Chương 10
Edit by tytydauphu
Giấc mơ quá kỳ quái nên lúc Hạ Tư Gia tỉnh dậy cũng quên hết.
Thấy đã gần giữa trưa nên cậu đi ăn cơm trước rồi mới thong dong đi bộ đến phim trường.
Ngô Trăn đang diễn, có nhiều người vây xung quanh, Hạ Tư Gia xách một chiếc ghế, tìm một góc không dễ thấy, ngồi xuống.
Hôm nay không có nắng, nhiệt độ thấp, Hạ Tư Gia mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen thêu hoa nên lúc này ngồi yên một chỗ cảm thấy hơi lạnh. Cậu đang phân vân có nên gọi trợ lý đi lấy áo không thì thư ký trường quay đã đập clapper board ở đằng kia.
Cảnh này chỉ có mình Ngô Trăn, hai lần đã xong, Dư Phong vừa chỉ đạo di chuyển đèn camera vừa thảo luận cảnh diễn với Ngô Trăn.
Ngô Trăn vốn đang chăm chú nghe, đột nhiên liếc nhìn một góc nào đó, rồi lại nhanh chóng quay lại.
Chờ Dư Phong dặn dò xong, Ngô Trăn lập tức đi đến trước mặt Hạ Tư Gia, "Cậu diễn tối mà, đến sớm vậy?"
Hạ Tư Gia nói: "Tới học tập anh Ngô."
Ngô Trăn mỉm cười, "Thoa thuốc chưa?"
Hạ Tư Gia theo phản xạ sờ sờ cổ, "Thoa rồi."
"Tôi nhìn xem."
Hạ Tư Gia cúi đầu, để lộ gáy không chút phòng bị.
Ngô Trăn cúi đầu mỉm cười, "Ừm, đỡ hơn rồi."
Một cơn gió mạnh đúng lúc thổi tới, Hạ Tư Gia rùng mình, Ngô Trăn nhìn quanh quất, gọi A Thủy lấy một chiếc áo khoác đến.
"Cảm ơn anh Ngô." Hạ Tư Gia khoác áo của Ngô Trăn, hít hít mũi, tò mò hỏi: "Anh dùng nước hoa của hãng nào thế, mùi dễ chịu thật."
"Không của hãng nào cả, cậu thích thì tôi tặng."
"Thôi."
Hạ Tư Gia thẳng thắn từ chối, cậu chỉ ngửi được mùi hương tươi mát này trên người Ngô Trăn thôi, nếu hai người cùng dùng thì hơi kỳ quái.
Ngô Trăn cũng không ép, nói: "Nếu cậu Hạ thật sự muốn học tập thì lát có cảnh tracking shoot(1), cần điều chỉnh tiêu điểm mấy chỗ."
(1) tracking shoot: cảnh quay với máy quay được xách tay, đặt trên xe ray (dolly) hoặc các phương tiện di chuyển, bám sát theo nhân vật theo hướng cố định trong một khoảng thời gian dài.
"Cho nên?"
Hạ Tư Gia nhanh chóng hiểu ra ý của Ngô Trăn bởi vì cảnh tiếp theo quay đi quay lại tới 14 lần, không phải Ngô Trăn diễn không tốt mà là cảnh quay yêu cầu như vậy. Nhưng Ngô Trăn diễn vô cùng chuẩn giống như robot được lập trình sẵn, làm Hạ Tư Gia kiến thức được chuyên nghiệp thực sự là như thế nào.
Quay mấy lần cuối, gió có vẻ mạnh hơn, trên trời truyền đến tiếng sấm, khả năng sắp mưa.
Ban ngày trên cao nguyên rất ít khi mưa, nên nếu đã mưa thì mưa rào ngay lập tức.
Hiện trường rất hỗn loạn, Hạ Tư Gia đang định về phòng thì bị Dư Phong gọi lại.
"Diễn bây giờ á?" Hạ Tư Gia kinh ngạc hỏi.
"Ừm, mưa này không tệ, đừng lãng phí món quà thiên nhiên ban tặng." Dư Phong hớn hở nói, tính quay cảnh Kim Tiểu Hàn chạy như điên trong mưa luôn.
Lúc đó, Kim Lập Hạ đã lên thành phố học đại học, 1 ngày sau ngày hắn đi, Kim Tiểu Hàn rốt cuộc cũng nhận ra trong nhà thiếu người, giận dỗi với mẹ Kim rồi chạy ra cửa, muốn đuổi theo ca ca.
Bên ngoài, trời đang mưa rất to.
Đạo diễn muốn quay thì quay, Hạ Tư Gia không có ý kiến, dù sao sớm hay muộn cũng phải chịu tội.
Nhưng diễn trong mưa rất rắc rối, diễn viên phải thay quần áo sau mỗi lần quay, nhưng trang phục có hạn, để giảm bớt số lần NG, Dư Phong gọi 2 diễn viên đóng thế diễn trước, trong đó có Thích Tử Tự.
Đây không phải lần đầu Hạ Tư Gia xem Thích Tử Tự diễn, đánh giá khách quan thì kỹ thuật diễn của Thích Tử Tự chắc hơn cậu, giới hạn dưới cao hơn cậu, nhưng giới hạn trên lại yếu hơn, đương nhiên, có lẽ là do đối phương chưa tham dự quay chính thức, không được đạo diễn mài dũa. Nhưng mấu chốt là giữa Thích Tử Tự và Ngô Trăn thiếu phản ứng hóa học, kể cả Hạ Tư Gia không quan sát qua máy theo dõi cũng khẳng định được mình phối hợp với Ngô Trăn tốt hơn nhiều.
Có lẽ vì vậy mà Dư Phong không nhắc tới chuyện "Thay người".
Thích Tử Tự chạy mấy lần, cả người đều ướt sũng nước mưa, diễn xong chỉ lấy khăn lông lau qua loa rồi ngồi trong lều tiếp tục xem quay phim, Dư Phong bảo hắn đi thay quần áo, hắn cũng không chịu đi.
Hạ Tư Gia không rảnh để ý đến hắn, nhắm mắt điều chỉnh trạng thái.
Đến lượt quay chính thức, Hạ Tư Gia cũng vật lộn và chạy nhanh như Thích Tử Tự, nhưng Dư Phong vẫn cảm thiếu gì đó.
Sau lần NG thứ 5, diễn viên Chu Nghi đóng vai mẹ Kim hơi không vui, bà cũng là lão làng giống Mai Khánh, tuy không nổi tiếng trong giới điện ảnh cho lắm, nhưng lại là một trong những trụ cột của Nhà hát kịch thành phố B.
Trong cảnh này, bà cần giữ chặt Kim Tiểu Hàn đang lao ra ngoài, lại bị đối phương đẩy ra, vì vậy không những bị dính mưa mà còn bị ngã. Chu Nghi không tức giận vì tình tiết mà vì nghĩ Hạ Tư Gia không có tâm, đạo diễn hướng dẫn mấy lần mà cậu diễn không khác chút nào.
Hôm này là ngày đầu tiên Chu Nghi phối hợp diễn với Hạ Tư Gia, trong ấn tượng chủ quan, bà thực sự không thích tiểu sinh tiểu hoa lưu lượng hiện giờ. Bà nhận lời mời tham gia diễn đàn điễn ảnh Trung Quốc thời đại mới, từng gặp không ít lưu lượng phát biểu dõng dạc hùng hồn trên sân khấu, nhưng dưới sân khấu lại không tôn trọng nghề diễn xuất.
Vì vậy khi đối mặt với Hạ Tư Gia, khó tránh khỏi mang theo cảm xúc cá nhân.
"Tiểu Dư, thế này là thế nào?" Chu Nghi khinh thường chỉ trích hậu bối, trực tiếp chất vấn Dư Phong.
Dư Phong cũng biết tính Chu Nghi cố chấp lại thanh cao, đành phải gọi Hạ Tư Gia lại lần nữa.
Sau khi làm việc cùng nhau nửa tháng, Dư Phong có thể nhìn ra được tuy thái độ của Hạ Tư Gia không đủ tích cực, nhưng diễn nghiêm túc, chỉ là chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp nên không có kỹ xảo biểu diễn đa dạng và không giỏi khơi gợi cảm xúc của bản thân.
Ông đang nghĩ nên vào đề thế nào thì nghe Ngô Trăn nói: "Để tôi dẫn cậu ấy."
Ngô Trăn giúp Hạ Tư Gia diễn một cảnh không tồn tại.
Anh nhập vai người anh trai nhìn chăm chú Kim Tiểu Hàn, ánh mắt dịu dàng lại kìm chế.
Trong cơn mưa như thác đổ, Kim Lập Hạ ôm lấy Kim Tiểu Hàn, truyền một chút hơi ấm vào thân thể rét lạnh của đối phương, anh nói bằng giọng địa phương: "Đừng quên anh."
Ngô Trăn diễn đơn giản, nhưng tính hướng dẫn rất cao.
Ngay khi anh xoay người đi, Hạ Tư Gia lập tức chạy tới cánh cửa kia.
Hạ Tư Gia vốn đang trong trạng thái diễn, lúc này cảm xúc bị gợi lên càng no đủ, theo bản năng giữ chặt tay Ngô Trăn.
Ngô Trăn mặc cậu nắm, nghiêng mặt, hỏi: "Cảm giác được không?"
Hạ Tư Gia thấy đuôi mắt của Ngô Trăn dính bọt nước, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
"Vậy nhớ kỹ."
Hạ Tư Gia nhớ kỹ, hơn nữa khắc rất sâu.
Trong màn mưa, hắn đẩy mẹ Kim ra, chạy thục mạng.
Không thấy anh trai, tuy rằng anh trai thường xuyên vắng mặt nhưng Kim Tiểu Hàn mơ hồ nhận thức được, lần này sẽ không thấy anh trai thật lâu, lâu đến nỗi hắn không nhớ nổi.
Hắn không muốn quên anh trai, hắn muốn tìm anh trai.
Một chiếc giày vải cũ nát tung lên cùng với nước bùn, Kim Tiểu Hàn loạng choạng một cái, nhưng không dừng lại. Hắn đã không thấy anh trai 1 ngày 1 đêm, phải chạy thật nhanh, nhanh như bay mới có thể mang anh trai về nhà.
Nước mưa tạt vào mặt hắn, hòa cùng mồ hôi, ngụy trang thành nước mắt.
Nhưng Kim Tiểu Hàn không khóc, dù có ngã nhào xuống đất, uống phải nước bùn tanh hôi, tay chân bị đá vụn cào xước, hắn cũng không khóc.
Kim Tiểu Hàn chỉ bò dậy thật nhanh, tiếp tục chạy như điên trên con đường đã mang anh trai đi mất.
"Cắt! Chính là cảm giác này!"
Hạ Tư Gia nghe thấy tiến Dư Phong, nhưng lại như không nghe thấy, chạy thêm một đoạn đường mới dừng lại.
Cậu đứng thở dốc trong mưa, vẻ mặt hoảng hốt.
Một lúc sau, Hạ Tư Gia quay đầu lại.
Đám người cách đó hơi xa, cậu không thấy rõ biểu cảm của mọi người, chỉ trông thấy Ngô Trăn giơ ngón cái với mình.
Trái tim vẫn đập nhanh, Hạ Tư Gia bỗng nhận ra, nửa phút trước, mình đã hoàn thành màn trình diễn tốt nhất kể từ khi vào đoàn.
Cho đến khi Hạ Tư Gia sửa sang lại và ngồi một mình trong phòng hóa trang, cậu vẫn còn nghĩ về cảnh diễn vừa rồi.
Thì ra cảm giác "Nhập diễn" chính là thế này, chỉ cần thoáng hồi tưởng là cậu có thể lập tức hòa cùng cảm xúc với Kim Tiểu Hàn, càng miễn bàn trong lúc quay, cậu như đánh mất chính bản thân mình.
Đột nhiên, cậu nghe thấy có người đến đây.
Cửa phòng hóa trang không đóng, Hạ Tư Gia quay đầu lại thì thấy Phó Thiển mặc trang phục diễn, xách hộp giữ nhiệt đứng ở ngoài cửa.
Cậu hơi bất ngờ, cứ ngỡ sau buổi tối hôm qua, Phó Thiển sẽ cảm thấy xấu hổ, ít nhất sẽ không tìm cậu nhanh như vậy.
Nhưng lúc này tâm tình của cậu rất tốt nên cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thì ra là Phó Thiển thấy cậu dầm mưa lâu nên tìm đầu bếp nấu ít canh gừng.
Hạ Tư Gia nói cảm ơn, ngồi gần Phó Thiển trên sô pha.
Thấy cậu bước đi hơi khập khiễng, Phó Thiển lo lắng hỏi: "Chân anh làm sao vậy? Có phải vừa rồi bị ngã không?"
Hạ Tư Gia ngã vài lần, mỗi lần đều ngã thật mạnh nên đầu gối không tránh khỏi va đập, gót chân cũng có vết thương nhỏ.
Cậu không để bụng, "Không sao, vết thương nhỏ thôi."
Phó Thiển thấy tâm tình Hạ Tư Gia không tệ, tính toán một lát, lấy nắp hộp giữ nhiệt ra, múc một bát canh gừng, cố ý trêu đùa: "Đại Lang, uống thuốc thôi."
Hạ Tư Gia cười ha ha, không bỏ sót sự căng thẳng và mong đợi trong mắt Phó Thiển, cậu do dự một lúc, không làm cho đối phương bối rối.
Phó Thiển thầm vui mừng, đang định đút một thìa thì vô tình liếc ra cửa, đột nhiên buông lỏng tay, chiếc thìa rơi vào trong bát, bắn ra vài giọt canh gừng.
Hạ Tư Gia theo bản năng quay đầu lại, thấy Ngô Trăn đang đứng ở đó.
Phó Thiển cứng đờ người, thật sự không hiểu nổi vì sao lần nào cũng đụng phải Ngô Trăn, khí tức khó tả trên người đối phương khiến cô đứng ngồi không yên, đành phải đặt bát vào tay Hạ Tư Gia, lấy cớ sắp diễn rồi vội vàng rời đi.
"Sao tôi cảm thấy cô Phó có vẻ rất sợ anh nhỉ?" Hạ Tư Gia cười nửa miệng, nói.
Nhưng trong mắt Ngô Trăn không có ý cười, "Cậu biết Phó Thiển là nghệ sĩ của Khang Thiên không?"
Hạ Tư Gia nhạy bén nhận ra thái độ bất thường của Ngô Trăn, hơi nhíu mi, "Biết."
"Vậy hẳn cậu cũng rõ, Khang Thiên Giải Trí thích nhất lăng xê, đặc biệt là tai tiếng của minh tinh, trước kia từng cho người trà trộn vào đoàn phim chụp lén." Giọng điệu của Ngô Trăn rất bình thường, nhưng lời nói lại không nể nang gì, "Đừng khiến cậu và đoàn phim gặp rắc rối. Hơn nữa, cô ta đã có bạn trai, là ông chủ của câu lạc bộ e-sport, nếu cậu thật sự muốn hẹn hò......"
Ngô Trăn ngừng nói, ý tứ lại rõ ràng —— cũng phải có giới hạn.
Hạ Tư Gia lập tức bị chọc giận, ngoài tức giận còn có chút bối rối mà chính cậu cũng không hiểu được, "Anh nghĩ anh là ai? Dựa vào cái gì mà dạy rôi? Anh thật sự cho rằng Hạ Cẩn nhờ anh thì anh có quyền quản tôi chắc?"
"Tôi yêu ai hẹn ai, liên quan đến anh cái rắm!"
Ngô Trăn nhìn cậu từ trên cao, dưới hàng mi dài hạ che dấu mạch nước ngầm cùng xoáy nước.
Hạ Tư Gia không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại.
Một lúc sau, Ngô Trăn nhấp môi dưới, xoay người ra khỏi phòng hóa trang.
Đi chưa bao xa thì gặp trợ lý Miên Miên của Hạ Tư Gia, Miên Miên thấy anh thì lễ phép chào hỏi, Ngô Trăn mỉm cười như chưa từng xảy ra chuyện gì, đưa một túi đồ cho đối phương, không giải thích câu nào mà đi luôn.
Miên Miên mờ mịt mở túi nilon ra, thấy bên trong đều là thuốc, ngoài thuốc chống cảm còn có thuốc trị thương, còn đầy đủ hơn cô lấy từ phòng y tế.
Cho lão đại sao? Vì sao không đi vào?
Miên Miên thấy khó hiểu, định đi hỏi Hạ Tư Gia, kết quả lại thấy lão đại nhà mình ngồi giận dỗi trên sô pha.
Cô lập tức bừng tỉnh, khả năng hai người giận nhau.
Miên Miên giải vờ không biết gì cả, giấu thuốc của phòng y tế đi, chỉ đưa phần Ngô Trăn ra.
Hạ Tư Gia tìm được giấy ghi chú dùng thuốc và những điều cần lưu ý trong túi, cậu lập tức nhận ra chữ viết của Ngô Trăn.
"Ngô Trăn đưa cho em à?"
Miên Miên nhìn thấy giấy ghi chú thì biết không giấu được, xấu hổ gật đầu.
Hạ Tư Gia cười lạnh, ném trả túi cho cô, "Anh ta cũng bệnh không nhẹ."
Miên Miên: "......"
Edit by tytydauphu on wattpad
Hạ Tư Gia giận đến tận tối, không cảm thấy người có gì không ổn nên tùy tiện uống một chén Bản Lam Căn rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau bị chuông điện thoại đánh thức, cậu khó chịu mở mắt ra, đột nhiên thấy đau đầu, chóng mặt, cả người mệt mỏi, không cầm chắc di động làm rơi xuống giường.
Cậu lười nhặt, mơ mơ hồ hồ nhớ hôm nay không cần quay, kéo chăn che đầu ngủ tiếp.
"Không nhận điện thoại sao?" Tại phim trường, Dư Phong hỏi.
Phó đạo diễn nói hay là báo cho trợ lý của Hạ Tư Gia trước, dù sao cũng chỉ là nhà đầu tư đến đây buổi chiều, mọi người cùng ăn bữa cơm.
Phó đạo diễn vừa gọi cho Miên Miên được 15 phút thì đối phương đã gọi lại, hắn nghe xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, bất chấp Dư Phong đang thảo luận cảnh diễn với Ngô Trăn, xông vào nói: "Đạo diễn Dư, Hạ Tư Gia bị sốt."
Ngô Trăn ngẩng đầu lên, "Mấy độ vậy?"
"Chưa kiểm tra, Miên Miên đang hoảng, nói rất nóng."
"Cậu ấy có tỉnh không?"
"Tỉnh."
Ngô Trăn và Dư Phong đồng thời thở phào, hàm lượng oxy trên cao nguyên thấp, sốt cao dễ dẫn đến não thiếu oxy, khiến tổn thương thần kinh, hôn mê, thậm chí tử vong. Nhưng tình hình hiện tại vẫn nguy hiểm, Dư Phong bảo người đi gọi xe, rồi cùng phó đạo diễn và Ngô Trăn chạy đến phòng của Hạ Tư Gia.
Ông không phải người mê tín nhưng lúc này lại âm thầm cầu khấn Thần Phật, cầu cho Hạ Tư Gia không xảy ra chuyện gì.
"Đạo diễn Dư, tôi muốn đưa Tư Gia đi bệnh viện, cảnh này có thể diễn sau không?" Ngô Trăn nhìn như đang hỏi ý kiến, nhưng giọng điệu lại không được từ chối.
Dư Phong bỗng nhớ ra Hạ Tư Gia là do Ngô Trăn đề cử vào đoàn, Ngô Trăn còn có quan hệ với anh trai của Hạ Tư Gia, hiện giờ hẳn là sốt ruột hơn bất kỳ ai.
Ông nghĩ một lát rồi đồng ý, "Cũng tốt, trợ lý của cậu ấy đều là nữ, nhiều việc không tiện, hơn nữa đến bệnh viện huyện, cậu hiểu tiếng địa phương cũng dễ giao tiếp hơn."
Mấy người tới phòng Hạ Tư Gia, đang định gõ cửa thì cửa được mở ra từ bên trong.
Hạ Tư Gia mặc một chiếc khoác thật dày, kéo khóa kín mít, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, sắc mặt chỗ trắng bệch chỗ đỏ ửng bất thường.
Trợ lý đứng hai bên, cả 3 người đều có vẻ ngạc nhiên.
"Tư Gia, cậu cảm thấy thế nào rồi?" Dư Phong thấy Hạ Tư Gia vẫn có thể đứng được, lại yên tâm hơn một chút.
Hạ Tư Gia nhìn qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Ngô Trăn.
Ngô Trăn nghĩ cậu lại muốn nói mấy lời khó nghe, không ngờ Hạ Tư Gia lại phụng phịu nói: "Đáng lẽ tôi không nên ném thuốc của anh đi, khó chịu muốn chết."
Tác giả có lời muốn nói:
"Đại Lang uống thuốc" là câu của Phan Kim Liên, có lẽ có bạn không biết?
——
Muah!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro