nhìn đẹp như tranh vẽ ra khung cảnh rộng lớn bên ngoài và một môi trường thân mật hơn. Ngoài ra còn có những ngọn nến được thắp sáng ở giữa bàn, làm tăng thêm tâm trạng.
Nếu họ lớn hơn một chút, đây có thể được coi là một buổi hẹn hò.
Tâm trí của Roel vẫn đang lang thang xung quanh khu vực khi một tầng ánh sáng đỏ đột nhiên che khuất tầm nhìn của anh. Một cảm giác bỏng rát quen thuộc lại tấn công anh. Roel lập tức đưa tay lên ấn vào mắt với hy vọng làm dịu cơn đau.
Cảnh tượng khiến Nora hoảng sợ.
"Roel, có chuyện gì vậy?"
"K-không có gì nhiều đâu. Chỉ là gần đây thỉnh thoảng mắt anh lại bị đau. Anh đã kiểm tra nó với bác sĩ chính của Gia tộc Ascart, nhưng ông ấy không thể tìm thấy bất cứ điều gì bất thường."
Cơn đau trong mắt Roel biến mất nhanh như khi nó đến. Anh bực bội xoa xoa thái dương khi tự hỏi liệu có bác sĩ nhãn khoa nào trên thế giới này không.
Nora cũng yên tâm khi thấy những lời của Roel
Tuy nhiên, điều mà hai người họ không biết là trong khi mắt của Roel đang đau thì mảnh vỡ của một viên đá quý nhiều màu lại phát sáng như thể nó đã được đánh thức. Một lúc sau, nó trở lại yên tĩnh.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro