Chương 8

08.

Có khoảng ba ngàn chiếc đèn lồng được treo bên ngoài hiên Ngũ Ngọc Các, rực sáng như ban ngày, dưới những chiếc đèn lồng, hoa đang nở rộ, có người đang ngắm hoa, có người đánh giá những người xung quanh.

Lý Liên Hoa ngồi dưới ngọn đèn ngắm hoa, Tiêu Sắt khoanh tay dựa vào cột bên cạnh.

"Người mà Đường Liên đang tìm là ngươi sao?" Lý Liên Hoa chỉ vào Đường Liên đang nhìn ngó xung quanh cách đó không xa.

"Ừ." Tiêu Sắt gật đầu: "Ta qua bên đó một chút, ngươi ở đây đợi ta."

Lý Liên Hoa tiếp tục chiêm ngưỡng bông hoa trà mang tên thập bát học sĩ trước mặt.

"Hắn là ai?" Tạ Tuyên ở trên lầu cao cùng với Tư Không Trường Phong nói chuyện phiếm, đột nhiên mắt dừng lại ở trên người Lý Liên Hoa.

"Hắn sao? Hắn tên là Lý Liên Hoa, theo thông tin ta nhận được thì hắn chỉ là một đại phu không biết võ công, y thuật bình thường, không có điểm gì hơn người cả."

"Không có gì đặc biệt sao? Vậy tại sao Tư Không thành chủ lại biết hắn?"

"Tiêu Sắt đặc biệt quan tâm hắn." Tư Không Trường Phong đột nhiên phản ứng: " Chẳng lẽ hắn thật sự có cái gì đặc biệt sao?"

"Ta có thể cảm giác được người này có kiếm ý. Một khi đạo kiếm ý này bộc phát, uy lực của nó sẽ không thua kém năm đại kiếm tiên trên thế gian này. Ngươi nhất định phải cẩn thận, đừng để Tuyết Nguyệt kiếm tiên gặp được hắn."

"Yên tâm đi, Hàn Y chưa bao giờ tham gia Bách Hoa hội, nhưng bất quá một người không biết võ công thì làm sao có thể có kiếm ý kinh người như vậy?" Tư Không Trường Phong khó hiểu nghi hoặc.

"Nguyên nhân gì thì ta cũng không biết, nhưng ngươi có thể nhờ tình báo điều tra. Này, này, đại đồ đệ của ngươi cùng người khác đánh nhau kìa." Tạ Tuyên đổi chủ đề.

Đường Liên giao chiến với Đoàn Tuyên Dịch, bị ám khí trong vũ khí của đối phương đẩy vào tình thế khó, nghìn cân treo sợi tóc.

Lý Liên Hoa vẫn còn ở chỗ này ngắm hoa, hắn đưa tay vuốt ve một đóa trà kiều diễm ướt át, sau đó đột nhiên ngước mắt lên.

Một luồng kiếm khí đánh tới, chém đứt ám khí đang bay về phía Đường Liên, tiếp sau hồng y thiếu niên ngã xuống trên sân, chính là Lôi Vô Kiệt.

"Ai dám đả thương đại sư huynh của ta?!" Lôi Vô Kiệt tức giận hét lên, vung kiếm, một đạo kiếm khí tỏa ra.

Nơi nào kiếm khí đi đến, hàng trăm bông hoa bay lên trời và bay về phía thanh kiếm Thính Vũ trong tay Lôi Vô Kiệt.

Nguyệt tịch hoa thần.

"Ôi chao... những bông hoa này sắp trọc luôn rồi." Lý Liên Hoa buông tay ra, hoa trà trong tay hắn lập tức bay ra ngoài.

Phía trên lầu cao, Tư Không Trường Phong xốc bàn chửi đổng lên.

Chung quanh hội, một làn gió thơm thổi đến, thứ người ta nhìn thấy chính là một thanh kiếm xa hoa lộng lẫy, chỉ có Đoàn Tuyên Dịch bị kiếm chỉ vào mới có thể cảm nhận được sát ý của thanh kiếm này, hắn sắp chết ở chỗ này.

"Lôi Vô Kiệt, dừng tay." Đường Liên tức giận hét lên, trưởng tử của Giang Nam Đoàn gia không thể chết ở Tuyết Nguyệt thành.

Nhưng mà kiếm ý vẫn như cũ.

"A, thanh kiếm bị mất khống chế sao?" Lý Liên Hoa khoanh tay, dựa vào cây cột Tiêu Sắt vừa mới tựa vào ban nãy, tò mò nhìn đông nhìn tây.

Dưới sức ép của kiếm ý, sắc mặt của Đoàn Tuyên Dịch trở nên trắng bệch, mồ hôi tuôn như suối.

Lúc này, một thân ảnh màu lục xông vào bên trong phồn hoa, nắm lấy tay Lôi Vô Kiệt, dẫn hắn nhảy múa trong mưa hoa.

"Đây là kiếm vũ Nhược Y của Diệp gia." Tiêu Sắt không biết khi nào đã trở về bên Lý Liên Hoa.

"Rất đẹp, đáng tiếc có múa mà không có nhạc, có điểm khá đơn điệu." Lý Liên Hoa cười nói.

Tiêu Sắt liếc nhìn Lý Liên Hoa một cái, đột nhiên đứng dậy mượn một cây sáo từ tay của nhạc công.

Một thiếu niên mặc thanh y đứng trong gió, y phục tung bay, thổi sáo thật là cảnh đẹp khó để diễn tả..

Lý Liên Hoa lại che mặt nở một nụ cười khổ và lẩm bẩm: "Một niệm tâm thanh tịnh, nơi chốn liên hoa khai..."

Tình cảnh này thật khiến hắn nóng lòng muốn quay lại Liên Hoa Lâu.

Nghe thấy tiếng sáo, Tạ Tuyên ở trên cao không thể ngồi yên được nữa, phi thân xuống, mượn đàn hợp tấu cùng với Tiêu Sắt.

Tiếng đàn và tiếng sáo cùng nhau vang lên, kiếm múa uyển chuyển, Đường Liên cuối cùng không nhẫn nại được, phi thân lên cao, trầm ngâm ngâm một câu thơ.

Khi tất cả đã kết thúc, Tiêu Sắt trả lại cây sáo và quay về bên cạnh Lý Liên Hoa.

Bầu trời phồn hoa như mưa, trong cơn mưa hoa đó, một đôi thiếu nam và thiếu nữ đối mặt nhìn nhau, những cánh hoa rơi xuống trên người đôi thiếu nam và thiếu nữ đó.

Nhìn thấy cảnh này, Lý Liên Hoa đối với Tiêu Sắt có chút trêu ghẹo nói: "Tiêu lão bản a, ngươi nên học hỏi thêm từ vị bằng hữu của mình đi."

Sau đó liền nghe Lôi Vô Kiệt nói: "Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt rồi."

...Cái này... Lý Liên Hoa lắc đầu có chút nói không nên lời.

"Ngươi xác định muốn ta học tập từ hắn?" Tiêu Sắt hỏi lại.

Lý Liên Hoa "A" và cười khô khan: "Không, không... cái này không cần học, nhưng... trên đời có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy. Nhỡ đâu Diệp cô nương thích bộ dáng này thì sao? Vấn đề tình cảm tuyệt không thể gian dối...."

Đột nhiên ngừng nói, Lý Liên Hoa quay đầu nhìn về phía núi Thương Sơn.

"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Sắt hỏi.

"Không có gì." Lý Liên Hoa cúi đầu suy nghĩ một chút: "Đại khái là bởi vì hôm nay ta ra ngoài không có bói toán, trong lòng có chút bất an, cảm thấy tai họa sắp đến, ta nghĩ tốt nhất nên nhanh chóng rời đi, cáo từ, cáo từ."

"Chờ một chút..." Tiêu Sắt giữ chặt hắn lại.

Người có cảm thụ tương tự là Tạ Tuyên, người này nhanh chóng thu dọn hành lý và nói: "Cố nhân sắp đến, ta đi trước đây."

Sau đó ném bốn kiện lễ vật bay vào trong lòng ngực Diệp Nhược Y, Lôi Vô Kiệt, Đường Liên và Tiêu Sắt: "Đây là lễ vật do chính ta tuyển chọn, tặng cho các ngươi, ta cáo từ trước."

Mọi người cùng lúc kêu lên:" Đa tạ tiên sinh."

"Người đó là ai vậy?" Lý Liên Hoa tò mò hỏi.

"Nho Kiếm Tiên, Tạ Tuyên, là một trong năm đại kiếm tiên." Tiêu Sắt nhét cuốn sách không rõ tên vào bên trong tay áo.

"Nguyên lai hắn chính là Tạ Tuyên, ta nghe Thục tiên sinh nói hắn vốn là một nho sinh nhưng sau khi đọc cả vạn quyển sách, ngộ hết mọi chuyện trong thiên hạ bước một bước là lên tới cảnh giới Nho Thánh, nhấc bút là thành sách, cầm kiếm thành Kiếm Tiên, thực rất lợi hại."

"Lôi Vô Kiệt!" Từ trên trời vang đếm một âm thanh gào thét giận dữ, một người mặc bạch y, trên mặt đeo chiếc mặt nạ màu xám bay xuống dưới mái nhà.

Lôi Vô Kiệt vâng vâng dạ dạ xưng hô người mới đến một tiếng sư phụ.

"Đây là Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, là sư phụ của Lôi Vô Kiệt." Tiêu Sắt giới thiệu.

Lý Hàn Y nhìn thoáng qua Lôi Vô Kỵ: "Ngươi vừa mới đánh một kiếm à, rất tốt." Lôi Vô Kiệt vừa sợ vừa vui mừng, ngốc nghếch nhếch miệng cười toe toét.

"Nhưng ta đã cho phép ngươi xuống núi sao? Còn không mau cút về?" Lý Hàn Y chém một đạo Kiếm khí đánh bay Lôi Vô Kiệt vẫn còn đang cười ngây ngô. Sau đó nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào Lý Liên Hoa, chĩa kiếm về phía hắn, lạnh lùng nói: "Rút kiếm ra."

"Phụt...." Tư Không Trường Phong phun một ngụm rượu, nhớ tới lời cảnh cáo của Tạ Tuyên.

Đừng bao giờ để Lý Hàn Y gặp được Lý Liên Hoa. Thì ra mọi chuyện sẽ xảy ra theo chiều hướng như thế này a.

"Hàn Y, Hàn Y....." Tư Không Trường Phong vội nhảy xuống tâm điểm bên dưới.

"Ta nói ngươi rút kiếm." Lý Hàn Y nhìn chầm chầm vào Lý Liên Hoa lập lại câu nói một lần nữa.

"Rút... Rút kiếm?" Lý Liên Hoa tiến lên vài bước, xòe hai bàn tay: "Ta thật sự không có kiếm để rút. Xin kiếm tiên thứ lỗi, xin kiếm tiên thứ lỗi."

"Xin lỗi cái đầu nhà ngươi." Lý Hàn Y tức giận gầm lên, sau đó chém ra một đạo kiếm khí, kiếm khí nhắm thẳng về phía Lý Liên Hoa.

"Ch..." Tiêu Sắt kêu lên nửa tiếng liền ngừng lại.

Không chỉ Tiêu Sắt, mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều lặng ngắt như tờ, sau đó điều chỉnh đầu quay lại nhìn Tiêu Sắt.

"Vì cái gì hắn lại biết Đạp Vân."

Lý Liên Hoa né tránh được một đạo kiếm khí của Lý Hàn Y, sử dụng đúng thiên hạ đệ nhất tuyệt đỉnh khinh công của Tiêu Sắt. Đạp Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro