Chương 261: Nhắm Mắt Làm Ngơ

Một tuần sau...

Trời đã tối và con phố thương mại nhộn nhịp của Học viện Saint Freya chật kín người. Cánh cửa của Quán rượu Brokesword liên tục mở và đóng không ngừng, tạo thêm bầu không khí sôi động cho nơi này.

Lời chào của chủ quán rượu và tiếng những chiếc cốc gỗ va vào nhau thỉnh thoảng vang lên ầm ĩ. Mùi thơm nồng nàn của rượu lan tỏa trong tòa nhà. Ở góc tầng hai, một thanh niên đội mũ trùm đầu và một phụ nữ tóc đỏ thẫm đang ngồi.

"Nói đi, cô Chris, cô đưa tôi đến một nơi như vậy có thực sự ổn không?"

"Hửm? Cậu chưa đủ tuổi à?"

"Đó không phải là vấn đề ở đây!"

Roel Ascart kín đáo quan sát xung quanh khi nói.

Trời đã tối và quán rượu bắt đầu đông đúc. Có rất nhiều người ngồi trên quầy bar để trò chuyện với bạn bè trong khi say sưa thưởng thức rượu. Một số khách quen ngồi trên hai chiếc ghế dành cho khách ở góc trong khi những khách hàng mới tò mò xem xét bộ sưu tập treo trên tường.

Đúng như tên gọi của nó, có hơn 100 thanh kiếm gãy được dán trên tường của Quán rượu Brokesword.

Thoạt nhìn, quán rượu trông giống như một tòa nhà tồi tàn được làm từ đá và gỗ, nhưng thực ra nó là một cửa hàng cực kỳ nổi tiếng trên con phố hàng trăm năm tuổi của Học viện Saint Freya.

Có tin đồn rằng chủ quán rượu từng là một kiếm sĩ, nhưng một cuộc phiêu lưu gặp nạn đã khiến ông mất đi tất cả những người bạn đồng hành và phải chịu một chấn thương không thể hồi phục. Đau lòng vì mất mát, ông quay trở lại Học viện mà mình từng theo học và mở một quán rượu. Ông ghim những thanh kiếm gãy đã từng đồng hành cùng bản thân trong những chuyến phiêu lưu lên tường như một biểu tượng của tình bạn.

Hành động của chủ quán đã nhận được sự đồng tình của nhiều hiệp sĩ. Nó bắt đầu một truyền thống nơi các kiếm sĩ đã nghỉ hưu có thể giao những thanh kiếm gãy của họ cho quán rượu để tìm một nơi an nghỉ tốt đẹp cho những người bạn đồng hành cũ của họ. Số lượng thanh kiếm gãy trong quán rượu tăng lên hơn 100 trong những năm qua, và mỗi thanh kiếm đều mang thông tin chi tiết về lịch sử của chúng và có một số lời nói được các bậc thầy cũ để lại.

Những hiện vật đáng nhớ treo trên tường, khung cảnh mờ ảo thoải mái và tòa nhà lịch sử đã tạo nên bầu không khí hoài niệm trong không khí, được cho là lý do khiến Quán rượu Brokesword tiếp tục nổi tiếng trong nhiều năm qua mặc dù thiếu đi sự sang trọng và xa hoa của sự xuất hiện của các cửa hàng khác.

Tất nhiên, hầu hết học viên năm nhất thường tránh xa quán rượu tồi tàn này và nó cũng không nằm ở một vị trí đặc biệt dễ thấy. Trên thực tế, hầu hết khách hàng trong quán rượu đều là học viên năm trên, nhân viên và nhân viên từ các cửa hàng khác.

Điều này khiến Roel thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi sợ có người nhìn thấy mình và gây ra rắc rối không đáng có."

Roel bất lực thở dài khi cầm chiếc cốc trên bàn lên và nhấp một ngụm rượu. Chiếc nhẫn màu lam nhạt trên ngón tay anh lấp lánh một chút dưới ánh sáng mờ ảo của quán rượu.

Vụ náo loạn lớn tại 'Dạ Linh Ác Ma' một tuần trước đã khiến từ khóa 'Lam Hồng Sắc Nhẫn' trở thành cụm từ thịnh hành trong Học viện Saint Freya vào lúc này. Nhận thức ngày càng cao về anh đã đẩy cuộc đời anh vào một loại chiến trường rất khác.

Kể từ lễ trao giải, anh liên tục bị phục kích bởi các nhân viên từ Hội Học Giả, tổ chức học viên và giảng viên. Việc những người này rình rập ở những nơi mà họ biết anh sẽ đến là chuyện bình thường, và họ sẽ tung ra đủ loại động cơ để lôi kéo anh. Một số thậm chí còn cố gắng dụ dỗ.

Tất nhiên, những người dùng đến 'phương pháp không phù hợp' sẽ không ngần ngại bị trừng phạt bởi liên minh kỳ lạ giữa Người Mang Nhẫn Hoàng Hồng Sắc và Người Mang Nhẫn Xích Hồng Sắc, nhưng dù vậy, rắc rối vẫn cứ gõ cửa nhà anh. Lối vào ký túc xá mà Roel sống luôn tràn ngập những người tìm kiếm anh, và việc các học viên sống cùng ký túc xá đang khao khát tạo dựng mối quan hệ với anh khiến anh hầu như không có cơ hội để có được thời gian nghỉ ngơi.

Tuần sau lễ khai giảng là khoảng thời gian để học viên làm quen với Học viện, chọn môn học mong muốn và đăng ký vào các lớp tương ứng. Ngoài ra, họ cũng sẽ phải chọn một giảng viên trong Học viện làm cố vấn học tập cho mình.

Thời gian một tuần có vẻ dài, nhưng nó khá hiệu quả nếu xét đến công việc hành chính khổng lồ cần thiết để xử lý hàng nghìn đơn đăng ký lớp học, xem xét khiếu nại, phân bổ nguồn lực cho mỗi giảng viên tùy thuộc vào lượng học viên đầu vào của họ, v.v.

Thật không may cho Roel, đó thực sự là một tuần dài đối với anh vì sự kiên trì của các giảng viên thực sự không thể coi thường.

Anh không muốn tham gia vào Hội Học Giả vì anh không quen thuộc với họ. Về việc tìm cố vấn học tập, hiển nhiên là anh sẽ chọn Chris, người đã cung cấp cho anh ngọn đèn dầu để anh có thể an toàn trở về Học viện. Hơn hết, Chris còn là một trong những giảng viên giỏi nhất xung quanh, vì cô là một trong số ít những giảng viên hiền giả trong khoa.

Tuy nhiên, anh quyết định giữ kín quyết định của mình vào lúc này vì anh biết rằng mình sẽ chỉ mang lại rắc rối cho Chris nếu tiết lộ quyết định của mình quá sớm. Vì vậy, anh đã chọn ở với các học viên từ Thần Giáo Quốc và Rosa trong vài ngày qua và giữ thái độ kín đáo.

Nhìn cách Người Mang Nhẫn Lam Hồng Sắc đáng kính, người đã làm rung chuyển toàn bộ Học viện cốt lõi, trốn tránh đám đông một cách đáng sợ, Chris không khỏi bật cười.

"Tôi biết những lão già đó đã theo đuổi cậu, đó là lý do tại sao tôi đưa cậu đến đây để thư giãn một chút. Dù sao thì, cậu sẽ chính thức trở thành học trò của tôi sau thông báo ngày mai."

Chris nốc hết một cốc rượu khi cô ăn mừng quyết định sáng suốt của mình là đến thăm Roel trước... mặc dù bây giờ cô không thể nào thừa nhận rằng ý định ban đầu của cô hồi đó có phần bất chính hơn một chút.

'Đúng như mong đợi của mình!'

Cô khoanh tay trước ngực và gật đầu đầy tự hào. Sau khi tự vỗ nhẹ vào lưng mình, cô chỉ vào bức tường bên cạnh họ và tiếp tục lời nói của mình.

"Ngoài việc thư giản, lý do khác khiến tôi đưa cậu đến góc này là vì lý do này."

Roel liếc nhìn qua, rồi mở to mắt ngạc nhiên.

Có một thanh trường kiếm mảnh mai bị gãy treo trên tường bên cạnh họ. Từ thiết kế của nó, nó có vẻ là một thanh kiếm được rèn trong thời gian gần đây. Có một Bảo Toàn Thuật được niệm lên nó nên trông nó không hề cũ. Nếu có thì có vẻ như nó vừa bị hỏng cách đây không lâu. Có một mô tả ngắn được viết bên dưới nó.

Tháng 11 năm 988, tan vỡ khi đang cứu ba người bạn đồng hành đang bị hủy diệt dưới chân Núi Yufler.

—Carter Ascart

"Tiền bối là người đầu tiên đưa tôi đến quán rượu này. Cậu có hiểu tại sao tôi lại đưa cậu đến đây vào lúc này không?"

Chris nhìn thanh kiếm gãy trên tường với nụ cười hoài niệm trên môi, nhưng chàng trai ngồi đối diện cô đã hoàn toàn trở nên ngớ ngẩn.

'C-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tiền bối? Có phải cô ấy đang ám chỉ cha mình không? Đợi một chút, nếu cô ấy biết cha mình, chẳng phải điều đó có nghĩa là người quen mà cô ấy nhắc tới lúc trước là...'

Roel bắt đầu lục lọi trong đầu để nhớ lại cuộc trò chuyện mà họ đã có một tuần trước, nhưng càng nhớ lại, biểu cảm của anh càng trở nên kỳ lạ hơn.

"Vậy, cô Chris... Thế việc viết thư của cô thế nào rồi? Cô đã viết về chuyện gì?"

Với hy vọng xác minh được khả năng đã nảy ra trong đầu mình, Roel quyết định thử thăm dò về bức thư. Câu hỏi của anh khiến vẻ mặt của Chris trở nên hơi khó xử.

"Tôi vừa gửi lá thư đầu tiên ra ngoài. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối chúng tôi liên lạc với nhau. Tôi chỉ nói về chuyện của cậu để anh ấy yên tâm thôi. Ý tôi là, anh ấy rất bận ở biên giới phía đông, nên sẽ không tốt nếu anh ấy phân tâm vì lo lắng cho cậu..."

"..."

Roel chết lặng nhìn giảng viên của mình khi cuối cùng anh cũng nhận ra sự hiểu lầm nghiêm trọng mà họ đã có trước đây.

'Điều đó giải thích tại sao cô ấy lại đối xử tốt với mình như vậy! Mình muốn trở thành học trò của cô ấy, nhưng thay vào đó cô ấy lại muốn trở thành mẹ kế của mình à?'

Roel che mặt không nói nên lời. Phản ứng đầu tiên của anh là làm rõ sự hiểu lầm, nhưng khi anh nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Chris khi cô nhìn vào thanh kiếm trên tường, những lời đang ở trên đầu lưỡi anh đột nhiên biến mất.

Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô thêm một lúc nữa trước khi đột ngột nhặt chiếc cốc gỗ trên bàn lên và uống cạn.

Đã hơn chục năm kể từ khi mẹ của Roel qua đời nhưng Carter vẫn độc thân cho đến nay. Thành thật mà nói, Roel không đồng tình với vấn đề này vì anh cảm thấy chỉ có hai khả năng liên quan đến việc này.

Thứ nhất, trái tim của Carter đã chết cùng với cái chết của mẹ anh, khiến ông phải khép mình lại. Điều đó khiến ông từ chối mọi sự quan tâm, tình cảm đến từ người khác giới.

Thứ hai, Carter vẫn độc thân để đảm bảo quyền thừa kế suôn sẻ của Roel đối với Gia tộc Ascart. Xem xét Roel đã ngang ngược như thế nào trước khi lấy lại ký ức về kiếp trước, khả năng này có vẻ cao hơn nhiều.

Nhưng bất kể là thế nào thì Roel cũng không cho rằng đó là điều tốt cho Carter.

Khả năng đầu tiên có lẽ sẽ tạo nên một câu chuyện khá cảm động, và một số người thậm chí có thể ca ngợi nó như một ví dụ về sự tận tâm với tình yêu đích thực. Tuy nhiên, trong bối cảnh thế giới thực, việc một người tiếp tục sống trong quá khứ, đắm mình trong đau buồn trước sự ra đi của một người thân yêu có thực sự lành mạnh không?

Trước hết, tình yêu phải mang lại hạnh phúc. Sự ra đi của một người thân yêu chắc chắn sẽ rất đau buồn, nhưng việc tiếp tục chìm đắm trong đó hơn một thập kỷ dường như là không đúng đắn. Cái chết sớm của mẹ Roel không phải lỗi của Carter, và việc một người vô tội phải chịu đau khổ vì điều này là không đúng.

Không phải nói rằng Carter không có quyền đau buồn, nhưng sẽ là một vấn đề tâm lý nếu anh ấy thực sự che đậy cảm xúc của mình vì điều đó. Nếu vậy, điều Roel phải làm là tìm một bác sĩ tâm thần để chữa trị thay vì khen ngợi sự tận tâm của ông ấy!

Về khả năng thứ hai, Roel đã trưởng thành và đủ mạnh mẽ cũng như có khả năng tự bảo vệ mình. Giờ đây thậm chí còn chẳng còn lý do gì để Carter phải nương tay với anh nữa.

Nhìn theo cách này, sự xuất hiện của Chris có thể là một điều tốt.

Ít nhất, không giống như hầu hết các nữ quý tộc khác, Chris là một người nghiêm túc với tính cách thẳng thắn. Quan trọng nhất, cô thực sự yêu mến Carter, chưa kết hôn dù đã bước sang tuổi 30. Những cảm giác như vậy thực sự khó có được.

Vì sự hiểu lầm đã dẫn đến sự việc thay đổi như vậy nên có lẽ nên để Chris thử xem cô có thể đi được bao xa.

'Quên nó đi, lúc đó mình sẽ nhắm mắt làm ngơ', Roel nghĩ khi uống một ngụm bia.

Im lặng một lúc trước khi anh hỏi lại lần nữa.

"Cô Chris, cô gặp cha tôi như thế nào?"

"Hửm? Chúng tôi là học viên dưới sự hướng dẫn của cùng một cố vấn học tập và anh ấy đã hướng dẫn tôi trong một khoảng thời gian."

"Ồ? Tôi hiểu rồi..."

Roel ngây người gật đầu đáp lại, dường như không quá quen thuộc với hệ thống cố vấn. Chris đang định giải thích vấn đề với anh thì cô chợt nảy ra một ý tưởng và một nụ cười vui tươi hiện lên trên môi cô.

"Tôi có thể thấy rằng cậu không biết gì về hệ thống cố vấn, nhưng đó không phải là vấn đề. Cậu sẽ hiểu rất nhanh sau khi trở thành học trò của tôi."

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro