Chương 24: Có mà, em lấy cho chị đây
Lâm Dao: "..." Đúng là nhà giàu! Phá gia chi tử!
Nhưng suy nghĩ chợt thay đổi, người ta có điều kiện để phá.
"Chị, chị đi lấy nước giúp em được không? Em sẽ tháo bó hoa ra trước."
"Được." Lâm Dao đứng dậy, hơi xắn tay áo, hai tay đỡ lấy bình hoa, miệng nói : "Đợi chị bảo giữ chặt rồi em hãy buông tay!"
Cô sợ rơi mất.
Lục Dư bất đắc dĩ, "Được."
Chỉ là một cái bình hoa vỡ, làm căng thẳng thế làm gì.
Nếu bố anh biết suy nghĩ này, chắc sẽ tức đến nổ phổi mất.
Lâm Dao cảm thấy mình đã giữ rất chặt rồi, bèn nói, "Xong rồi, A Dư có thể buông tay."
"Được."
Lâm Dao hai tay ôm bình hoa, cẩn thận bước đi, bước chân chậm hơn bình thường rất nhiều.
Lục Dư nhìn theo bóng lưng cô, lại một lần nữa bất đắc dĩ.
Khi bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, anh mới ngồi xuống, rút từ dưới bó hoa ra một bức tranh phác thảo, lướt mắt qua rồi gấp lại cẩn thận, nhét vào ngăn kéo.
Không thể để chị nhìn thấy, nếu không chị sẽ sợ chạy mất.
Anh phải từ từ, khiến chị cam tâm tình nguyện từng bước đi vào cái bẫy của anh.
Khóe môi anh khẽ cong lên, cầm bó hoa, ngón tay thon dài chậm rãi kéo dây nơ, lớp giấy bọc hoa bung ra.
Lục Dư đưa tay chạm vào một cánh hoa trắng muốt, ánh mắt mơ màng nhìn vào đó.
Chậc.
Hoa chị tặng, đúng là đẹp thật.
Lâm Dao ôm bình hoa từ phòng tắm đi ra, bước chậm rãi tiến lại gần.
Khi đặt bình hoa xuống bàn một cách an toàn, Lâm Dao mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn chị."
"Chuyện nhỏ thôi."
"A Dư, có kéo không? Chị muốn cắt bớt vài nhánh của bó hoa dành dành này." Lâm Dao ngồi xuống, cầm những cành hoa dành dành rậm lá, cúi mắt nhìn rồi hỏi.
"Có mà, em lấy cho chị đây." Lục Dư lấy từ ngăn kéo ra một chiếc kéo, cầm phần lưỡi kéo, rồi đưa phần cán kéo về phía Lâm Dao, "Chị, đây."
Lâm Dao mỉm cười với anh, nhận lấy, "Cảm ơn em."
Cô chỉ rút ra một cành hoa dành dành, còn lại đặt lại lên bàn, rồi cầm kéo, rất cẩn thận tỉa tót những cành lá của nó.
Cô gái cụp mắt xuống, đôi lông mày tinh tế nhẹ nhàng, sống mũi nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng mịn không tì vết, tựa như tuyết trắng dưới ánh trăng.
Dáng vẻ của cô thật dịu dàng, đặc biệt là đôi mắt tròn xinh xắn của cô, dù không nở nụ cười, nhưng đuôi mắt hơi cong cũng mang theo vài phần dịu dàng không giấu được.
Một lọn tóc mềm mại đen nhánh rơi xuống bên gò má cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro