Chương 330: Thệ Ước Bảo Vệ

Trên giường, Lilian đang bò đến chỗ Roel, nhưng Roel vẫn nhìn xuống với khuôn mặt đỏ bừng.

Roel đang cảm thấy mâu thuẫn vào lúc này. Một mặt, nỗi sợ hãi bẩm sinh đã thúc đẩy cậu tránh xa Lilian, nhưng mặt khác, cậu lại bị mê hoặc bởi cô gái xinh đẹp trước mặt. Hai cảm giác mãnh liệt này khiến dây thần kinh của cậu nhức nhối.

'Đáng sợ... nhưng đẹp đẽ. Mình muốn đến gần chị ấy.'

Xung đột nội tâm này ngày càng lớn hơn khi Lilian đến gần cậu hơn, khiến cậu không biết nên tiến hay rút lui.

Tóc của Lilian vẫn còn hơi ướt vì vừa mới tắm xong. Những giọt nước nhỏ giọt từ cổ xuống xương đòn. Cử động của cô chắc chắn sẽ khiến chiếc khăn của cô lỏng ra một chút, khiến nó hơi rũ xuống.

Một phần tóc của cô đã phủ trước mặt và che khuất tầm nhìn nên cô nhẹ nhàng kéo chúng ra sau và vén ra sau tai, để lộ khuôn mặt xinh xắn và chiếc cổ trắng nõn. Sự xung đột giữa vẻ ngoài trẻ trung và tính cách trưởng thành của cô đã mang đến một nét quyến rũ độc đáo khiến trái tim Roel lỡ nhịp.

"Roel, là chị đây... Em vẫn nhận ra chị chứ?"

Những lời đó khiến cơ thể Roel run rẩy nhẹ.

"T-Tiền bối?"

"Vâng, là chị đây. Đừng sợ, chị biết cảm giác của em lúc này. Đó có phải là sự uy áp Cấp Độ Nguyên Thuộc Tính không?

"C-Có vẻ như vậy. Em chưa bao giờ trải qua điều này trước đây, nên..."

"Không sao đâu, không sao đâu. Chị hiểu mà."

Lilian bò lại gần Roel vài inch cho đến khi cô ở ngay trước mặt cậu. Cô nghiêng người về phía khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng của cậu và đặt nhẹ một nụ hôn lên trán.

"!"

Cơ thể Roel run lên khi nụ hôn chạm tới, nhưng cậu cố gắng kìm nén ý muốn bỏ chạy. Vẫn cúi đầu, cậu hỏi một câu.

"T-Tiền bối, đây là...?"

"Đó là một nụ hôn buổi sáng."

"E-Em hiểu rồi."

Roel gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng sau khi nghe câu trả lời của cô. Lilian nghĩ rằng phản ứng của cậu đáng yêu như một con thú cưng nhỏ, và điều đó càng khơi dậy ham muốn của cô hơn nữa.

'Mình muốn hôn, ôm chặt và yêu mến em ấy nhiều hơn, nhưng mình sẽ khiến em ấy sợ hãi nếu  đột ngột hành động. Mình nên làm gì...'

Đầu óc cô lại bắt đầu nóng lên. Cô nhìn đôi bàn tay run rẩy của cậu, trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng.

"Nhưng điều đó cũng không hẳn là đúng."

"Hả?"

"Nụ hôn này thực chất là một liệu pháp điều trị."

"Điều trị?"

Roel cuối cùng cũng hơi ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt đầy tò mò. Lilian rất vui mừng trước câu trả lời này. Với tình cảm tràn ngập trong đôi mắt thạch anh tím, cô bắt đầu thốt ra những lời nửa thật.

"Đúng vậy. Chúng ta cần phải làm việc cùng nhau để chữa trị nỗi sợ hãi của em do bị áp chế ở Cấp Độ Nguyên Bản và tác dụng phụ của ma thuật. Có thể hơi mờ nhạt nhưng em vẫn có thể cảm nhận được mối liên hệ Huyết Thống của chúng ta phải không?"

"...Đúng vậy, em vẫn có thể cảm nhận được sự cộng hưởng."

Roel nghĩ về nụ hôn trên trán trước đó và gật đầu nhận ra.

Cậu không chắc liệu điều này có thực sự làm giảm bớt sự đàn áp của Cấp Độ Nguyên Bản hay không, nhưng sự cộng hưởng Huyết Thống quả thực đang kích thích Huyết Thống ngủ đông. Sự kích thích tuy yếu nhưng nó có khả năng hỗ trợ quá trình hồi phục.

Cậu có thể cảm nhận được rằng sức mạnh của mình đã bị chặn lại bởi một loại rào cản vô hình nào đó; chúng vẫn ở đó nhưng đơn giản là cậu không thể truy cập chúng. Có vẻ như rào cản vô hình này sẽ chỉ mòn dần theo thời gian, nhưng có thể đẩy nhanh quá trình.

Thông qua sự cộng hưởng Huyết Thống, cậu có thể tăng cường sức đề kháng của bản thân và mài mòn kết giới nhanh hơn, do đó làm giảm thời gian tác dụng phụ.

Điều này khiến cậu nghĩ rằng hành động của Lilian là chính đáng mặc dù cảm thấy khó xử.

"Em hiểu rồi. Tiền bối, chị định giảm bớt tác dụng phụ của em thông qua sự cộng hưởng à?"

"Thực vậy. Để làm được điều đó, chúng ta cần phải xích lại gần nhau hơn nữa. Đây là để điều trị cho em."

Lilian từ từ dụ dỗ Roel bằng một nụ cười đáng yêu, mặc dù suy nghĩ của cô hoàn toàn khác.

Cô luôn thích những thứ đáng yêu, và hình dáng hiện tại của Roel khiến cô say mê không thể tả được. Nếu không phải vì mất năng lực sẽ gây nguy hiểm cho cậu, cô sẽ không muốn cậu hồi phục quá nhanh.

Cô thở dài nhẹ nhàng trong đầu trước khi nghiêng người một lần nữa để đặt một nụ hôn khác lên trán Roel.

"Chị biết bây giờ chắc hẳn em đang cảm thấy bối rối, nhưng không có gì phải sợ cả. Chị ở bên em mà."

"Tiền bối..."

"Chừng nào chị còn sống, chị sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em. Giống như những gì đã xảy ra 400 năm trước."

"!"

Lời thề long trọng khiến Roel ngẩng đầu lên và mở to mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào cô kể từ khi cơ thể thoái lui.

Cậu thấy mình bắt gặp một đôi mắt thạch anh tím trong veo, dịu dàng và kiên quyết. Chúng lấp lánh rực rỡ như thể có những ngôi sao trong đó, và thứ duy nhất phản chiếu trong chúng là cậu.

Cô gái đứng vững sau pháo đài cao chót vót để bảo vệ cậu khỏi những nguy hiểm bên ngoài hiện lên trong tâm trí, và dần dần, nỗi sợ hãi mà cậu cảm thấy trước sự đàn áp của Cấp Độ Nguyên Bản biến mất. Thay vào đó là một làn sóng xấu hổ. Cậu cảm thấy thật khủng khiếp khi sợ hãi một người sẵn sàng hy sinh mạng sống của bản thân họ vì mình.

Lilian nhận thấy sự tự trách móc của Roel, nhưng cô không nói một lời nào cả. Cô chỉ đơn giản dang rộng vòng tay với một nụ cười, hành động của cô vượt xa ý nghĩa của bất kỳ lời nói nào.

"Em xin lỗi, Tiền bối," Roel khàn khàn thì thầm.

Hai người ôm nhau ngay sau đó.

Roel không thể chạm tới vai của Lilian do vóc dáng bị thu nhỏ, dẫn đến việc cậu bị vùi vào ngực của Lilian qua chiếc khăn. Cậu không thoải mái với điều này, nhưng đồng thời, lòng biết ơn và tình cảm đan xen khiến cậu không muốn rời xa cô... chưa kể đến việc cậu thực sự không thể cử động được chút nào.

Cánh tay của Lilian giữ chặt eo cậu, khiến cơ thể họ áp vào nhau. Cậu có thể nghe thấy nhịp tim dồn dập của cô to và rõ ràng. Sự cộng hưởng Huyết Thống tuy đã yếu đi nhưng vẫn tự nhiên diễn ra giữa hai người. Thời gian trôi qua, cơ thể họ bắt đầu ửng đỏ.

Cuối cùng mọi chuyện đã đến mức Roel choáng ngợp vì sự xấu hổ của mình.

"E-Em nghĩ mình nên đi tắm."

"Đ-Đợi đã, đừng đột ngột vùng vẫy thế. Roel!"

Roel đang nóng đến phát sốt cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của cô, nhưng trong lúc lo lắng, cậu đã quên mất tình trạng hiện tại của Lilian. Một chiếc khăn tắm lỏng ra và rơi xuống giường cùng với tiếng kêu hoảng sợ của Lilian.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro