Chương 6

06.

Lễ hội Bách hoa đang đến gần, hoa ở Tuyết Nguyệt thành nở ngày càng đẹp, gió thổi đến ngày càng thơm.

Tiểu quán của Lý Liên hoa đã ba ngày không mở cửa.

Thời điểm Đường Liên tìm thấy Tiêu Sắt đang ở trên đỉnh Đăng Thiên Các, hắn vẫn mang một bộ dáng lười biếng và lạnh lùng ngồi đó.

"Tam sư đệ, ta vừa mới hồi thành, đã nghe người ta nói ngươi mỗi ngày đều canh giữ Đăng Thiên Các, ngươi có biết hiện tại trong ngươi như thế nào không?"

Tiêu Sắt liếc nhìn hắn một cái:" Giống cái gì?"

"Hòn vọng phu."

"Cút đi." Tiêu Sắt nhấc chân muốn đá hắn: "Ta là một đại nam nhân, muốn vọng cũng phải là vọng thê."

"Cho nên Tiêu lão bản thật sự tâm đang nhớ đến ai sao?"

"Ngươi thật sự là đại sư huynh sao? Nói chuyện như thế nào lại giống như tên hòa thượng giả Vô Tâm kia?"

"Không cùng ngươi nói hưu nói vượn nữa, vào chính sự. Chúng ta đi núi Thương Sơn một chuyến."

"Đi Thương Sơn? Ngươi tìm Lôi Vô Kiệt có việc gì à?"

"Khụ khụ....." Đường Liên ho khan hai tiếng: " Hội Bách Hoa sắp đến, vị cô nương mà Lôi sư đệ nhờ ta hỏi thăm trước đây cũng sẽ tham gia, cho nên nhân cơ hội này.......Khiến hai người bọn họ có thể......Ngươi biết đấy."

"Ồ." Tiêu Sắt nhìn thoáng về khách điếm Như Quý, Đường Liên cũng nhìn theo ánh mắt của hắn.

Khách điếm Như Quý, người người đều ra vào như thường lệ, cũng không có gì đặc biệt.

Đường Liên không rõ cái này có gì mà đáng xem, vì thế thúc giục Tiêu Sắt: "Đi thôi."

Đường Liên thấy Tiêu Sắt trước sau đều chậm chạp mà tụt lại phía sau vì thế nghĩ ra một kế: "Tam sư đệ, không bằng chúng ta tranh tài đi, xem ai tới Thương Sơn trước,"

Tiêu Sắt không trả lời, chỉ gia tăng tốc độ bước chân, đuổi theo, chẳng mấy chốc đã vượt qua Đường Liên.

Hai người nổi lên quyết tâm phân thắng bại, tốc độ cực nhanh lao tới núi Thương Sơn.

"Đại sư huynh, Tam... Tiêu Sắt, sao ngươi lại tới đây?" Lôi Vô Kiệt chưa thấy người đâu đã nghe thanh âm truyền tới.

"Làm sao hắn biết chúng ta tới?" Tiêu Sắt quay đầu hỏi Đường Liên.

"Ta nghĩ là do nhị sư tôn đã giúp Lôi sư đệ tiến vào kiếm pháp Chi Thủy đệ nhất trọng kiếm cảnh, gần một tháng không gặp, hắn đã trở nên như thế này, sự tiến bộ thần tốc này thực sự làm người ta kinh ngạc. Quả nhiên là tư chất kinh người, nhưng ngươi..."

"Ta làm sao? Kiếm pháp có tốt đến đâu, nếu không đuổi kịp người khác, có gì hữu dụng không?" Tiêu Sắt liếc mắt nhìn Đường Liên một cái rồi đi lên núi.

Đường Liên bật cười lắc đầu.

Khi ba người gặp nhau, điều đầu tiên Đường Liên làm là thử võ công của Lôi Vô Kiệt, sau đó nhìn thấy Nguyệt Tịch Hoa Thần chỉ triệu hồi ra một bông hoa trà. Tâm Đường Liên thoáng kinh ngạc và hối hận.

"Ta rút lại lời vừa nói." Đường Liên nói với Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt cũng lười để ý tới, chỉ là cười nói với Lôi Vô Kiệt: "Ta nói cho ngươi biết một chuyện, Bách Hoa hội sẽ được tổ chức trong ba ngày tới."

"Bách Hoa hội có quan hệ gì với ta?" Lôi Vô Kiệt gãi đầu: "Sư phụ không cho ta xuống núi."

"Diệp cô nương cũng sẽ tham gia."

"Diệp cô nương là ai?" Lôi Vô Kiệt mờ mịt.

"Diệp Nhược Y, cô nương đã đưa khăn tay cho ngươi, ngươi không còn giữ sao?"

"Nguyên lai nàng tên là Diệp Nhược Y sao?" Tên này cũng thật là hay." Lôi Vô Kiệt ngượng ngùng cúi đầu ngây ngô cười: "Bất quá nàng tham gia Bách Hoa hội thì liên quan gì đến ta."

"Đúng là không liên quan, ta đi thôi." Tiêu Sắt làm bộ rời đi.

"Đừng, đừng đi.....Đến lúc đó ta nhất định sẽ đến, ta mời hai người uống rượu, không say không được về." Lôi Vô Kiệt giữ chặt Tiêu Sắt.

"Muốn say cũng không được, ta hết rượu rồi." Tiêu Sắt ném tay Lôi Vô Kiệt ra, tự mình đi về: "Đi trước đây."

Đi được vài bước, hắn phát hiện Đường Liên không có đi theo, vì thế quay đầu lại.

Lôi Vô Kiệt và Đường Liên vẫn đứng tại chỗ, nhìn hắn với vẻ mặt như cũ, vừa kinh ngạc vừa bối rối...

"Sao lại nhìn ta như vậy? Có chuyện gì sao?" Tiêu Sắt nghi hoặc.

"Rượu ở quán rượu Đông Quy hết rồi?" Đường Liên không tin.

"Không có, uống hết rồi."

"Nhiều rượu như vậy, một mình ngươi uống hết rồi?" Lôi Vô Kiệt khoa tay múa chân một chút.

Tiêu Sắt hiếm hoi lộ ra chút vẻ trầm mặc:" Không phải ta uống một mình."

"Vậy ngươi uống cùng với ai?" Lôi Vô Kiệt tò mò

"Ngươi quản ta." Tiêu Sắt giơ một chân đạp Lôi Vô Kiệt.

"Đại sư huynh, ngươi không quản hẳn? Nhiều rượu như vậy, một mình hắn cư nhiên độc chiếm hết." Lôi Vô Kiệt tìm Đường Liên cáo trạng.

"Được rồi, bọn ta đi trước, ngươi ở lại luyện kiếm cho tốt vào. Ba ngày sau nhớ đi Bách Hoa hội. Đi thôi."

Đường Liên cùng Tiêu Sắt đi xuống núi Thương Sơn, trên đường đi Đường Liên nói:

"Mặc dù Bách Hoa hội là sự kiện thường niên ở thành Tuyết Nguyệt, nhưng hầu hết những người tham dự đều thuộc thế hệ đệ tử trẻ tuổi ở thành Tuyết Nguyệt. Các đệ tử, cũng như những tiểu thư chưa có hôn phối của một số nhà có quyền thế trên thế gian..."

"Cái đó hẳn nên gọi là một buổi xem mặt đi." Tiêu Sắt bình tĩnh tiếp lời.

"Không sai biệt lắm. Nếu đệ tử Tuyết Nguyệt thành có người trong lòng, bọn họ quả thực sẽ hẹn nhau tham dự Bách Hoa hội."

"Đại sư huynh đã hẹn với Thiên Nữ Nhụy sao?" Tiêu Sắt thuận miệng hỏi, nhưng không nghe được Đường Liên trả lời, hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện Đường Liên thường ngày nghiêm túc, lúc này mặt mày đã đỏ bừng, chân tay luống cuống, ngơ ngác đứng tại chỗ sững sờ, Tiêu Sắt không khỏi bật cười.

"Đại sư huynh, ta đi trước một chút, cáo từ." Tiêu Sắt mỉm cười nói lời cáo biệt, chậm rãi đi xuống núi Thương Sơn, lười nhác đi về phía ngoại thành.

Chỗ ở của Lý Liên Hoa, Tiêu Sắt sớm đã điều tra ra thông qua tình báo.

Trong một khu rừng cách thành Tuyết Nguyệt không xa, có một tòa lâu nhỏ nằm ở khoảng không phía trước khu rừng, tòa lâu nhỏ tọa lạc trên một khu đất bằng phẳng. Bên dưới ván có bánh xe, nghe nói tòa lâu nhỏ này có thể kéo đi được.

Tiêu Sắt đi đến trước tòa Liên Hoa Lâu.

Lý Liên Hoa ngồi trên trụ gỗ đặc ở phía trước, trong tay cầm dao điêu khắc, động tác thành thạo, một đóa hoa sen chẫm rải hình thành trên tấm ván gỗ.

Xung quanh Lý Liên Hoa chất đầy những đống gỗ, một trong số đó là những khúc gỗ chưa được chạm khắc, và một số đã được chạm khắc nhưng không thành hình. Tất cả đều được chạm khắc hình hoa sen, từ những hoa văn này có thể thấy người thợ điêu khắc đã dần dần thuần thục quá trình điêu khắc, từ chưa quen cho đến khi thành thục.

Bước chân của Tiểu Sắt rất nhẹ, Lý Liên Hoa cũng rất nghiêm túc, cho nên Lý Liên Hoa không để ý tới Tiêu Sắt, Tiêu Sắt cũng không có làm phiền hắn.

Tiêu Sắt thưởng thức tác phẩm của Lý Liên Hoa, sau đó quay lại đánh giá tác giả một chút.

Lý Liên Hoa vẫn mặc một bộ y phục xám đầy những mảnh vá, cũng không phải là một người đẹp trai xuất chúng, nhưng mặt mày lại dịu dàng và khuôn mặt thanh tú. Nhìn rất vừa mắt... Tiêu Sắt cau mày, đi tới duỗi tay muốn giúp Lý Liên Hoa lấy vụn gỗ mắc trên tóc.

"Bang." Một tiếng, Lý Liên Hoa trở tay đánh vào tay Tiêu Sắt.

Lý Liên Hoa ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt được thay đổi thành ý cười áy náy: "Ồ, sao Tiêu lão bản lại đến đây?"

"Không nghĩ là ngươi khá cảnh giác." Tiêu Sắt nhìn vào tay mình, hắn không nghĩ đến việc Lý Liên Hoa sẽ động thủ nên bị đánh một đòn mạnh đỏ cả tay.

Lý Liên Hoa cười gượng hai tiếng, nói: "Ta không nghĩ tới là ngươi, nơi này đầy cỏ rậm lại nhiều nước, bình thường muỗi cũng rất nhiều. Ngươi nhìn xem nơi này..."

'Pa.'

Lý Liên Hoa trong không trung chụp một phát, mở đôi tay ra, bên trong rỗng tuếch, hắn đặc biệt ngượng ngùng cười cười:" Bay quá nhanh, chụp không kịp."

Tiêu Sắt cũng lười trả lời hắn: "Đã ba ngày ngươi chưa vào thành mở quán, lại ở đây điêu khắc gỗ, là ngươi đang chuẩn bị đổi nghề sao."

"Nói bậy, đổi nghề cái gì? Hoa ở thành Tuyết Nguyệt thơm quá, ta chịu không có nổi, mấy ngày nay chưa đến thành Tuyết Nguyệt, có thời gian rảnh cũng không chịu nổi đành tìm việc gì đó để làm."

"Khắc những thứ này để làm gì?"

"Tòa lâu này tên là Liên Hoa Lâu, nhưng trên đó không có nổi một bông hoa sen nào nên có phần không xứng với tên gọi. Ta chỉ nghĩ mình nên khắc một ít đóa hoa sen đem treo lên cho hợp với tên gọi của nó." Lý Liên Hoa duỗi thẳng tay chỉ về phía tòa lâu nhỏ đằng kia:" Khiến Tiêu lão bản chê cười rồi."

Tiêu Sắt trầm mặc, hắn thực sự không biết nên đánh giá loại hành vi này như thế nào, một vị đại phu lại đam mê nghề mộc, có phải hơi kỳ lạ không?

"Ai da... Làm hết cả buổi sáng, thật là mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút đã." Lý Liên Hoa vỗ vỗ gỗ vụn bám trên người, tiếp đến là dọn dẹp đồ bừa trên bàn. Sau khi dọn bàn xong, hắn từ trong phòng mang ra một bộ ấm trà: "Ở đây ta không có rượu, nhưng có thể mời ngươi uống chút trà."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro