Chương 45: con người không thể lúc nào cũng vui vẻ được
Chơi với A Dư, thật sự rất tốn sức!
Lâm Dao thua, chủ động nhường sân, nhưng Lục Dư – người chiến thắng – cũng đi xuống cùng chị.
Lâm Dao đưa vợt cho Lục Thần Hạo, Lục Dư thấy vậy cũng đưa vợt cho Lý Nịnh Nịnh.
Anh ném lại một câu : "Cậu chơi đi..." rồi bước qua Lý Nịnh Nịnh, tiến về phía Lâm Dao.
Lâm Dao đi tới cạnh khung lưới cầu lông, cầm một chai nước khoáng chưa mở.
Chị vặn nắp chai, uống một ngụm lớn.
Chai nước này cả nhóm mua trên đường, mỗi người một chai.
"Chị, em xuống đây rồi, em thấy hơi mệt." Lục Dư tiến lại gần.
Động tác uống nước của Lâm Dao khựng lại, chị nuốt ngụm nước trong miệng, đáp : "Mệt thì nghỉ một lát đi, ở trong phòng lâu nên không vận động nhiều, đúng không?"
Không phải, anh tập luyện mỗi ngày... Lục Dư thầm nghĩ.
"Đúng ạ, lâu rồi em không vận động. Sau này chị ra ngoài tập thể dục, nhớ rủ em theo nhé."
"Được."
"Chị, em muốn qua bên con đường nhỏ kia đi dạo."
"Hả?" Lâm Dao nhìn theo hướng anh chỉ, đó là con đường nhỏ trong công viên thường dành cho chạy bộ.
"Được thôi, chị sẽ đi cùng em."
Giọng Lục Dư mang theo chút ý cười : "Chị thật tốt."
Hừ.Ai muốn chơi cầu lông với họ chứ.
Anh chỉ muốn được ở riêng với chị của mình thôi.
Hai người đi bộ bên nhau trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng có vài người chạy bộ lướt qua họ từ phía sau.
Gió chiều mát rượi, con đường nhỏ u tịch và yên ắng, lá cây hai bên đường xào xạc trong gió.Âm thanh ấy tựa như một bản giao hưởng có nhịp điệu đều đặn.
Lục Dư nghiêng đầu nhìn cô :"Chị, đi trên con đường này thật dễ chịu."
Khóe môi Lâm Dao nở một nụ cười thật tươi, cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, nói :"Đúng vậy, mỗi khi tâm trạng không tốt, chị đều thích đi dạo ở đây để thư giãn."
Lục Dư chớp mắt, hỏi : "Chị cũng có lúc tâm trạng không tốt sao?"
"Có chứ, con người không thể lúc nào cũng vui vẻ được."
"Vậy sau này khi chị buồn, chị có thể tìm em để tâm sự."
Nghe vậy, Lâm Dao nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh :"Được, A Dư sau này nếu buồn cũng có thể tìm chị tâm sự nhé."
"Chắc chắn rồi."
Hai người nhìn nhau cười, rồi im lặng bước thêm một đoạn đường.
Lâm Dao đang tận hưởng sự dễ chịu của khung cảnh, trong khi Lục Dư thì mải nghĩ cách để theo đuổi cô.Giọng anh hạ thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng, hỏi : "Chị, chị có người mà chị thích không?"
"Hả?" Như thể không ngờ rằng Lục Dư sẽ hỏi như vậy, đôi mày thanh tú của Lâm Dao khẽ nhíu lại vì ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro