Chương 24

24.

Sau khi Lý Liên Hoa tỉnh lại, Tiêu Sắt và những người khác nóng lòng rời khỏi Lôi Gia Bảo, đi đến hải ngoại tiên sơn.

Tiêu Sắt, Lý Liên Hoa, Đường Liên và Lôi Vô Kiệt gặp được Mộc Xuân Phong ở Đông Cập, lại gặp hai người Tư Không Thiên Lạc và Diệp Nhược Y ở cùng đoàn với Mộc Xuân Phong. Cả đoàn người lên đường đến vùng hải ngoại tiên sơn. Sau khi trải qua không ít sóng gió, sáu người nói cáo biệt Mộc Xuân Phong và rời đi, thời điểm trước khi đi, Lý Liên Hoa còn thuận tay lấy từ chỗ Mộc Xuân Phong rất nhiều trái cây trên thuyền.

Sáu người lấy một chiếc thuyền nhỏ, thay nhau ra tay chèo, như thế qua một ngày một đêm chèo thuyền, cuối cùng cũng tiến vào vòng sương mù.

Một thời gian, có mấy người đã kiệt sức.

"Còn bao lâu nữa mới đến được Tiên sơn? Dù sao ta cũng không thể chịu được nữa." Lôi Vô Kiệt thở hổn hển, ngã gục ở trong khoang thuyền.

Cũng may thuận buồm xuôi gió một ngày một đêm, bây giờ nội lực của Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc và Đường Liên đều tiêu hao rất lớn.

"Tới lượt ta." Tiêu Sắt đang khoanh chân ngồi thiền chậm rãi mở mắt và đứng dậy.

"Tốt nhất ngươi nên tự lo cho mình đi. Nếu tiếp tục hao tổn nội lực, chỉ sợ ngươi sẽ không thể giữ nổi cảnh giới của mình." Tư Không Thiên Lạc đặt tay lên vai Tiêu Sắt, dùng lực nhẹ nhàng kéo hắn ngồi xuống.

Trên thực tế, sau trận chiến ở Lôi Gia Bảo, Tiêu Sắt, người đã tiêu hao nội lực để Lý Liên Hoa có thể sống, chính là người chịu hao tổn lớn nhất.

Mặc dù thần y Hoa Cẩm đã truyền thụ cho hắn kim châm phong huyệt chi thuật, nhưng việc truyền nội lực mỗi ngày một lần vẫn là một gánh nặng đối với Tiêu Sắt, người hiện giờ chỉ vừa nhập tự tại địa cảnh.

Sau đó, Mộc Xuân Phong đã đưa cho Tiêu Sắt nhiều linh đan để khôi phục nội lực.

Mặc dù vậy, Tiêu Sắt vẫn bị hao tổn nội lực nghiêm trọng và trạng thái tự tại của hắn đã trên bờ vực lung lay sắp đổ.

"Có người." Đường Liên vốn đang chú ý xung quanh đột nhiên lên tiếng.

Mọi người nhìn về phía trước và thấy một chiếc thuyền nhỏ đang từ từ tiến về phía họ.

Trong sương mù không nhìn rõ là ai tới? Tất cả đều trở nên cảnh giác.

"Đừng khẩn trương." Lý Liên Hoa đứng dậy, đi tới mũi tàu, hô lớn: "Không có gì nguy hiểm."

Khi thuyền đến gần, mọi người mới nhận ra trên thuyền không có ai, người cầm thuyền hóa ra lại là một con vượn lớn màu trắng.

Con vượn đứng trên thuyền không nói nên lời, chỉ biết la hét và nhảy lên trước chiếc thuyền của đoàn người Tiêu sắt.

"Bộ dạng của nó có vẻ như rất vui." Lôi Vô Kiệt lẩm bẩm.

"Đi thôi, lên thuyền của nó đi." Lý Liên Hoa dẫn đầu lên chiếc thuyền do con vượn mang đến, hắn vừa lên thuyền, vượn lập tức đi tới chỗ hắn.

"Đã lâu không gặp, Lão Bạch." Lý Liên Hoa cảm động vỗ đầu con vượn.

Con vượn "Ngao ô" và dụi đầu vào người Lý Liên Hoa.

"Bọn họ hình như quen nhau?" Đường Liên có chút kinh ngạc.

"Thật lợi hại, ngay cả vượn trong Tiên sơn mà hắn cũng biết."

"Ngộc." Tiêu Sắt thấp giọng chửi một câu, đi theo Lý Liên Hoa lên thuyền kia.

Lúc đó mọi người mới làm theo.

"Được rồi, Lão Bạch, chèo thuyền đi."

Con vượn trắng chèo thuyền, con thuyền từ từ lao ra khỏi màn sương mù.

Một hòn đảo to lớn xuất hiện trước mắt mọi người, trên đảo cây cối khổng lồ cao vút lên trời, những con tiên hạc hướng đỉnh núi bay lượn trong mây trắng, trong núi có dã lao nhanh kêu to.

"Một hòn đảo có tuyệt cảnh như này, quả nhiên chính là Bồng Lai Tiên Sơn!" Đường Liên thở dài.

Thuyền càng ngày càng gần bờ, Lý Liên Hoa không khỏi thở dài.

"Ai da..."

Thuyền cập bến sau một lúc, mọi người xuống thuyền.

"Cám ơn Lão Bạch. Cái này cho ngươi." Lý Liên Hoa đem hoa quả lấy được từ thuyền Mục Xuân Phong đưa cho con vượn đang giữ thuyền.

Con vượn ôm trái cây bỏ chạy, sau nhiều lần lên xuống, nó đã biến mất vào trong rừng, cuối cùng, nó xuất hiện trên một vách núi phía xa, hét lên trong không trung.

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bạch y nhân nhảy từ trên vách núi xuống. Người đó giang hai tay, chân giẫm nhẹ xuống, áo trắng bay theo làn gió, chỉ trong chớp mắt đã hạ xuống trước mặt bọn họ.

" Hải ngoại có tiên sơn, có thể cưỡi mây cưỡi gió bay lượn, tuổi tác ngang với trời đất." Tiêu Sắt lẩm bẩm.

Truyền thuyết đó, cứ thế hiện ra trước mắt họ.

Bạch y tiên nhân nhìn Tiêu Sắt và nhóm người đằng sau bằng ánh mắt tịch liêu, tiên khí tỏa ra, phiêu diêu thoát tục, đánh giá đoàn người Tiêu Sắt một lúc.

"Mạc Y, lâu rồi không gặp." Lý Liên Hoa cười nói.

Sau đó, tiên khí trên người Mạc Y không còn sót lại chút gì, tức muốn hộc máu chỉ vào Lý Liên Hoa: "Lý Liên Hoa, ngươi còn dám quay lại!"

"Năm đó rõ ràng nói với ta sẽ chỉ đi một tháng, kết quả thế nào, ngươi đi một mạch hai năm liền. Hai năm.... Ngươi là đồ vô tình vô nghĩa, ngươi có biết hai năm qua ta như thế nào không!"

"Ngươi là đồ con rùa rụt cổ! Ngươi đã đi hai năm! Lúc trở lại, ngươi liền tỏ vẻ không quen biết! Còn muốn lão tử ra ngoài đón ngươi!"

Mạc Y cảm xúc kích động, nói vừa nhanh vừa khẩn trương, Lý Liên Hoa mở miệng nhưng không tìm được cơ hội xen vào.

"Ngươi nói chuyện cho đàng hoàng được không? Ngươi đã một trăm tám mươi tuổi rồi, đừng ỷ mình lớn tuổi mà đối với người trẻ tuổi như ta mắng không thương tiếc như vậy! Hồ ngôn loạn ngữ." Lý Liên Hoa liếc nhìn Mạc Y.

"Ta hồ ngôn loạn ngữ?"

"Không phải sao? Những lời ngươi vừa nói có lời nào nghe thực tốt không? Ngươi hiện giờ rất giống oán phụ, ai không biết còn tưởng chúng ta là mối quan hệ kia." Ánh mắt của Lý Liên Hoa có chút chán ghét.

"Ngươi được lắm... đừng tới cầu ta cứu ngươi!" Mạc Y hất tay áo, biến mất.

Thật là, người đến vội mà đi cũng vội.

"Không cứu thì không cứu, ta cầu ngươi cứu ta chắc." Sau khi Lý Liên Hoa hét lên đằng sau bóng lưng Mạc Y, hắn xoay đầu, mỉm cười áy náy: "Thật ngại quá, hắn tuổi tác đã cao, tính khí không tốt, lát nữa có thể bình tĩnh lại."

"Hắn ta là ai?" Tiêu Sắt quay đầu nhìn chằm chằm Lý Liên Hoa: " Lão bà lúc trước ngươi nhắc?"

"Không phải, hắn ta là một lão nhân gia trăm tám mươi tuổi. Làm sao có thể là lão bà của ta? Hắn ta là vị tiên nhân mà các ngươi đang tìm kiếm." Lý Liên Hoa xua tay và nhanh chóng giải thích: "Năm đó chính hắn đã cứu ta."

"Vị tiên nhân này hình như không giống trong thoại bản nhắc đến?" Lôi Vô Kiệt gãi đầu.

"Theo ta." Lý Liên Hoa tiến lên dẫn đường.

Mọi người theo Lý Liên Hoa xuyên qua rừng cây tiến vào một cái rừng trúc, phía sau rừng trúc có khoảng đất trống, có một khoảng sân nhỏ trồng cây đào.

Dưới táng cây, trên bàn đá có một người đang ngủ say, chính là Bách Lý Đông Quân.

"Sư phụ?!" Đường Liên lập tức chạy tới, lo lắng đỡ người dậy.

"Đừng lo lắng, hắn ta uống canh Mạnh Bà nên chỉ say thôi." Mạc Y khoanh tay đứng ở hành lang.

"Người say rượu không thể để một mình trong sân được. Làm sao một lão nhân một trăm tám mươi tuổi lại không biết tiếp đãi khách như vậy?" Lý Liên Hoa đi vào trong sân, hướng về phía Mạc Y oán trách: "Đường Liên, ngươi có thể tùy tiện tìm một căn phòng ở đây, bồi đại thành chủ vào đó nghỉ ngơi."

"Được." Đường Liên nhanh chóng cõng Bách Lý Đông Quân trên lưng, sau đó tìm một căn phòng, đi vào, đặt người lên giường.

"Tiêu Sắt, các ngươi dọc đường đi vất vả rồi, tùy tiền ngồi đi, nghỉ ngơi thật tốt một chút." Lý Liên Hoa nói xong, liếc nhìn Mạc Y: "Ta đi dỗ hắn. "

Mạc Y khoanh tay đứng ở hành lang, đầy hứng thú nhìn đám người Tiêu Sắt nhưng không nói gì.

"Còn tức giận sao." Lý Liên Hoa thở dài, đi tới bên cạnh Mạc Y, đứng cạnh hắn.

"Giận? Ta không tức giận." Mạc Y quay đầu nhìn Lý Liên Hoa: "Ta đói, ngươi đi nấu cơm trước đi."

"Được." Lý Liên Hoa xoay người đi vào phòng bếp, đi được mấy bước liền quay lại chỉ vào Mạc Y: "Lão nhân, đừng lợi dụng lúc ta vắng mặt mà ức hiếp người khác."

Lý Liên Hoa thoải mái đi vào phòng bếp.

Tiêu Sắt ngồi dưới gốc cây đào, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm Mạc Y, trông như đang đối mặt với kẻ thù.

Mạc Y chú ý tới ánh mắt của hắn, quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, tức khắc như có ngọn lửa bùng lên.

"Ta tên là Mạc Y, ngươi xưng là gì? "Mạc Y đã khôi phục bộ dáng đầy tiên khí, nghiêm nghị, trên môi nở nụ cười thản nhiên.

"Tiêu Sắt. "

"Ta tên Lôi Vô Kiệt."

"Thành Tuyết Nguyệt, Tư Không Thiên Lạc."

"Diệp Nhược Y đã gặp qua tiên nhân."

"Các ngươi ngồi xuống trước đi, ta đi lấy đồ uống cho các ngươi." Mạc Y gật đầu, xoay người đi vào phòng.

Sau đó năm tách trà bay ra khỏi phòng, vững vàng đáp xuống trước mặt mọi người.

"Chư vị mời từ từ dùng." Giọng nói vang lên nhưng không thấy ai cả.

Tiêu Sắt cảm thấy Lý Liên Hoa nói rất đúng, người này căn bản không biết đối đãi khách nhân.

Nhưng lão nhân gia kia lại là tiên nhân.

"Oa..." Lôi Vô Kiệt cảm thán, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tiêu Sắt, Tiêu Sắt, Lý Liên Hoa thật lợi hại, hắn và tiên nhân có quan hệ tốt như vậy." Lôi Vô Kiệt nói với vẻ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị: "Thật tuyệt vời, ta còn có thể uống được trà do chính tiên nhân pha."

"Ngươi hâm mộ cái gì?" Tiêu Sắt có chút không kiên nhẫn.

Hắn cảm thấy mối quan hệ tốt đẹp vẫn chưa đủ để diễn tả mối quan hệ giữa Lý Liên Hoa và Mạc Y.

Sự quen thuộc và sự ăn ý ngầm giữa Lý Liên Hoa và Mạc Y... đối với Tiêu Sắt giống như một cặp phu thê già đã ở bên nhau rất nhiều năm... Tiêu Sắt giơ tay lên xoa xoa lông mày, đây là một diễn biến ngoài dự đoán của hắn.

"Tiêu Sắt, chúng ta đã tìm được tiên đảo rồi, cũng đã gặp được tiên nhân, Lý Liên Hoa được cứu rồi, sao trông ngươi có vẻ không vui chút nào?" Tư Không Thiên Lạc cầm chén trà lên, tò mò hỏi.

"Đại khái là bởi vì... hắn phát hiện sau trăm cay ngàn đắng, hắn không chỉ tìm được tiên nhân, còn tìm được cho mình một vò dấm." Diệp Nhược Y trêu chọc nhìn Tiêu Sắt.

"Ta đi dạo một vòng." Tiêu Sắt đứng dậy, sau khi đi vòng quanh, hắn đi theo hướng Lý Liên Hoa vừa rời đi, không để lại dấu vết.

Sau đó Tiêu Sắt bị lạc.

Dạo quanh rừng trúc vài lần, cuối cùng Tiêu Sắt cũng tìm thấy bốn ngôi mộ, hai ngôi mộ lớn và hai ngôi mộ nhỏ, nằm sâu trong rừng trúc.

Tiêu Sắt tò mò đi vòng tới phía trước.

Trên hai bia mộ lớn, một bia khắc mộ Tiểu Lục nhi, một bia khắc mộ Lý Tương Di, bên cạnh mộ Lý Tương Di có hai bia nhỏ, một bia khắc mộ Vân Cảnh, một bia còn lại khắc mộ Thiếu Sư.

"Đây là mộ cha của Lý Liên Hoa, lão bà và các con của hắn."

Tiêu Sắt quay người lại, Mạc Y một thân bạch y bước ra khỏi rừng trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro