Dưới bầu trời đầy ánh trăng, Nora tiếp tục nhìn Roel với nụ cười nhạt giống như cô đã nhìn bầu trời đêm, nhưng nụ cười của cô bắt đầu trông căng thẳng.
Cách đó vài bước, Charlotte sững người vì sốc. Sắc mặt cô từ từ trở nên nghiêm nghị, và cô trịnh trọng cúi đầu xuống. Không nói một lời, cô bước đến bên Nora và đối mặt với Roel.
Đôi mắt của Roel run lên trước cuộc đối đầu của họ. Cậu nở một nụ cười.
"Em đang nói gì thế, Nora? Chúng ta là..."
"Người yêu. Hai ta đã như vậy kể từ khi 9 tuổi. Chúng ta chưa bao giờ nói điều đó một cách rõ ràng, nhưng anh nên biết điều đó."
"..."
Phản ứng bình tĩnh của Nora khiến Roel không nói nên lời. Cô thấy vậy, thở dài nhẹ nhõm rồi nói tiếp.
"Đáng lẽ anh phải nhận thức được phần nào điều đó, nhưng anh lại quay mặt đi chỗ khác. Em có thể hiểu anh đến từ đâu. Danh tính của hai ta khiến mọi thứ trở nên phức tạp và có nhiều điều cần phải xem xét. Em chưa bao giờ đổ lỗi cho anh về điều đó và em sẵn sàng cho anh không thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Nhưng chuyện xảy ra lần này... vượt xa những gì em có thể chịu đựng được."
Đôi mắt Nora thoáng chút thất vọng, còn Charlotte ngoảnh mặt đi để che giấu nỗi buồn.
Nora và Charlotte sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, được trời phú cho xuất thân cao quý, ngoại hình nổi bật và tài năng vượt trội. Vô số người đàn ông tán tỉnh họ với hy vọng được nắm tay họ trong hôn nhân. Việc nịnh nọt một người đàn ông là điều không nên làm với họ.
Nhưng mối quan hệ của họ với Roel không hề dễ dàng và tình cảm của họ dành cho cậu ngày càng sâu sắc. Ở một mức độ nào đó, họ thậm chí đã kìm nén cái tôi của mình và ngầm cho phép sự tồn tại của người khác trong mối quan hệ này.
Nhưng lần này mọi chuyện đã khác.
Nora nắm chặt tay và nói những lời nặng nề đến đáng sợ.
"Em có thể nói rằng anh đang chịu tác dụng phụ của Bang Nhân Chứng và hiện đang ở thế bất lực. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra, nhưng không giống như lúc đó, lần này anh đã quyết định rời bỏ tụi em... em nói đúng không?"
"!"
Roel giật mình khi nghe những lời đó.
Câu trả lời đã được làm rõ thông qua phản ứng của cậu. Trái tim Charlotte chùng xuống vì chán nản, và đôi mắt cô ươn ướt.
Vấn đề này đã là một cái gai trong lòng cô một thời gian rồi. Cô đã nhìn thấy Roel và Lilian ôm nhau trên ban công, và dù nhìn thế nào đi nữa, có vẻ như Lilian không ép buộc cậu phải rời xa họ.
Nếu vậy thì hành động này về bản chất không khác gì việc bỏ trốn. Chỉ nghĩ đến những hàm ý đó thôi cũng khiến cô sợ hãi.
"Anh có lý do gì để bỏ rơi tụi em và bỏ trốn cùng người phụ nữ đó? Anh nên biết rõ hành động của mình có ý nghĩa gì. Em muốn biết anh đang nghĩ gì. Em sẽ xem xét lại mối quan hệ của chúng ta dựa trên phản hồi của anh.
Anh không cần phải lo lắng về những hậu quả. Em sẽ không cho phép vấn đề này làm suy yếu liên minh giữa hai Gia tộc chúng ta. Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, cho dù không thể ở bên nhau nữa thì ít nhất chúng ta vẫn có thể là bạn bè..." Nora nói với giọng dịu dàng.
Tuy nhiên, những lời đó nghe có vẻ lạnh lùng đối với Roel. Cậu nhìn hai cô gái trước mặt, đột nhiên cảm thấy trong lòng thắt lại. Cảm giác sắp mất đi thứ gì đó mà bản thân yêu quý khiến cậu vô cùng kinh hãi.
Cuối cùng Roel cũng hiểu mình đang ở trong tình huống nào.
'Mình đã thực sự làm tổn thương trái tim họ. Mình cần phải nhanh chóng giải thích cho cả hai!'
"K-Không phải như hai em nghĩ đâu. Tiền bối và anh là họ hàng Huyết Thống; đó là lý do tại sao..."
"Họ hàng Huyết Thống? Điều đó giải thích tại sao người phụ nữ đó lại bảo vệ anh đến vậy."
Nora gật đầu hiểu ra, nhưng vẻ mặt cô không thay đổi chút nào.
"Nhưng Roel, điều đó chỉ giải thích tại sao Lilian lại giúp anh. Đó không phải là lý do để anh bỏ rơi tụi em. Anh đang đẩy vấn đề lên cô ta à?"
"K-Không, đó là do tác dụng phụ kỳ lạ của tình trạng của anh. Nó làm suy thoái thời gian của một người và có thể khiến anh rơi vào tình thế nguy hiểm nếu các thành viên Hoàng tộc biết về điều đó. Vì... vậy..."
Giọng Roel nhỏ dần khi cậu chợt nhận ra rằng có điều gì đó rất sai trái với những gì mình vừa nói.
Như thể đáp lại lời linh cảm của Roel, hai cô gái nhìn cậu chằm chằm với khuôn mặt kinh hoàng. Một khoảng im lặng kéo dài trước khi Nora tóm tắt những gì cậu vừa nói bằng giọng run run.
"Anh lo lắng rằng Charlotte và em sẽ phản bội anh vì những người thân trong Gia tộc nếu họ biết được khả năng quay ngược thời gian của anh. Nói cách khác... anh không tin tưởng tụi em à?"
"A-Anh yêu, đó có thực sự là điều anh nghĩ không?"
Đến lúc này, Roel đã trở nên bối rối đến mức không thể suy nghĩ được nữa. Nụ cười căng thẳng trên mặt Nora cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn. Cô trừng mắt nhìn Roel với ánh mắt phẫn nộ.
"Ông em có thể đã già, nhưng anh đừng bao giờ quên rằng họ là Xeclyde! Việc xáo trộn tuổi thọ của một người là một sự báng bổ đối với Sia. Cả ông lẫn em đều sẽ không ủng hộ điều đó!"
"Cha em và những trưởng lão khác của Gia tộc Sorofya có thể sẽ sớm đạt đến giới hạn tuổi thọ và qua đời, nhưng đó là sự sắp đặt của số phận. Anh yêu, anh có nghĩ rằng em sẽ ép anh phải cứu họ không?"
"Không, a-anh..."
Đối mặt với sự bùng nổ giận dữ của họ, khuôn mặt của Roel trở nên tái nhợt. Cậu muốn giải thích rằng đó không phải là điều bản thân đang nghĩ, nhưng tâm trí cậu đã ngừng hoạt động. Lời nói đã làm cậu thất bại.
Việc Roel không trả lời đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng trong mắt Nora.
"Anh thực sự làm tôi thất vọng đấy, Roel."
"N-Nora?"
"Tôi xin lỗi... nhưng hãy kết thúc chuyện này ở đây thôi."
"Đ-Đợi đã!"
Kinh hoàng, Roel lao tới nắm lấy tay Nora, nhưng người sau lùi lại một bước trước khi quay người bỏ rơi cậu. Charlotte do dự một lúc, nhưng cuối cùng cô cũng lau nước mắt và bước đi.
Nhìn hai cô gái ngày càng rời xa mình, Roel đột nhiên cảm thấy ngột ngạt. Nỗi buồn không thể chịu nổi tấn công tâm trí và làm tê liệt thần kinh. Ngay cả bộ não ngừng hoạt động của cậu cũng có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra dưới sự kích thích mãnh liệt này.
'Mình đã bị bỏ rơi.'
Một số người cho rằng trải qua một cuộc chia tay giống như đang chết, nhưng Roel cho rằng điều này còn đáng sợ và đau đớn hơn nhiều so với cái chết. Ngay cả cuộc tấn công kinh hoàng của Ma Pháp Vương cũng chẳng là gì so với nỗi đau thấu tim đang bao trùm lấy Roel.
'Mình không thể mất họ. Dù thế nào đi chăng nữa, mình không muốn mất họ!'
Trớ trêu thay, chỉ đến lúc này Roel mới bắt đầu hiểu được tấm lòng của chính mình.
Cậu có nghi ngờ Nora và Charlotte không?
Chắc chắn không phải. Ngay từ đầu, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc nói với họ về điều đó là một vấn đề lớn. Vậy điều gì đã khiến cậu rời đi cùng Lilian mà không thông báo cho họ?
Sợ tin tức có thể bị rò rỉ ra ngoài?
Có thể, nhưng cậu cũng có thể khám phá những cách an toàn hơn để truyền đạt tin tức.
Sự thật là cậu có thể đưa ra vô số lời biện minh cho bản thân tại sao lại đưa ra quyết định đó, nhưng có điều gì đó sâu xa hơn đã thôi thúc cậu đi theo quyết định của Lilian thay vì tìm kiếm một giải pháp thay thế.
Cậu dành vài giây tiếp theo để điên cuồng mổ xẻ cái đầu của chính mình, cố gắng hiểu được cảm xúc của bản thân. Theo bản năng, cậu biết rằng mình chỉ có một cơ hội duy nhất và cậu phải tìm ra câu trả lời xác thực nhất trong mình để di chuyển hai người đó. Nếu không, cậu có thể mất họ mãi mãi.
Và trong cuộc đấu tranh cuối cùng này, cậu cảm thấy như cuối cùng mình đã nắm bắt được những suy nghĩ chân thật nhất của mình.
"Đó là vì anh sợ mất em!"
""!!""
Roel hét lên những cảm xúc sâu sắc nhất đã bị chôn vùi sâu đến mức trước đây cậu có thể không nhận ra. Khoảnh khắc những lời đó được nói ra, hai cô gái dừng lại và mở to mắt ngạc nhiên.
"Anh nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu tại sao bản thân không đi tìm hai em. Anh đã sợ. Anh chưa bao giờ cảm thấy dễ bị tổn thương như vậy trước tụi em. Anh không muốn em thấy anh yếu đuối thế này. Anh sợ làm em thất vọng. Anh sợ em sẽ rời xa anh!
Anh thật sự không có ý định như vậy. Anh không biết nó xảy ra như thế nào, nhưng không có thứ nào trong số chuyện này được cho là suy nghĩ của anh cả! Anh không biết làm cách nào để có thể giữ em bên cạnh, nhưng anh cần phải làm thế. Anh không thể buông tay được nữa! Đó là lý do tại sao anh phải mạnh mẽ! Anh cần trở nên mạnh mẽ..."
Dưới ánh trăng, cậu bé hét lên với một cục nghẹn trong cổ họng. Trước khi kịp nhận ra, tầm nhìn của cậu đã mờ đi và nước mắt rơi xuống.
Sự yếu đuối có phải là một tội lỗi? Có lẽ là không, nhưng với Roel Ascart thì đúng là như vậy.
Cậu được cho là một người chết trong cốt truyện gốc. Cậu chỉ có thể thay đổi số phận của mình và chiến thắng các nữ mục tiêu chinh phục vì cậu đã trở nên mạnh mẽ.
Cậu không có gì đặc biệt để biện minh cho tình cảm mà Nora và những người khác dành cho mình. Hoàn toàn ngược lại, cậu chẳng là gì ngoài gánh nặng đối với họ trước vô số kẻ thù ngoài kia đang tìm cách lấy mạng cậu.
Và bây giờ, cậu thậm chí còn mất đi sức mạnh để bảo vệ mình.
Cậu sợ rằng sự yếu đuối của bản thân sẽ làm hoen ố hình ảnh mà họ có về cậu. Cậu sợ rằng tình cảm của họ dành cho mình sẽ bị xói mòn một khi họ nhận ra rằng cậu chẳng là gì ngoài một rắc rối.
Ở đâu đó, trong sâu thẳm tâm trí, cậu đã nghĩ rằng việc họ chia tay chỉ là vấn đề thời gian vì họ chưa bao giờ có ý định như vậy. Cậu chưa bao giờ đáp lại tình cảm của họ vì cậu cho rằng những điều đó chỉ là thoáng qua. Ẩn sâu bên trong cậu là một cơ chế tự vệ đã ngăn cản cậu chạm tay vào họ.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, cậu thấy mình ngày càng yêu họ nhiều hơn. Trước khi kịp nhận ra điều đó, cậu không còn có thể tưởng tượng được cuộc sống không có họ nữa.
"Anh không biết mình sẽ ở trong tình trạng này bao lâu, nhưng nếu nó tiếp tục kéo dài, anh có thể mất đi nhiều thứ hơn, không chỉ là khả năng siêu việt. Khoảng chú ý, khả năng phân tích và khả năng phán đoán của anh; những điều đó cũng có thể thoái lui. Anh thậm chí không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình bây giờ! Anh không muốn em nhìn thấy bộ mặt khó coi của anh nên anh chọn cách chạy trốn. Anh thành thật xin lỗi!"
Roel lau nước mắt bằng cả hai tay khi bộc lộ mọi thứ trong lòng mình.
Nhìn thấy một Roel như vậy và nghe những lời như vậy từ cậu, cả Nora và Charlotte đều không thể bỏ đi được nữa.
Khi Nora quay lại và nhìn thấy cậu bé đang khóc lóc trước mặt, cô cảm thấy tim mình như tan chảy. Charlotte thậm chí còn bật khóc ngay tại chỗ. Họ lao về phía Roel và ôm cậu thật chặt vào nhau.
"Em không biết tại sao anh lại nghĩ rằng tụi em không nên như vậy, nhưng có một điều em biết: Anh đúng là đồ ngốc!"
"Em biết anh yêu rất tệ trong vấn đề tình cảm, nhưng em chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại ngu ngốc đến thế."
Trong khi giúp cậu bé lau nước mắt, Nora bất lực khiển trách trong khi Charlotte thở dài thườn thượt.
"Anh nghĩ rằng em sẽ coi anh là gánh nặng và sẽ rời xa anh nếu anh yếu đuối sao? Có vẻ như anh đã quên mất sự quan tâm của em rồi. Em sẽ càng yêu hơn nữa nếu anh yếu hơn em đó!"
"Sức mạnh của anh có thể là động lực thúc đẩy mối quan hệ của đôi ta, nhưng anh yêu à, em không thích anh vì anh mạnh mẽ đâu. Em thích anh vì anh sẵn sàng liều mạng để bảo vệ em ngay cả khi không mạnh mẽ. Đó là lý do tại sao em để lại Thất Sắc Ngọc cuối cùng cho anh. Đó là cách mối quan hệ của đôi ta diễn ra. Nó không liên quan gì đến sức mạnh của anh cả."
"A-Anh..."
Roel nhìn hai cô gái đang ôm mình từ hai bên, cậu chợt thấy mình không nói nên lời. Nước mắt của cậu lại chảy ra nhiều hơn trước.
Trong khi đó, Nora và Charlotte lại cảm động vì một lý do khác.
"Dù sao thì anh cũng đã nói rồi. Đây cũng là lần đầu tiên em thấy nước mắt của anh đó. Anh đã làm được rồi, anh yêu!"
"...5 năm. Cuối cùng em cũng được nghe những lời đó từ anh."
"Ý hai em là gì?" Roel hoang mang hỏi.
Nhìn Roel tiếp tục lau nước mắt, Nora nhéo má cậu nói.
"Anh có nghĩ rằng em đã không nhận thấy rằng anh đã tỏ ra dũng cảm suốt thời gian qua không?"
"Tụi em đã thảo luận riêng về vấn đề này với nhau. Cả hai nghĩ rằng thật không tự nhiên khi anh kìm nén cảm xúc và căng thẳng mà không trút chúng ra ngoài, nhưng tụi em không biết làm cách nào để nói chuyện với anh về điều đó. Anh yêu à, anh trông thật ngọt ngào khi tỏ ra dũng cảm, nhưng em vẫn thích nhất khi anh bộc lộ hết mình."
"Tình cảm chỉ có thể nảy nở khi cả hai bên sẵn sàng mở lòng với nhau."
"Hai em... anh đã sai. Anh xin lỗi."
Nghe những lời thấu hiểu của họ, Roel sụt sịt xin lỗi họ một cách tha thiết.
Nụ cười cuối cùng lại xuất hiện trên khuôn mặt Nora và Charlotte lau nước mắt cho chính mình. Họ tiếp tục ôm cậu cho đến khi cảm xúc của họ dần bình tĩnh lại.
"Em sẽ rộng lượng tha thứ cho anh lần này, nhưng nếu anh còn dám làm trò như vậy một lần nữa, em đảm bảo rằng anh thậm chí không tìm được chỗ để khóc!"
"Vì hoàn cảnh đặc biệt, lần này em sẽ bỏ qua lỗi lầm của anh yêu. Nhưng chỉ lần này thôi!"
Hai cô gái đưa ra những lời cảnh báo nghiêm khắc trong khi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc khủng hoảng mối quan hệ này là cuộc khủng hoảng đầu tiên không chỉ đối với Roel mà còn đối với Nora và Charlotte.
Hai người họ cũng cảm thấy vô cùng lo lắng về vấn đề này. Cảm giác bị bỏ rơi liên tục đâm vào họ như một cái gai đâm vào lòng họ. Họ biết rằng nó sẽ trở thành một vấn đề lớn nếu họ không giải quyết nó, nhưng họ không biết mối quan hệ của họ sẽ ra sao nếu nêu ra vấn đề.
Thành thật mà nói, Nora nêu ra vấn đề này với ý định chỉ để lại cho Roel một lời cảnh cáo, nhưng cuối cùng cô lại mất kiểm soát cảm xúc và đòi chia tay. Đơn giản là cô không có kinh nghiệm giải quyết những vấn đề như vậy. Cô không nghĩ rằng bị người mình yêu không tin tưởng lại đau đớn đến thế.
Bây giờ cô đã bình tĩnh lại và nhìn lại chuyện đó, cô cảm thấy sợ hãi khi nghĩ về những gì có thể xảy ra ở đó. Charlotte cũng cảm thấy như vậy.
Sau khi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, họ bắt đầu vỗ nhẹ vào cậu bé như thể để trút bỏ sự căng thẳng đang bị dồn nén. Charlotte bắt đầu chọc vào đôi má mềm mại của Roel trong khi Nora không thể cưỡng lại ham muốn nghịch tai Roel.
"...Đây có phải là hình dáng của anh yêu khi còn nhỏ không? Đáng yêu làm sao."
"Trông anh nhỏ hơn so với những gì em nhớ từ lần gặp đầu tiên của hai ta. Tầm 8 tuổi ha?"
"C-Chờ một chút, hai em..."
Cuối cùng, sau khi giải quyết được những nút thắt trong lòng, hai cô gái bắt đầu đắm mình vào việc trêu chọc Roel thu nhỏ. Chỉ đến khi tiếng reo hò lớn tiếng bắt đầu vang vọng từ xa thì trò trêu chọc của họ mới dừng lại.
Cực quang đã xuất hiện.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro