chương 14

Làn gió thu thổi qua, cây phượng vỹ lá rung rinh, rũ xuống trong đêm.

Không biết bóng người nào trước đưa tay ra, sau một hồi quấn lấy đẩy ra, dây dưa lẫn nhau dưới ánh trăng.

Tạ Ngôn quay đầu nhìn Khương Nguyễn bên cạnh, đột nhiên tim đập nhanh hơn một chút .

Cô gái cụp mắt xuống, nghiêm túc nhìn chân mình, nhìn ngoan ngoãn đến không được  .

Tạ Ngôn đột nhiên nhớ đến bài hát mà hắn đã nghe lúc nãy.


Nàng thật xinh đẹp

Nhìn đến nàng ta sẽ hoảng loạn

Mỗi một lần

Nàng lơ đãng đi ta bên cạnh

Ta đều phải đem này trong nháy mắt

Dưới đáy lòng trân quý ①


 

*

Khi hai người đến nhà ga, có lẽ là gặp phải giờ cao điểm, trên xe có rất nhiều người.

Sau khi cả hai lên xe chỉ còn một chỗ ngồi .

Tạ Ngôn nhét cặp sách vào tayKhương Nguyễn , "Ngươi ngồi đi."

Nghĩ nghĩ Khương Nguyễn sẽ nói thêm cái gì , hắn nói thêm, " Ngươi giúp ta giữ cặp sách ."

Khương Nguyễn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ôm cặp sách .

    "Cảm ơn ."

Giọng nói của cô rất nhỏ, ngói xong như có chút ngượng ngùng cô quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ .

Trong xe ồn ào náo nhiệt, nhưng thế giới nhỏ xung quanh Khương Nguyễn lại yên tĩnh đến lạ thường.

Khương Nguyễn khụ khụ phá vỡ sự yên lặng này ,

"Cùng bàn..."
"Cùng bàn..."

Hai thanh âm cùng bàn đồng thời vang lên, hai người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không khí lại yên tĩnh.

Khương Nguyễn giả vờ vô ý gãi đầu , "Ngươi nói trước đi."

Tạ Ngôn cũng sờ sờ cái mũi của mình, "Ta không có chuyện gì quan trọng, ngươi trước nói đi ."

Khương Nguyễn : "Ừm, ta không có việc gì quan trọng..."

Cả hai đã rất xấu hổ.

Đến điểm dừng, và cả hai cùng nhau bước ra khỏi xe.

Tạ Ngôn cầm lấy cặp sách của Khương Nguyễn , một tay đỡ cô, tay kia lạnh lùng đút vào túi, đi hai bước, Tạ Ngôn lại lấy tay trong túi ra.

Bởi vì hắn cảm thấy rằng một tay đang đỡ ai đó, tay kia đút túi quần mà trên lưng mang hai chiếc cặp sách, không ngầu chút nào, trông hơi ngớ ngẩn ...

Để che giấu sự xấu hổ của mình, Tạ Ngôn quay đầu giả vờ nhìn phong cảnh, nhưng không có cảnh vật gì cả, chỉ có ngọn đèn đường trơ ​​trọi và một cái thùng rác màu xanh lá cây mới sơn.

……

Tạ Ngôn ho khan một tiếng, cúi đầu đá tảng đá dưới chân, "Cùng bàn, ngươi trụ nơi nào? Ta đưa ngươi trở về ."

Khương Nguyễn có chút ngượng ngùng, cô cảm thấy chuyện này đối với người khác sẽ quá phiền phức, thì thào nói: "Không cần, ta có thể tự mình trở về."

Tạ Ngôn liếc nhìn Khương Nguyễn chân, cười nhạo , "Đừng cố thể hiện , chân của ngươi như thế này, có thể quay về đi."

Khương Nguyễn cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao, ta có thể tự mình nhảy trở về, hơn nữa cũng đã muộn. Ngươi nếu không về sớm , người trong nhà cũng lo lắng."

Tạ Ngôn nghe theo lời của Giang Thước mà suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện lên một bức tranh.

Nhóc cùng bàn mang cặp một nhảy một nhảy về nhà, khi cô tung tăng thì cái tóc đuôi ngựa sẽ lắc lư lên xuống .

Hì , không phải chính là một con thỏ thắt bím sao .

Nghĩ đến đây Tạ Ngôn không khỏi bật cười.

"Ngươi đừng làm ồn nữa, đừng nói ngươi có hay không nhảy về đến nhà . Một nữ hài tử về nhà một mình trong đêm như thế này quá không an toàn!"

Tạ Ngôn nói xong, vỗ vỗ cặp sách sau lưng Khương Nguyễn , "Không nói chuyện khác, cứ nói đi, ngươi trụ ở đâu."

Khương Nguyễn cúi đầu nói nhỏ địa chỉ.

Vừa nghe , Tạ Ngôn nhướng mày, " Vừa lúc tiện đường đi . Nhà ta ở mặt sau nhà ngươi tiểu khu ."

Để lời nói tăng độ tin cậy , Tạ Ngôn cũng nói nói về tiểu khu của hắn  , "Đó là điềm vũ giai uyển , thực sự cách nhà ngươi không xa nhà."

Sau khi nghe xong , đôi mắt của Khương Nguyễn hơi mở lớn , cô đã từng nghe Khương phụ kể qua về tiểu khu đó  .

Toàn bộ  tiểu khu của Đàm vũ giai uyển đều là một khu biệt thự, do vị trí địa lý ưu việt, nghe nói phong thủy rất tốt, lại còn là khu nhà có học thức ,  nên những người sống trong đó về cơ bản đều là những người giàu có và quyền lực nhất trong thành phố.

Bạn cùng bàn hàng ngày chen lấn xe buýt như mình, không ngờ vẫn là phú nhị đại!

Thảo nào cậu ấy biết số trúng xổ số ,hóa  ra người có tiền đều có kênh đặc biệt!

Nghĩ đến ánh mắt Khương Nguyễn  nhìn Tạ Ngôn lại có chút ghen tị.

Hai người sánh bước bên nhau, bóng đổ dài bởi ánh đèn đường.

Đi dọc đường Tạ Ngôn không khỏi hỏi Khương Nguyễn sáng nay đã xảy ra chuyện gì, chuyện hồi sáng khiến hắn bận tâm cả ngày, thậm chí buổi chiều trong mơ hắn đã cho tên Triệu Trạch Vũ kia một trận .

"Tại sao sáng nay Triệu Trạch Vũ lại cho ngươi ăn điểm tâm?"

Sau khi hỏi xong , Tạ Ngôn có chút hối hận, này câu hỏi này làm gì?

Tại sao hắn có thể đưa cô bữa sáng? Còn không phải muốn theo đuổi cô trước đánh cái tiếng sao !

Khương Nguyễn nghe xong cũng không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời: "Ồ, hôm nay ta dậy muộn không kịp ăn sáng. Là ta mụ mụ gọi hắn đến đưa cho ta ."

Mặt Tạ Ngôn càng sa sầm lại khi nghe xong .

  Là mụ mụ của nhóc cùng bàn gọi Triệu Trạch Vũ  và yêu cầu hắn mang đồ ăn sáng cho cô.

Liền Triệu Trạch Vũ đều gặp mặt qua mặt mụ mụ nhóc cùng bàn ?  ?  ?  ?

Tốc độ này là quá nhanh!

Chuyện xảy ra khi nào, tại sao hắn không biết!

Theo lý mà nói , ngày nào hắn cũng về nhà cùng xe với nhóc cùng bàn, sao hắn không thể không biết.

Đến hắn vẫn chưa nhìn thấy mụ Khương Nguyễn !

Hay hai người họ đã biết nhau từ trước, họ là thanh mai trúc mã ?

Nghĩ đến Tạ Ngôn sắc mặt càng tối .

Triệu Trạch Vũ , tên mặt trắng này mới không xứng làm thanh mai trúc mã với nhóc cùng bàn !

Tạ Ngôn quay đầu lại nhìn Khương Nguyễn , thái độ cứng rắn, "Ta sáng mai đón ngươi, nhân tiện cùng nhau ăn điểm tâm."

Không đợi Khương Nguyễn trả lời , Tạ Ngôn chỉ vào chân cô, "Tay chân của ngươi bây giờ không tiện. Trên đường đi ta có thể chăm sóc ngươi ."

Khương Nguyễn cũng vừa mới lo lắng về điều này.Ba ba và mụ mụ  không thể tiễn mình nếu họ có việc và cô cũng không thể bắt taxi đến trường hàng ngày.

Đi taxi mất 25 tệ, vì để thuận tiện cho cô đi học , ba ba với mụ mụ mua một căn nhà ở đây với giá cao , còn sửa sang lại một lần .

Mặc dù ba ba mụ mụ nói rằng trong  nhà hiênn tại không thiếu tiền, nhưng cô vẫn xấu hổ khi nói ra điều này.

Thực sự bạn cùng bàn của cô là một thiên thần ,  mỗi khi cô cần đều giúp đỡ cô !

Về sau , cô sẽ làm một tiểu đệ trung thành ,sẽ làm bất cứ điều gì mà bạn cùng bàn yêu cầu !

Càng nghĩ Khương Nguyễn càng nhìn Tạ Ngôn ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ, "Ngươi cùng bàn thật sự là người tốt, ta về sau sẽ nghe lời ngươi!"

Tạ Ngôn bị nói ra có chút ngượng ngùng, vươn tay sờ sờ hắn chóp tai, "Ta đi cùng đi, không có việc gì..."

Không bao lâu sau, đã đến nhà Khương Nguyễn .

Khương Nguyễn cầm cặp sách vẫy tay với Tạ Ngôn, "Hôm nay thật làm phiền ngươi . Ta về đến rồi , ngươi về về đi."

Sau khi nói xong, cô có chút tò mò khi thấy Tạ Ngôn vẫn chưa rời đi.

Tạ Ngôn đứng cách Khương Nguyễn không xa, trong bóng tối, dáng người có vẻ hơi gầy.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Sau một lúc, Tạ Ngôn cười khúc khích.

Thôi bỏ đi , lần sau hắn sẽ gặp lại ba ba mụ mụ của tiểu cùng bàn.

Nghĩ đến Tạ Ngôn liền vẫy vẫy tay với Khương Nguyễn, "Ta đi đây."

Rồi quay lưng bước đi.

Khương Nguyễn còn đang có chút bối rối, vừa quay người đã nhanh chóng hét vào sau lưng Tạ Ngôn, " Ngươi  về đến , nhớ gửi WeChat cho ta một tiếng a."

Tạ Ngôn vẫy vẫy tay, " Đã biết ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro