Chương 15
15.
Xung quanh đều yên tĩnh, trong Liên Hoa Lâu vẫn còn một chút ánh sáng của ngọn đèn dầu.
Trong nhà chỉ có một ngọn đèn đơn độc, bóng sen lẻ loi soi bóng trăng.
Lý Liên Hoa còn chưa ngủ, hắn ngủ không được.
Tối nay ác vị cố nhân sôi nổi đi vào trong mộng của hắn. Bởi vì hắn sớm đã buông bỏ quá khứ, buông bỏ cố nhân nên căn bản là không thể ngủ.
Vì thế hắn mặc áo khoác, ngồi ở mép giường, ôm một cành cây khô, phát ngốc.
Có một dãy lụa tuyệt đẹp được buộc vào cành cây khô, chính xác là cành hoa mà hắn đã dùng để múa kiếm vào đêm đó.
Hiện giờ hoa đã theo gió rụng từ lâu, chỉ còn lại một cành cây khô héo.
"Lý Liên Hoa a Lý Liên Hoa, ngày đó ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?" Hắn tự lẩm bẩm.
Suy nghĩ rất lâu nhưng không tìm được câu trả lời.
Lý Liên Hoa đã trải qua một số cảm xúc, có một số việc, không cần đến đáp án cũng có thể tự minh bạch.
"Tiêu Sắt, ông chủ của Tuyết Lạc sơn trang, Tiêu Sở Hà, lục hoàng tử của Bắc Ly, Vĩnh An vương..." Khóe miệng của Lý Liên Hoa hiện lên một nụ cười, ngước mắt lên nhìn về phía trước.
Trên bức tường phía trước có treo một tấm bản đồ họa đầy chú thích lớn nhỏ.
Lý Liên Hoa đã yêu cầu điều này từ Tư Không Trường Phong.
.
"Ngươi muốn cái này làm gì?" Tư Không Trường Phong lúc đó có chút nghi hoặc.
"Đương nhiên bản đồ dùng để xem đường, nhìn bản đồ mới biết kế tiếp nên đi đâu a, để không phải lạc đường."
Lý Liên Hoa nhìn chằm chằm vào ánh mắt bất đắc dĩ của Tư Không Trường Phong đang lấy tấm bản đồ trân quý này ra khỏi thư phòng đưa cho hắn.
Tư Không Trường Phong có chút không nỡ, bởi vì đây không chỉ là một tấm bản đồ, mà còn là một ván cờ.
Lấy thiên hạ làm bàn cờ, lấy người trên thiên hạ làm nước cờ.
"Thiên Khải." cành cây khô chỉ vào điểm dừng đầu tiên là thành Thiên Khải.
"Mộ Lương thành." Cành cây lại chỉ tiếp.
"Thành Tuyết Nguyệt."
"Thành Vô Song."
"Đường Môn."
"Ám hà."
"Núi Vọng Thành."
"Kiếm tâm trủng."
"Giang Nam Phích Lịch Đường, Lôi Môn."
"Ngoài lãnh thổ."
Lần lượt những địa điểm được cây khô chỉ tới và cuối cùng dừng trước Thiên Khải.
"Và cuôi cùng ngươi sẽ quay trở lại Thiên Khải, nơi bắt đầu và kết thúc tất cả."
.
Khóe môi Lý Liên Hoa cong lên một nụ cười bất lực, sau đó buông cành cây khô trên tay ra.
Nụ cười của trở nên chua sót, hắn lẩm bẩm: "Lý Liên Hoa, nếu ngươi đã quyết định rời đi, tại sao ngươi còn nghĩ đến chuyện này?"
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Giang hồ phong ba ác, trong lâu hoa sen thanh. , một niệm tâm thanh tĩnh, hoa sen nơi chốn khai."
Cứ thế mà niệm đi niệm lại vài lần, có chút bất đắc dĩ mở mắt ra và mỉm cười một mình.
"Lý Liên Hoa, tâm ngươi không tĩnh."
Hắn chậm rãi thở một hơi, mở cửa sổ ra, nhìn đồng ruộng chạng vạng, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, quay lại nhìn bản đồ.
"Trước tiên đi Cửu Tiêu Thành, nghe nói ở đócó lễ hội đèn lồng rất đẹp."
Trên bản đồ, thành Cửu Tiêu là con đường duy nhất để đi đến Giang Nam Phích Lịch Đường, Lôi Môn từ phía tây nam.
Phía trước thành Tuyết Nguyệt.
"Lôi Vô Kiệt, ngươi cũng đi, trở về Lôi Gia Bảo sao?" Tư Không Thiên Lạc hỏi Lôi Vô Kỵ.
"Đúng vậy, ta cuối cùng cũng phải về nhà rồi." Lôi Vô Kiệt duỗi người, lớn tiếng hô: "Tiêu Sắt, cùng ta đi Lôi Gia Bảo, để sư phụ ta xem vết thương của ngươi, có lẽ có thể chữa khỏi cho ngươi."
"Được." Tiêu Sắt từ trên tường thành bay xuống.
"Các ngươi đều bỏ đi, để ta một mình ở thành Tuyết Nguyệt? Ta sẽ nhàm chán đến mức nào?" Tư Không Thiên Lạc không thuận theo.
"Mọi người đều đi rồi?" Lôi Vô Kiệt có chút nghi hoặc.
"Đúng vậy, ta bồi Diệp tiểu thư đi Đường Môn một chuyến." Đường Liên cùng Diệp Nhược Y đi tới.
"Diệp tiểu thư, ngươi đi Đường Môn sao?" Lôi Vô Kiệt mặt đỏ bừng.
Diệp Nhược Y mỉm cười gật đầu.
"Là đi chữa bệnh sao?"
"Ừm."
"Diệp cô nương, nếu như đại phu ở Đường Môn không thể chữa trị tốt cho cô, cô... cô có thể đến Lôi Gia Bảo gặp ta. Sư phụ của ta cũng có thể chữa bệnh."
"Được thôi."
"Đi thôi, Lôi Vô Kiệt." Tiêu Sắt đá một cước vào Lôi Vô Kiệt, xoay người rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro