10. Nghĩa Thành (3)

Sau khi cả đám đã vào trong ngôi nhà, Ngụy Vô Tiện vào trong phòng nói chuyện với bà lão. Đám thiếu niên ở bên ngoài lần đầu tiên được diện kiến trực tiếp Lam thị cô nương nổi danh gần xa nên trầm trồ, trong đó có Ba Lăng Âu Dương thị Âu Dương Tử Chân tò mò lớn gan bèn tiến đến làm quen thử.

- Xin chào, ta là Âu Dương Tử Chân, rất vui được gặp.

Lam Nhất Tịnh cúi đầu.

- Rất vui được gặp, Âu Dương công tử.

- Hihi, nàng kiệm lời y hệt Hàm Quang Quân nhỉ?

- Mắt ngươi bị mù à, nàng là nữ nhi của Hàm Quang Quân, không giống phụ thân chả lẽ đi giống cha ngươi?

Kim Lăng gắt gỏng lên tiếng, nếu không phải có Lam muội muội ở đây cần giữ thể diện, đảm bảo cậu sẽ đập tên này một cái, cái mặt gian tà như vậy.

Tử Chân bĩu môi:

- Ta hỏi một chút thôi mà. À mà Lam cô nương, nàng đã từng đi săn đêm ở Ba Lăng chưa, có nhiều yêu thú, con quái dị hợm nhưng thú vị lắm...ta có thể giới thiệu...nàng bị thương cũng không sao, ta sẽ bảo vệ nàng.

- Thôi thôi thôi dừng lại đi, muội ấy đi săn ở riêng Cô Tô còn chưa xong, rảnh đâu mà lại đi với người. Ba Lăng của ngươi thì có gì mà hay với chả ho, chốn khỉ ho cò gáy đó, thôi thôi thôi, đi đi đi.

Lam Cảnh Nghi dù đang bị trúng độc vẫn còn sức đập đập đá đá vào người Tử Chân.

- Cảnh Nghi, ngươi không nghe Mạc tiền bối nói phải đứng yên sao, huynh cứ nháo như vậy độc phát tác nhanh lắm đó.

Tư Truy lên tiếng nhắc nhở, Cảnh Nghi dùng ánh mắt lầm lì nhìn Tử Chân.

Ngụy Vô Tiện trở ra thì thấy bọn nhỏ mắt phóng tia tử điện với nhau, bèn hỏi thử Lam Nhất Tịnh- người đáng tin nhất:

- Bọn nó sao vậy?

- Muốn ta đi săn đêm.

- HẢ?

Chép chép miệng mấy cái, hắn nói với đám kia:

- Thôi, đừng nói nữa. Ta cần người giúp đỡ, ai đi theo ta?

Lam Tư Truy và Lam Nhất Tịnh vội giơ tay nói: "Để ta"

Quả nhiên là hai đứa bé đáng yêu đáng tin, vô cùng trách nhiệm. Lần đầu tiên hắn thấy một điểm tốt ở hơn ba nghìn gia quy Cô Tô kia.

Lam Cảnh Nghi vẫn đứng thẳng đơ: "Vậy ta làm gì đây?"

Ngụy Vô Tiện: "Đứng tiếp đi, không cho ngươi nhúc nhích thì đừng có nhúc nhích."

Lam Tư Truy và Lam Nhất Tịnh đi theo Ngụy Vô Tiện ra nhà bếp phía sau, bước vào, một luồng khí ẩm mốc tanh tưởi phả vào mặt. Kiếp này của Lam Tư Truy chưa từng ngửi cái thứ mùi đáng sợ này, đầu quay mòng mòng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lao ra ngoài. Quay ra thấy Lam Nhất Tịnh vẫn còn đứng bình thường tưởng như không có gì bèn thấy hơi xấu hổ, lập tức đứng thẳng. Kim Lăng cũng đi theo, vừa vào cửa đã nhảy ra ngoài, bạt mạng quạt gió: "Cái mùi quỷ gì thế này!!! Ngươi không lo nghĩ cách giải độc, tới đây làm chi!"

Ngụy Vô Tiện: "Ơ? Ngươi tới thiệt đúng lúc, sao ngươi biết ta định gọi ngươi tới thế? Cùng giúp đi."

Kim Lăng: "Ta đâu có tới giúp! Oẹ... Ở đây có ai giết người rồi quên chôn hả?!"

Ngụy Vô Tiện: "Đại tiểu thư, ngươi có giúp không? Giúp thì vào đây, không thì quay về kia ngồi, gọi một người khác tới."

Thấy Lam Nhất Tịnh nhìn mình với ánh mắt mà Kim Lăng tự cho là đang khinh thường mình, cậu vội hét lên:

- Ai là đại tiểu thư hả, ngươi nói chuyện cẩn thận chút cho ta!

Cậu bực bội nhấc quần bước vào lần nữa, Ngụy Vô Tiện mở chiếc rương ở cạnh bên, mùi tanh tưởi phát ra từ đó. Một cái giò heo và một con gà nằm trong rương, trong thịt toàn một màu xanh, còn có cả giòi bọ nhỏ xíu. Kim Lăng bị bức lùi ra sau, Ngụy Vô Tiện đóng cái rương lại, nhấc lên đưa cậu ta: "Ném đi. Vứt đại chỗ nào đấy, đừng để chúng ta ngửi thấy là được."

Kim Lăng đầy một bụng buồn nôn với ngờ vực, theo lời ném đi, cầm khăn chà mạnh lên ngón tay, rồi lại vứt luôn cái khăn. Lúc trở lại nhà bếp, Ngụy Vô Tiện với Lam Tư Truy vậy mà đã múc hai thùng nước từ trong giếng ở sân sau tới, đang cọ rửa nhà bếp. Lam Nhất Tịnh thì ngồi xem đi xem lại, thử mấy loại gia vị, mấy cái hộp kì lạ nhìn trong bếp. Kim Lăng nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Lam Tư Truy cần cần cù cù vừa chà vừa nói: "Như ngươi thấy đó, rửa kệ bếp."

Kim Lăng: "Rửa kệ bếp làm chi, cũng có nấu ăn đâu."

Ngụy Vô Tiện: "Ai nói không hả? Làm để nấu ăn đó. Ngươi lại đây quét bụi, dọn sạch đống mạng nhện trên đó cho ta."

Hắn nói tự nhiên như thế, hệt như đây là chuyện đương nhiên vậy, Kim Lăng chả hiểu quái gì bị nhét cái quét bụi vào tay, mù mù mờ mờ bắt đầu nghe theo. Càng quét càng cảm thấy không đúng, muốn đập cho Ngụy Vô Tiện một trận. 

Động tác của bốn người rất nhanh, không lâu sau nhà bếp đã rực rỡ hẳn lên, cuối cùng cũng coi như có chút hơi người, không giống cái nhà ma bỏ hoang nhiều năm nữa. Ở góc có củi đã chẻ sẵn, xếp chúng vào đáy lò, dùng hỏa phù nhen lửa, ở phía trên bắc một cái nồi lớn rửa sạch sẽ, để nó đun một nồi nước sôi. Ngụy Vô Tiện mở chiếc rương, đổ một đống gạo nếp từ trong đó ra, vo sạch, bỏ vào nồi.

Kim Lăng: "Nấu cháo?"

Ngụy Vô Tiện: "Ừm."

Kim Lăng vứt giẻ lau, Ngụy Vô Tiện nói:

- Ngươi coi ngươi kìa, làm việc có chút đã phát cáu. Coi Tư Truy nhà người ta đi, ra sức làm nhất còn chưa nói gì. Cháo có gì không tốt đâu. Ngươi thấy Nhất Tịnh không, con gái nhà người ta chăm chỉ làm việc, cần cù bê vác, ngươi là nam nhi mà còn không bằng, đúng là đại tiểu thư.

Vừa nói vừa lắc lắc đầu làm Kim Lăng tức điên lên.

- Ta bực là vì cháo không tốt hả? Mà cháo ăn có ngon gì đâu, lõng bõng nhạt nhẽo."

Ngụy Vô Tiện: "Dù sao thì cũng có phải cho ngươi ăn đâu."

Kim Lăng: "Ta làm lâu như vậy mà không có phần của ta?!"

Lam Nhất Tịnh vừa nhóm củi vừa giảng giải ra:

- Gạo nếp tương truyền dân gian có thể giải được thi độc, vốn dĩ các vị công tử kia là hít phải, nấu cháo để ăn là tốt nhất.

Lam Tư Truy tỉnh ra: "Thảo nào huynh cứ nhất định muốn vào nhà, còn muốn vào nhà có người nữa. Nhà có người ở mới có nhà bếp, trong nhà bếp có lẽ sẽ có gạo nếp."

Kim Lăng nói: "Ai biết gạo đã bao lâu, còn ăn được hay không chứ? Hơn nữa phòng bếp này ít lắm cũng một năm không ai dùng tới, toàn là bụi, thịt đều hư hết cả rồi. Cái bà già kia chẳng lẽ không ăn uống nguyên năm trời? Bà ta không biết tích cốc, sống kiểu quái gì nhỉ?"

Ngụy Vô Tiện: "Có lẽ gian nhà này đó giờ không có ai ở, bà ta vốn chẳng phải chủ cửa hàng này. Hoặc là, bà ta không cần ăn uống."

Lam Tư Truy nhỏ giọng nói: "Không cần ăn uống, vậy tức là người đã chết rồi. Nhưng cụ bà ấy, rõ ràng có hô hấp."

Sau khi nghe về lý do đến Nghĩa Thành của bọn Kim Lăng Tư Truy, Lam Nhất Tịnh bỗng nhiên lẩm nhẩm cái gì đó có vẻ rất gấp gáp

- Bao giờ phụ thân ta có thể trở về? Ta có chuyện muốn hỏi.

- Làm sao có thể biết được, có thể y đang đuổi theo kẻ trộm mộ, ở trong thành này có nhiều tẩu thi, đến đây cũng có lẽ mất rất nhiều thời gian.

Nàng lặng lẽ lui ra một góc, tay vân vê khối ngọc bài đeo bên hông. Ba người còn lại nhìn nhau không biết nói gì.

Sau khi cháo gạo nếp được nấu chín, Ngụy Vô Tiện để Kim Lăng với Lam Tư Truy bưng ra, chia nhau đút cho các thiếu niên trúng độc không dám nhúc nhích nọ. Chỉ ăn một miếng, Lam Cảnh Nghi đã nhổ ra: "Này là cái gì, cháo ớt hả?!"

Ngụy Vô Tiện: "Cháo ớt cái đếch gì, đây là thuốc giải! Cháo gạo nếp."

Lam Cảnh Nghi: "Tạm thời không nói tại sao gạo nếp lại là thuốc giải, ta đó giờ chưa từng ăn cháo gạo nếp cay đến thế."

Mấy đứa nuốt vào miệng rồi ào ào gật đầu, đều cùng một vẻ nước mắt lưng tròng. Ngụy Vô Tiện sờ cằm, hắn sống ở Vân Mộng, người Vân Mộng rất ưa ăn cay, khẩu vị của Ngụy Vô Tiện lại còn thuộc loại nặng nhất, làm cay đến độ Giang Trừng cũng chịu không nổi mà lật chén chửi khó ăn. Nhưng hắn vẫn cho rằng: "Không cay bộ ăn được hả?" Lúc nào cũng không dằn được mà bỏ vô nồi một thìa rồi lại một thìa hoa tiêu, ban nãy hình như lại không quản được cái tay, nên có bỏ thêm chút chút ý mà. Lam Tư Truy tò mò, bưng bát nếm thử một miếng, mặt ngộp đến đỏ lựng, mím môi nhịn xuống không nhổ ra, thầm nghĩ: "Mùi này tuy đáng sợ... Nhưng lại giống như đã từng quen biết."

Ngụy Vô Tiện nói: "Là thuốc đều có ba phần độc, cay thì cũng cay ra cả người mồ hôi, càng nhanh khỏi hơn."

Chúng thiếu niên ào ào "Ồ" tỏ vẻ không tin, nhưng vẫn đau khổ uống cho xong bát cháo, nhoáng cái, mặt ai nấy cũng đều đỏ lừ đổ đầy mồ hôi, dường như người nào cũng bị giày vò đến sống không bằng chết ấy.

Ngụy Vô Tiện không nhịn được: "Có đến mức đó không hả. Hàm Quang Quân cũng là người Cô Tô, y ăn cay cũng rất được mà, các ngươi cần gì phải thế."

Lam Nhất Tịnh nhìn Tư Truy ngờ vực.

Lam Tư Truy lắc đầu nói: "Khẩu vị của Hàm Quang Quân là nhạt nhất, y xưa nay không ăn cay."

Ngụy Vô Tiện sau khi giảng giải cho bọn thiếu niên về hoạt thi xong thì quay đầu ra cửa sổ ngẫm nghĩ.

Đúng vào lúc này, một loạt tiếng gậy trúc gõ lên đất nghe trong trẻo đột ngột vang lên.

Tiếng động ấy truyền tới từ cánh cửa sổ gần đó, bọn họ đều nín thở, nhìn Ngụy Vô Tiện đứng bên cửa sổ tìm một khe hở cực nhỏ trong cánh cửa gỗ, nhìn ra phía ngoài.

Ngụy Vô Tiện tới gần khe hở kia, một lúc sau thì a lên cảm thán tưởng nghe vô cùng thú vị.

Tim của chúng thiếu niên đồng loạt nhấc lên trên, lông tóc dựng ngược: "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng nói. Ta đang nhìn nó."

Kim Lăng đè giọng còn nhỏ hơn tiếng hắn: "Vậy ngươi thấy cái gì rồi? Ngoài cửa là thứ gì?"

Ngụy Vô Tiện không dời mắt đi, cũng chẳng trả lời chính diện: "Ừ ừ... Ừm... Thiệt là lợi hại, thiệt là lợi hại."

Mặt trông nghiêng của hắn đầy vẻ mừng rỡ, ca ngợi với thán phục dường như cũng phát ra từ tận đáy lòng, gợi lên lòng hiếu kỳ của đám con cháu thế gia, làm tụi nó hồi hộp muốn mau mau vọt lên. Lam Tư Truy không nhịn được nói: "... Mạc công tử, cái gì thiệt lợi hại?"

Ngụy Vô Tiện: "Ấy da! Thiệt là đã mắt. Các ngươi nhỏ giọng chút, đừng có doạ nó chạy. Ta còn chưa nhìn đủ đâu."

Lam Nhất Tịnh chen ra đứng nhìn cạnh Ngụy Vô Tiện.

Lúc này chỉ có hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Nhất Tịnh ló đầu ra nhìn ngoài ô cửa sổ. Bỗng dưng, nàng cất tiếng:

- Ngươi không phải Mạc Huyền Vũ.

Ngụy Vô Tiện đứng sững lại một lát, xoa xoa cằm, ý muốn hỏi tại sao nàng lại nghĩ vậy.

- Mạc Huyền Vũ không gọi ta là A Tịnh, cũng chả gọi ta là Nhất Tịnh.

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, thì ra là cái thân xác này của hắn có giao hảo với nữ nhi của hắn, thảo nào mà khi hắn ngồi bó góc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nàng lại tiến đến hỏi thăm. Có lẽ từ lúc hắn cất tiếng gọi nàng, nàng đã biết hắn vốn không phải Mạc Huyền Vũ.

- Ừm, ta không phải Mạc Huyền Vũ, nhưng mà, có một điều ta hiếu kỳ, ngươi với hắn, rốt cuộc quen nhau sao? Hai người vốn ở hai gia tộc khác nhau mà.

- Bạn rượu.

Hắn trợn tròn mắt.

- Ngươi uống được mấy chèn thì gục?

- Sớm thì là từ giờ Thân đến giờ Tý. Muộn có khi đến giờ Mão.

Lam Vong Cơ uống một chén đã gục, nữ nhi này lại uống thâu đêm vẫn không sao?

- Cô Tô gia quy hình như cấm rượu.

- Ta đâu có uống rượu ở Cô Tô. Đến Vân Mộng và Lan Lăng ta mới uống. Ta thường hay ngồi uống với Giang tông chủ, tiện thể đỡ ngài ấy nếu ngài ấy say ngất ngưởng ra.

- Vậy, phụ thân ngươi có biết không?

- Biết chứ, ta biết cả ngươi là người sinh ra ta, đúng không Di Lăng Lão tổ Ngụy Vô Tiện?

Âm lượng của hai người nói cực nhỏ, còn nói nhanh với nhau. Đám đằng sau rướn đầu rướn cổ lên cũng chả hiểu hai người nói cái gì, chỉ sốt ruột muốn xem.

- Trước kia phụ thân và ta thường uống rượu với nhau, nhưng phụ thân được một chén thì gục luôn xuống, làm ta phải đỡ qua đỡ lại, xiên vẹo đi vào phòng. Có một điểm Giang tông chủ và phụ thân giống nhau, khi say thì chỉ gọi đúng một nhân vật: Ngụy Vô Tiện- Ngụy Anh. Nhưng kể từ khi ngươi xuất hiện, phụ thân ta, không hề gọi cái tên đó thêm một lần nào nữa

Hổ phụ sinh hổ tử, đây có thể nói là thành công rực rỡ của Cô Tô Lam thị rồi.

Bái phục bái phục, hắn thực sự còn có thể nói với nữ nhi này nhiều chuyện phong phú.

___

Ai ngờ được nữ nhi Cô Tô Lam Nhất Tịnh lại là bạn rượu chí cốt của Mạc Huyền Vũ cơ. Bây giờ bạn Ngụy Anh sướng rồi nhé, có con gái uống rượu chung cho vui.

Thui, tui đi nghỉ tết nhé, chào mọi người!!!

Chúc mọi người một năm mới an khang vui vẻ nhé,...

Update: Tui đã cắt bớt kha khá những chi tiết không liên quan, bởi vì tui muốn tập trung vào Lam Nhất Tịnh. Đây có thể nói là comeback không nhỉ 😊

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro