Chương 35: Cầm Khê Sơn Trang (14)



Sau khi giúp Tạ Khanh Lễ khai thông kinh mạch, trời đã về khuya. Kinh mạch của hắn vượt xa khỏi nhận thức của nàng, còn nghiêm trọng hơn nàng tưởng.

Tu vi của Vân Niệm không thấp, đã đạt đến Nguyên Anh kỳ. Mặc dù nàng biết việc trị liệu của mình có thể không giúp ích được gì cho Tạ Khanh Lễ, nhưng nàng không ngờ rằng... nó lại hoàn toàn vô dụng.

Nàng đứng dậy, một cơn chóng mặt ập đến, cảm giác như toàn bộ máu trong người đều dồn lên não, đầu nặng chân nhẹ, hai chân mềm nhũn suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Ngay khoảnh khắc nàng ngã xuống, thiếu niên đã đỡ lấy nàng vào lòng.

Hắn ôm ngang người nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường, đầu ngón tay lạnh buốt đặt lên cổ tay nàng.

Tạ Khanh Lễ cố ý truyền linh lực đã được sưởi ấm vào kinh mạch của nàng, nhưng Vân Niệm lại giữ lấy tay hắn, nghiêng người nhìn hắn.

Nằm trên giường, lòng bàn tay nàng đặt lên mu bàn tay hắn.

Thiếu niên quỳ một chân bên giường, cúi mắt nhìn nàng trong im lặng.

Trong phòng yên tĩnh thật lâu, ngọn nến dần cháy cạn, cơn gió đêm lùa vào làm ngọn lửa lay động, hơi thở của thiếu niên và thiếu nữ quyện vào nhau.

Tạ Khanh Lễ vén lọn tóc che trước mặt nàng, một tay bị nàng nắm lấy, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, như một sự trấn an âm thầm.

"Sư tỷ, kinh mạch của ta không thể chữa khỏi, đừng buồn."

Vân Niệm cụp mắt, không nói gì, trong lòng đau đớn khó chịu.

Nàng tận mắt chứng kiến linh lực của mình bị kinh mạch hắn đóng băng, không thể tiến thêm chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng bông tuyết băng trên gương mặt hắn liên tục xuất hiện, rồi lại bị chính nàng ép xuống.

Lặp đi lặp lại sự giày vò này, ngày cũng như đêm, trong một ngày có thể nghịch hành vài lần.

"Sư đệ, xin lỗi, ta quá vô dụng."

Rõ ràng nàng đến để giúp hắn, nhưng ngay từ đầu lại không hề biết đến tâm ma của hắn, ngây thơ cho rằng chỉ cần một chút quan tâm là có thể khiến hắn buông bỏ chấp niệm.

Giờ thì nàng đã biết, nhưng vẫn không thể tra ra kẻ thù của hắn là ai, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ từng bước rơi vào cục diện của kẻ đứng sau mà không thể ngăn cản.

Nàng biết kinh mạch của hắn rất nghiêm trọng, nhưng chưa từng nghĩ đến việc chữa trị trước, mà lại kéo hắn đi du sơn ngoạn thủy, để rồi bị cuốn vào những chuyện này, cuối cùng lại để hắn vì bảo vệ nàng mà bị thương, còn nàng, dù cố gắng thế nào cũng không thể giảm bớt đau đớn cho hắn dù chỉ một chút.

Hắn đã sống cùng cơn đau đớn và lạnh giá như vậy suốt bao nhiêu năm, mỗi ngày trôi qua đều là một sự dày vò.

Trong hoàn cảnh này, làm sao có thể không phát điên được?

Nếu nàng phải sống như thế, có lẽ nàng đã chọn cách kết liễu chính mình từ lâu rồi.

"Xin lỗi." Nàng nắm chặt tay hắn, hàng mi rũ xuống che đi ánh lệ trong mắt. "Ta đã ngộ ra Kiếm Tâm, nhưng vẫn không đánh lại Khôi Lỗi Sư, không bảo vệ được Tô sư tỷ, còn phải để huynh và sư huynh xông lên phía trước."

Lời này khiến lòng Tạ Khanh Lễ mềm nhũn, khóe mắt hắn ẩn chứa ý cười, không nhịn được mà sâu hơn chút nữa.

Hắn khẽ thở dài, hỏi nàng:

"Sư tỷ, tỷ cũng chưa lớn lắm, tu hành mới được năm năm, Khôi Lỗi Sư là đại yêu ngàn năm, đánh không lại là chuyện bình thường. Dù sư phụ có đến cũng chưa chắc thắng được."

"Nhưng sư tỷ của ta rất lợi hại." Tạ Khanh Lễ nghiêng người lại gần nàng, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười dịu dàng. "Sư tỷ của ta là người có thể lĩnh ngộ Kiếm Tâm chỉ sau năm năm tu hành, là người chỉ trong năm năm đã đạt đến Nguyên Anh, cũng đã cứu ta không ít lần. Ta rất thích tỷ ấy, cũng rất ngưỡng mộ tỷ ấy."

"Sư tỷ, tỷ rất giỏi."

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen mềm mại của nàng. Vân Niệm không tức giận dù búi tóc của nàng bị hắn làm rối, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Tạ Khanh Lễ nói: "Sư tỷ, ngủ đi, ta canh cho tỷ ngủ."

Hôm nay nàng đã quá mệt, linh lực cạn kiệt, nhất quyết muốn chữa trị kinh mạch cho hắn, mặc kệ hắn từ chối thế nào cũng không chịu từ bỏ.

Những ngày qua, Vân Niệm chưa từng ngủ ngon giấc. Trước kia khi còn ở Đạp Tuyết Phong, nàng có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Hắn thương nàng, cũng không muốn thấy nàng mệt mỏi đến vậy.

"Ngủ đi, ta trông tỷ."

Hắn ngồi xuống bên giường, một người vốn có tính sạch sẽ lại chẳng hề bận tâm nữa, vẫn để nàng nắm chặt tay mình.

Vân Niệm không buông tay, để mặc hắn kéo chăn đắp lên cho nàng, sau đó nhắm mắt lại.

Nàng rất mệt, linh lực tiêu hao quá nhiều, sự mệt mỏi không thể chống lại cơn buồn ngủ đang ào đến. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã bị nó nhấn chìm.

Hơi thở nàng nhanh chóng trở nên ổn định.

Tạ Khanh Lễ tựa vào giường, nhìn ngọn nến cuối cùng cũng tắt hẳn, căn phòng vốn đã mờ tối nay chìm vào bóng đêm hoàn toàn, chỉ còn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào một vệt sáng.

Bên tai là tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng, như một con mèo nhỏ đang cào nhẹ trong lòng hắn.

Nàng nắm lấy tay hắn, ấm áp, mềm mại.

Trái tim hắn trở nên bình yên lạ thường.

Người tu sát đạo vốn dĩ nên đầy sát khí, đối diện với người khác, hắn luôn mang theo sự xa cách và sát ý. Nhưng chỉ riêng bên nàng, trái tim hắn lại hóa thành một hồ nước thu, từng cử động nhỏ của nàng đều có thể khơi lên gợn sóng trong lòng hắn.

Thật kỳ diệu.

Cũng thật vui sướng.

Tạ Khanh Lễ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ cùng nhịp thở của nàng.

Khi Vân Niệm mở mắt, nàng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ. Xung quanh tối tăm chật hẹp, trên tường chỉ có vài viên dạ minh châu phát sáng.

Nàng lập tức nhận ra—mình lại bước vào ký ức của ngọc bội.

Trong hai ngày ngắn ngủi, nàng đã tiến vào hai lần, hoàng hậu rốt cuộc gấp gáp muốn giúp họ đến mức nào?

Hay là vì bà đã biết hoàng đế và Khôi Lỗi Sư sắp ra tay, nên không thể nhẫn nhịn thêm nữa?

Xa xa truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, có phần nặng nề.

Nàng tập trung nhìn.

Trong đường hầm dài sâu hun hút, có một người đang đi tới từ phía cuối.

Hắn khoác trên mình long bào quen thuộc, nhưng gương mặt so với lần trước nàng nhìn thấy đã trở nên phong sương hơn, không còn vẻ uy nghiêm lẫm liệt như trước. Thần sắc hắn trống rỗng, lạnh lẽo, như một con rối không có linh hồn.

Là hoàng đế.

Vân Niệm có chút kinh ngạc.

Ngay cả khi quý phi qua đời, nàng cũng chưa từng thấy hoàng đế như thế này, dường như toàn bộ sinh khí đã bị rút sạch, tứ chi cứng đờ, không hề có phản ứng.

Hắn tuy còn sống, nhưng trông lại giống như đã chết. Hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc, như thể chỉ qua một đêm mà già đi rất nhiều.

Hắn bước đến trước mặt Vân Niệm... rồi xuyên qua thân thể nàng.

Lần này hoàng hậu không ở bên cạnh hoàng đế, nhưng Vân Niệm biết bà hẳn ở gần đây, vì nàng không thể rời xa hoàng hậu quá lâu.

Quả nhiên, nàng nhìn thấy hoàng đế đi được mấy bước, đột nhiên quay người, đặt tay lên một cánh cửa đá. Bức tường đá mở ra, lộ ra một căn thạch thất ẩn sâu phía sau.

Hắn bước vào.

Vân Niệm cũng đi theo.

Khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thạch thất, cổ họng nàng bỗng nghẹn lại, hàn ý từ bàn chân dâng lên tận da đầu. Rõ ràng nàng không có thực thể, nhưng vẫn cảm thấy từng sợi lông tơ trên người đều dựng đứng.

Hàng vạn sợi chỉ đỏ đan xen trong hư không, quấn lấy nhau, xếp chồng lên nhau. Mỗi sợi chỉ đỏ đều kèm theo một... xác khô.

Hơn trăm cái.

Làn da xám xanh, không có máu thịt, chỉ còn da bọc xương, vặn vẹo trong tư thế treo lơ lửng giữa không trung, trông như đã bị hút sạch sinh khí.

Chỉ khi đến gần hơn, nàng mới nhận ra—đây nào phải chỉ đỏ!

Đó là dòng máu!

Vô số sợi huyết tuyến kéo dài, hội tụ về một điểm.

Một đóa tuyết liên.

Trong suốt lấp lánh, những cánh hoa phủ một lớp sương lạnh. Rõ ràng chỉ là một đóa tuyết liên, vậy mà những dòng máu ấy lại như những giọt mưa rơi xuống đại dương mênh mông, thế nào cũng không thể lấp đầy.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn đóa tuyết liên, những sợi huyết tuyến đan xen phản chiếu dưới ánh sáng của dạ minh châu, tỏa ra thứ ánh sáng đỏ kỳ dị, soi rọi lên gương mặt hắn. Vẻ tuấn mỹ của hắn giờ đây trông như một ác quỷ từ địa ngục.

Hắn dịu dàng mỉm cười: "A Thanh, trở về đi."

Bịch—

Như những viên bánh rơi vào nồi nước sôi, từng cái xác khô bị treo trên không trung đồng loạt rơi xuống, huyết tuyến đứt đoạn, đóa tuyết liên phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Từ yếu ớt đến rực rỡ, đến mức sáng chói như ban ngày, Vân Niệm không nhịn được quay đầu đi, suýt nữa bị ánh sáng làm mù mắt.

Đến khi ánh sáng dần tắt, nàng nghe thấy tiếng thở dốc đầy kích động, cùng tiếng thì thầm của nam nhân.

"A Thanh, A Thanh..."

Vân Niệm nhìn sang.

Đóa tuyết liên vốn lơ lửng trong không trung không biết từ khi nào đã biến mất.

Không, nó không biến mất.

Nó đã biến thành... người.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vân Niệm thế nào cũng không tin được rằng trên đời lại có thứ tà thuật quỷ dị như vậy.

Người trong lòng hoàng đế trần trụi, khoác lên người long bào của hắn, mái tóc đen mềm mại xõa xuống sau lưng, đôi mắt vô hồn đờ đẫn, nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó, thậm chí không hề chớp mắt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng tái nhợt, ngũ quan dịu dàng, đôi mày liễu mắt phượng, làn da trắng như tuyết liên.

Rõ ràng là hoàng hậu đã chết.

Hoàng đế mặt đỏ bừng vì kích động, ôm chặt lấy nàng, gọi nàng: "A Thanh, A Thanh, nàng nhìn ta đi."

"Là ta, A Kính đây, nàng nhìn ta có được không? A Thanh, nàng nhìn ta đi."

Nhưng mặc cho hắn gọi thế nào, hoàng hậu vẫn chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, không có chút phản ứng.

Vân Niệm tiến lên, ngồi xổm xuống quan sát hoàng hậu.

Nàng không nhìn lầm.

Khoảng cách gần như vậy, nàng có thể nhìn rõ ràng.

Làn da của hoàng hậu không phải chỉ là trắng nõn bình thường, mà mang theo một vẻ trong suốt, ánh sáng dường như có thể xuyên qua thân thể nàng. Cả người nàng giống như một khối băng, hoặc một mảnh ngọc.

Những vết rạn nứt nhỏ đến mức không chú ý sẽ không thấy, trải dài trên toàn bộ cơ thể nàng, ngoằn ngoèo vặn vẹo, giống như nàng bị ghép lại từ từng mảnh vỡ.

Cơn giận trong lòng Vân Niệm bùng lên. Nàng không tài nào liên hệ nổi người trước mắt với hoàng hậu dịu dàng như nước trong ký ức.

Hoàng hậu vốn dĩ phải là người nhu hòa, ôn nhuận như ngọc, lúc nào cũng nở nụ cười dịu dàng.

Hoàng hậu không nên yếu ớt thế này, như một con búp bê đất bị khâu vá, không có sự sống, tùy người ta điều khiển.

Nàng tức giận nhìn hoàng đế.

Tên cẩu nam nhân này vẫn đang ôm hoàng hậu, không ngừng thì thầm nhớ nhung, nước mắt từng giọt to rơi xuống, không biết là vì ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng thành hiện thực mà thỏa mãn, hay vì kích động mà rơi lệ.

Lúc hoàng hậu còn sống, hắn không biết trân trọng, đến khi chết rồi mới lải nhải nói những lời yêu thương ghê tởm này.

Hắn gọi rất lâu, hoàng hậu vẫn không có chút phản ứng nào.

Ngược lại, những vết rạn trên người nàng ngày càng rõ ràng hơn.

Hoàng đế đột nhiên im lặng, hắn cũng nhận ra điều khác thường, cẩn thận nâng lấy cổ nàng, quan sát.

Giọng hắn nhẹ nhàng: "A Thanh, xin lỗi, Tịch Ngọc chỉ tìm được một đóa băng liên này. Chúng ta vẫn chưa tìm ra cách ổn định thần hồn của nàng, những người kia còn chưa đưa tới. Nàng uống máu của ta trước được không?"

Hắn rút ra một con dao găm, không chớp mắt cắt lên cổ tay mình. Máu đỏ tươi trào ra từng dòng, nhỏ xuống đất, mùi máu tanh nồng nặc lan ra.

Hoàng hậu vốn bất động bỗng chớp mắt.

Nàng trống rỗng nhìn sang, con ngươi khẽ động, nhưng không phải nhìn hoàng đế, mà là vết thương đang rỉ máu trên cổ tay hắn.

Hoàng đế đưa cổ tay đến sát môi nàng, dịu dàng dỗ dành: "A Thanh, uống đi, uống vào sẽ ổn thôi."

Vân Niệm quay đầu đi.

Âm thanh nuốt xuống yếu ớt vang lên phía sau, nàng không dám nghĩ đến—một người thanh khiết như thế, làm sao lại trở thành kẻ hút máu người để sống.

Hiện giờ hoàng hậu có ý thức không?

Nếu có... nàng sẽ nghĩ gì?

Vân Niệm không tin hoàng hậu sẽ ích kỷ đến mức vì sống lại mà chấp nhận bản thân biến thành quái vật, khiến vô số người chết để đổi lấy mạng mình.

Nàng sẽ tuyệt vọng, sẽ bất lực, sẽ ghê tởm chính mình.

Sẽ muốn chết.

Nhưng ngay cả quyền được chết cũng không có.

Hoàng đế là một kẻ điên, khôi lỗi sư cũng là một kẻ điên.

Kẻ điên thì không nói lý lẽ.

Mãi cho đến rất lâu sau, tiếng nuốt dần dần biến mất, thay vào đó là giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng dỗ dành của nam nhân.

Hắn dỗ dành nàng: "A Thanh, ngoan lắm."

Vân Niệm cứng đờ quay đầu nhìn, hoàng đế mất rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, nhưng khóe môi vẫn còn nở nụ cười thỏa mãn.

Người phụ nữ trong lòng hắn, ban đầu cứng đờ như con rối, giờ đây đã có thêm chút sinh khí, những vết nứt vặn vẹo trên người nàng, trông như những đường chỉ khâu, đã nhạt đi rất nhiều.

Nàng có thể chớp mắt rồi.

Như thể vừa mới có được một thân xác mà vẫn chưa quen, nàng cứng nhắc quay đầu, ánh mắt lướt qua hoàng đế đang ôm mình, nhìn về phía Vân Niệm.

Hai ánh mắt giao nhau.

Tim Vân Niệm đột nhiên đập nhanh, miệng nhanh hơn cả suy nghĩ, nàng buột miệng gọi: "Hoàng hậu!"

Hoàng hậu chớp mắt.

Cảm giác bị kéo giật mãnh liệt lôi nàng đi, mọi thứ trước mắt nhanh chóng nhòe đi rồi vỡ nát.

Vân Niệm lại bị kéo ra.

Lần này rất nhanh, nàng thậm chí còn chưa kịp thấy thêm điều gì.

Nàng ngồi bật dậy, thở hổn hển, trong đầu chỉ còn lại ánh mắt của hoàng hậu nhìn nàng.

Mang theo sự cầu xin.

Nàng ấy đang cầu xin nàng.

"Sư tỷ?"

Bên tai là giọng gọi khẽ trong trẻo của một thiếu niên.

Vân Niệm quay đầu nhìn, Tạ Khanh Lễ vậy mà vẫn chưa đi.

Hắn ngồi bên mép giường, lặng lẽ quan sát nàng.

Bên ngoài trời vẫn chưa sáng, một đêm vẫn chưa qua.

"Sư tỷ, lại mơ thấy hoàng hậu sao?"

Vân Niệm thở dốc, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

"Hoàng hậu... Hoàng hậu bị hoàng đế dùng tà thuật nào đó hồi sinh, trở thành một quái vật sống bằng cách hút máu. Những người đó... Đúng rồi, những tu sĩ mất tích!" Vân Niệm quay phắt người lại, giọng đột nhiên cao vút: "Bọn họ không phải vô cớ bị bắt đi, khôi lỗi sư bắt bọn họ, có lẽ là để hoàng hậu hút sinh khí của họ!"

Thần hồn của hoàng hậu không thể ổn định, chỉ có thể dựa vào máu để duy trì.

Vậy bao năm qua... Hoàng đế và khôi lỗi sư đã giết bao nhiêu người?

Điên rồi, bọn họ đều là những kẻ điên!

"Sư đệ, sư tỷ Tô có khi nào cũng gặp chuyện rồi không? Chúng ta phải nhanh chóng đi tìm tỷ ấy!"

Nàng càng nghĩ càng hoảng, lo lắng Tô Doanh gặp bất trắc.

Nhưng Tạ Khanh Lễ lại ấn vai nàng xuống, giữ chặt không để nàng bật dậy: "Sư tỷ, đừng lo, sư tỷ Tô không sao."

"Đệ sao biết?"

"Sư huynh Giang có ngọc giới, có thể cảm nhận tình trạng của sư tỷ Tô, sinh hồn của tỷ ấy vẫn còn ổn định."

Tim Vân Niệm đang đập loạn bỗng chốc trấn tĩnh lại.

Phải rồi, năm đó khi Giang Chiêu và Tô Doanh bày tỏ tâm ý với nhau, Giang Chiêu đã thức mấy đêm liền để chế tạo chiếc ngọc giới ấy, bên trong hòa lẫn máu của Tô Doanh, có thể cảm nhận được trạng thái của nàng ấy.

Nếu Giang Chiêu không có phản ứng gì, thậm chí còn bằng lòng phối hợp diễn vở kịch này với họ, thì chắc chắn Tô Doanh không gặp nguy hiểm.

"May quá, may quá..."

Tâm trí Vân Niệm dần lắng xuống.

Tạ Khanh Lễ bình thản hỏi: "Sư tỷ, tỷ còn nhìn thấy gì nữa không?"

Vân Niệm hồi tưởng lại những hình ảnh vừa thấy: "Hoàng hậu dường như đang ở trong một mật thất, hoàng đế khi đó trẻ hơn bây giờ rất nhiều, có lẽ là ít nhất mười năm trước."

"Hoàng hậu dường như có thể nhìn thấy ta. Hai lần trước khi ta bước vào ký ức cũng vậy, nàng ấy chỉ cần nhìn ta một cái là ta bị kéo ra ngoài. Ta đoán, nàng ấy có thể vào thời khắc nào đó thấy được ta, rồi đưa ta ra ngoài."

"Trước đó nàng ấy cho ta thấy những cảnh tượng kia, là để nhắc nhở chúng ta rằng hoàng đế không vô tội, hắn có cấu kết với khôi lỗi sư, tất cả đều có mục đích của nàng ấy. Vậy thì lần này, mục đích của nàng ấy là..."

Trước mắt lại hiện lên ánh mắt của hoàng hậu nhìn nàng.

Đôi mắt phủ sương thoáng ánh nước, thần sắc bi thương, mang theo sự cầu xin.

Nàng ấy đang cầu xin Vân Niệm.

"Nàng ấy muốn ta tìm nàng ấy, giúp nàng ấy được giải thoát."

Phải rồi.

Nếu hoàng hậu đã nhắc nhở bọn họ tất cả chuyện này, chứng tỏ nàng ấy biết những gì đã xảy ra suốt bao năm qua, biết mình đã trở thành một quái vật sống bằng cách hút máu người, biết hoàng đế và khôi lỗi sư đã giết bao nhiêu người chỉ để giữ nàng ấy sống.

Nàng ấy biết rất rõ sự tồn tại của mình đi ngược lại luân thường đạo lý, chồng chất trên núi thây biển máu.

Một người thuần khiết thiện lương như nàng ấy, có khi nào lại cam lòng tiếp tục sống như vậy?

Những thi thể đó đè nặng lên nàng ấy, đè đến mức nàng ấy không thở nổi.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, Tạ Khanh Lễ cũng không lên tiếng.

Hắn cụp mắt, không biết đang nghĩ gì, hàng mi dày rậm che khuất ánh nhìn, ngồi yên lặng tựa như một pho tượng.

Áp suất xung quanh hắn vô cùng lạnh lẽo, Vân Niệm nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của hắn đang dao động.

Hắn không ổn, dường như đang giận dữ.

Vân Niệm nghĩ hắn tức giận vì hoàng đế đã giết quá nhiều người, nàng suy nghĩ một lát, quyết định tìm cách xoa dịu cảm xúc của hắn trước.

"Sư đệ, cái chết của những người đó nhất định sẽ được đưa ra ánh sáng. Lần này, chúng ta nhất định sẽ phơi bày từng mối huyết thù ra thiên hạ, tuyệt đối không để bọn họ tiếp tục hại người nữa. Đệ đừng—"

"Sư tỷ."

Thiếu niên ngước mắt lên, đáy mắt ửng đỏ.

Đường viền môi hắn mím chặt, trong mắt chất chứa những cảm xúc mà Vân Niệm không thể phân biệt nổi.

Hắn dường như thực sự rất tức giận, giận đến mức không thể kiềm chế, giận đến mức Toái Kinh cảm nhận được cơn giận của chủ nhân, liền bất an mà rung lên bên cạnh.

"Sư đệ, đệ sao vậy?"

Tạ Khanh Lễ dời ánh nhìn đi, lồng ngực khẽ phập phồng. Một thiếu niên vốn luôn quen che giấu cảm xúc, lúc này lại thất thố ngay trước mặt nàng, hoàn toàn không kiểm soát nổi tâm trạng.

Bộ dạng này của hắn khiến Vân Niệm nhớ lại hôm qua, khi hắn đứng trước nàng và Giang Chiêu, cắn răng khẳng định rằng hoàng hậu là bị hoàng đế bức chết.

Khi đó, hắn cũng tức giận như vậy.

"Sư đệ, đệ quen biết hoàng hậu sao?"

Tạ Khanh Lễ siết chặt nắm tay, rồi lại lặng lẽ buông ra.

Hắn thở dài một hơi, che giấu những u tối và sát ý trong đáy mắt, đồng thời ấn xuống Toái Kinh đang rung động bên cạnh.

Thiếu niên quay người lại, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười: "Chỉ là cảm thấy hoàng hậu là một người dịu dàng như vậy, không nên có kết cục này, có chút bất bình thay cho bà ấy mà thôi."

Thấy Vân Niệm vẫn chưa tin tưởng, trên mặt vẫn còn nhiều phần nghi ngờ.

Tạ Khanh Lễ khẽ thở dài, thần sắc có phần u sầu: "Hoàng hậu... rất giống A nương của ta. Cả hai người đều dịu dàng, đối xử tốt với người khác, tâm tính thuần thiện. Ta chỉ là chợt nhớ đến A nương thôi."

Vân Niệm thoáng bối rối, không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy.

"Xin lỗi, ta không nên nghi ngờ ngươi." Nàng ngập ngừng một chút, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi giúp hoàng hậu đi, chỉ có gặp được bà ấy, bí mật của Cầm Khê sơn trang mới có thể công khai ra ngoài."

Mấu chốt để phá giải cục diện, có lẽ nằm trên người hoàng hậu.

Nàng muốn hỏi hoàng hậu, Tô Doanh đang ở đâu?

Nàng muốn làm rõ thân phận của kẻ điều khiển rối, tại sao hắn lại có liên quan đến tổ chức đã giết hại A nương của Tạ Khanh Lễ?

Nàng muốn biết, những năm qua hoàng đế đã giết bao nhiêu người, vì sao lại mời bọn họ đến Cầm Khê sơn trang, và hắn muốn làm gì với họ?

Hơn nữa...

Vân Niệm cúi nhìn vòng ngọc trên cổ tay.

Dường như có một thứ gì đó vô hình đang dẫn dắt nàng, rõ ràng không có chứng cứ xác thực để chứng minh suy đoán của bản thân, nhưng nàng cứ cảm thấy, hoàng hậu đang ở đâu đó trong Cầm Khê sơn trang.

Bà ấy đang ở đây.

Nhưng bà ấy ở đâu?

Hoàng đế sẽ không giấu hoàng hậu quá xa, chắc chắn phải ở nơi mà hắn có thể chạm tới, vậy thì...

Vân Niệm nghĩ đến một nơi hợp lý nhất.

Thiếu niên ngồi dậy, liếc mắt nhìn ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ, rồi nói: "Đêm ngày kia, trước khi tiệc Lưu Hoa bắt đầu, chúng ta sẽ hành động."

Vân Niệm nhìn qua, hai người cách nhau một khoảng hư không, đối mắt với nhau.

Trong lòng cả hai đều dần dần hiện lên một suy đoán.

Khi trăng lên cao, Tạ Khanh Lễ gõ cửa phòng của Vân Niệm.

Vân Niệm mở cửa.

Thiếu niên ngoài cửa khẽ sững người khi nhìn thấy trang phục của nàng.

Vân Niệm xoay một vòng, cười rạng rỡ hỏi: "Sao nào? Trang bị có đầy đủ không?"

Tạ Khanh Lễ bật cười.

Nàng thiếu nữ ngày thường luôn mặc y phục xanh lam, giờ lại khoác lên một bộ đồ đen thẫm, tóc cũng được buộc cao thành đuôi ngựa, trông có phần anh khí.

Nàng buộc lại chiếc đai lưng hơi lỏng, lẩm bẩm nói: "Mua từ hồi lâu lắm lúc theo sư phụ đi bắt yêu, nhưng cảm giác đai lưng hơi rộng... chẳng lẽ ta gầy đi rồi?"

Tạ Khanh Lễ tiến lên, lấy dây buộc tóc của mình từ trong túi càn khôn ra, quấn quanh eo nàng.

Đôi tay thon dài của hắn nhanh nhẹn thắt chặt nút, cánh tay vòng qua eo nàng, hơi thở của hắn tràn ngập không gian quanh nàng, như một sợi tơ len lỏi vào tận xương tủy.

Eo nàng bị siết chặt, hắn đã buộc xong.

Tạ Khanh Lễ lùi lại một chút.

Dây buộc tóc của hắn có màu xanh đậm, thắt trên eo nàng cũng không quá lạc điệu.

Chỉ là nàng quá gầy, vòng eo nhỏ nhắn không vừa tay, dây buộc quấn một vòng vẫn còn dư ra.

Tạ Khanh Lễ vén đi sợi tóc vương trên cổ áo nàng, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, sau này phải ăn nhiều một chút, gầy quá rồi."

Vân Niệm đặt tay lên sợi dây buộc ở eo, cố ý tỏ ra bình tĩnh hỏi hắn: "Ngươi không định thay một bộ đồ khác à? Mặc cả bộ trắng như thế vào ban đêm chẳng phải rất nổi bật sao?"

Tạ Khanh Lễ bật cười, lắc đầu: "Không ai phát hiện ra ta được, cũng không ai đánh lại ta cả."

Vân Niệm ngây người gật đầu, trong khi thiếu niên đã chen vào phòng từ lúc nào.

Nhìn bóng lưng cao gầy của Tạ Khanh Lễ, Vân Niệm cuối cùng cũng hoàn hồn.

Rốt cuộc từ bao giờ hắn lại trở thành một cao thủ như thế này?!

Đây chính là sức mạnh của hào quang nam chính sao?

Một nhân vật quần chúng vô danh như nàng sắp khóc vì ghen tị rồi.

Vân Niệm bĩu môi chua xót bước lên, thiếu niên lấy từ túi càn khôn ra hai người giấy, cắt ngón tay để nhỏ máu lên chúng.

Vân Niệm cũng làm theo.

Dưới sự thúc đẩy linh lực của Tạ Khanh Lễ, hai "người" sống động như thật nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Giống với pháp thuật mà Vân Niệm từng dùng để thăm dò Thiên Cương Vạn Cổ Trận lần trước, nhưng cũng có chút khác biệt.

Họa Bì thuật cần phải dựa vào tu vi để duy trì, tu vi của Vân Niệm không cao đến mức đó, chỉ có thể qua mặt những kẻ yếu hơn mình, nhưng chắc chắn không thể lừa nổi kẻ điều khiển rối.

Nhưng Tạ Khanh Lễ thì khác.

Vân Niệm trầm tư nhìn hắn, thiếu niên trầm giọng ra lệnh: "Ở lại trong phòng này, nghe theo sự sắp xếp của Giang Chiêu. Nếu có người đến gọi, thì nói sư tỷ thân thể không khỏe, cần trị liệu, lát nữa mới có thể ra ngoài."

Giả "Vân Niệm" và giả "Tạ Khanh Lễ" đồng loạt đáp lời.

Vân Niệm hoàn toàn tê liệt cảm xúc, đã chấp nhận sự thật rằng sư đệ của mình chính là một cao thủ ẩn mình.

Người giấy mà hắn tạo ra không chỉ sinh động hơn nàng, mà có lẽ còn có thể qua mắt cả kẻ điều khiển rối.

Xét về tu vi giữa Tạ Khanh Lễ và kẻ điều khiển rối... chưa biết ai cao hơn ai.

Sau khi dặn dò vài câu, giả "Vân Niệm" nằm xuống giường, còn giả "Tạ Khanh Lễ" thì ngồi bên cạnh giả vờ chăm sóc nàng.

"Sư tỷ, mai tiệc Lưu Hoa bắt đầu, chúng ta hành động đêm nay. Hiện tại hoàng đế chưa biết chúng ta đã phát hiện kế hoạch của hắn và kẻ điều khiển rối, có lẽ vẫn đang chờ ra tay trong bữa tiệc. Đêm nay chúng ta hành động trước, bên hoàng đế, sư huynh sẽ nghĩ cách cầm chân hắn. Chúng ta phải cố gắng rời khỏi đó trước khi tiệc bắt đầu."

Vân Niệm gật đầu: "Được."

Hai người sóng vai bước ra khỏi phòng.

Trên đường đi, có không ít thị vệ tuần tra, nhưng Tạ Khanh Lễ luôn có thể kéo nàng lách qua. Hắn nắm chặt cổ tay nàng, Vân Niệm khẽ giật nhẹ, thấy không thoát ra được thì cũng buông tay theo.

Tạ Khanh Lễ nhếch môi cười.

Vân Niệm đi theo hắn một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn chúng ta có thể thần không biết, quỷ không hay mà vào trong sao?"

"Chắc chắn."

Tạ Khanh Lễ kéo nàng rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đến một cung điện. Hắn quay đầu nhìn Vân Niệm:

"Sư tỷ, đưa tay cho ta."

"Được."

Vân Niệm đưa tay ra.

Thiếu niên vẽ gì đó trong lòng bàn tay nàng, đầu ngón tay ấm lạnh lướt qua làn da mềm mại, mang đến cảm giác tê dại ngưa ngứa.

Hắn lẩm nhẩm pháp quyết, phù văn trôi nổi trên lòng bàn tay Vân Niệm. Hơi thở nàng ngày càng yếu dần, đến mức ngay cả bản thân cũng không cảm nhận được.

Đây là thuật che mắt, chỉ người có tu vi cao hơn hắn mới có thể phá giải.

Trong mắt người ngoài, bọn họ chẳng khác nào một luồng không khí.

Tạ Khanh Lễ kéo nàng đi nghênh ngang qua đám người canh giữ ngoài cửa cung điện, băng qua hành lang đến điện phụ, rồi thẳng thừng bước vào băng thất.

Vừa xuống dưới, Vân Niệm đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo thấu xương, nơi này thực sự rất lạnh.

Băng thất bảo quản thi thể quý phi nằm gần nơi ở của hoàng đế. Rõ ràng chỉ là chỗ để thi thể, nhưng lại được hoàng đế bố trí hẳn ba đội quân canh giữ, miệng nói là để trông coi di thể quý phi.

Nhưng ai ai cũng hiểu rõ, quý phi chẳng quan trọng đến mức ấy đối với hoàng đế.

Hắn sắp đặt nhiều người trấn giữ nơi này như vậy, chứng tỏ thứ cần bảo vệ không phải là quý phi...

Mà là băng thất này.

Nơi này cách chỗ hoàng đế ở không xa, hắn ngày ngày đều ghé qua, nói là không nỡ xa quý phi, muốn ở bên nàng. Nhưng bây giờ xem ra, người hắn muốn bầu bạn có lẽ là một kẻ khác.

Tạ Khanh Lễ kéo nàng bước vào băng thất, càng đi vào trong, hơi lạnh càng thấm sâu.

Bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng cũng ngày một lạnh hơn.

Vân Niệm lặng lẽ vận công giúp hắn dưỡng mạch.

Tạ Khanh Lễ ngoảnh đầu nhìn nàng, nàng cong mày mỉm cười, vẫn như mọi khi.

Lòng hắn bỗng ấm lên, ngay cả sự lạnh giá hắn từng sợ nhất cũng chẳng còn đáng kể.

Cả hai đi đến trước một bức tường, Tạ Khanh Lễ lần mò trên cửa đá, cuối cùng tìm thấy một chỗ nhô lên.

Nhấn nhẹ xuống, cánh cửa đá đóng chặt chậm rãi xoay mở.

Vân Niệm ngạc nhiên: "Làm sao đệ biết ở đây có cơ quan bí mật?"

Tạ Khanh Lễ đáp: "Lúc trước hoàng đế từng đưa sư huynh đến xem."

Hoàng đế muốn dập tắt nghi ngờ của họ, chắc cũng không ngờ rằng bọn họ lại hoài nghi đến tận nơi này.

Hơi lạnh buốt giá phả vào mặt.

Chính giữa băng thất không lớn lắm là một cỗ quan tài băng. Hai người chậm rãi bước vào.

Vân Niệm không kìm được mà nhìn về phía người nằm trong quan tài.

Nàng ta nằm yên tĩnh, vận một bộ y phục hoa phù dung lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ. Nhờ có băng hàn bảo vệ, thi thể vẫn chưa có dấu hiệu hư hỏng.

Ngũ quan kiều diễm, son môi đỏ thắm che đi sắc trắng nhợt nhạt của đôi môi.

Vân Niệm cảm thấy nàng ta chẳng khác nào một người sống.

Chẳng hề giống người chết.

"Đây... đây là quý phi sao?"

Hồi trước, Giang Chiêu đã đích thân đến xem, ngay trước mặt hoàng đế.

Ban đầu, bọn họ nghĩ rằng đó là một con rối, nhưng Giang Chiêu nói kẻ nằm đó là một con người thực sự, không phải rối.

Bọn họ đã đoán sai.

Người nằm trong quan tài, có lẽ thực sự là quý phi.

Hoàng đế vì màn kịch này, có lẽ thực sự đã giết quý phi.

Nhưng Tạ Khanh Lễ hạ mắt, ánh nhìn lạnh lẽo vô cảm.

"Có phải hay không, thử là biết."

Vân Niệm còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Tạ Khanh Lễ vươn tay mở nắp quan tài băng.

Nàng hoảng hốt: "Tạ Khanh Lễ!"

Thiếu niên chạm tay lên gò má của người nằm trong quan tài.

Vân Niệm và hệ thống đều chết lặng.

【Hắn điên rồi sao! Đó có thể là quý phi đấy! Hắn dám động vào à?!】

"Sư đệ, đây là thi thể quý phi!"

"Ừm."

Ừm?

"Ừm cái gì? Đây là quý phi, chúng ta không thể vô lễ như vậy!"

"Người đó không phải quý phi."

Giọng điệu Tạ Khanh Lễ đầy chắc chắn.

Vân Niệm ngẩn người: "Ý đệ là gì?"

Tạ Khanh Lễ nâng tay, kéo một góc da bên má "quý phi".

Một mảng da người bị xé toạc.

Vân Niệm tròn mắt sững sờ.

Ngay tại chỗ, một màn "họa bì" sống động diễn ra.

Hệ thống thở dài: 【Ngươi quên rồi sao? Nghề chính của khôi lỗi sư là gì?】

Khôi lỗi sư thích nhất là lột da người, luyện chế rối.

【Hắn có thể luyện ra con rối giống hệt người thật, tạo một chiếc mặt nạ cho xác chết thì dễ như trở bàn tay.】

Chỉ cần tìm một người có dáng dấp tương tự quý phi là đủ.

Người dưới lớp mặt nạ có khuôn mặt nhợt nhạt, dung mạo tầm thường, chẳng rõ là ai xui xẻo bị bắt làm thế thân cho quý phi.

Tạ Khanh Lễ đặt chiếc mặt nạ xuống: "Quả nhiên là giả."

Vân Niệm: "Đệ biết nàng ta là giả?"

Thiếu niên lười biếng gật đầu: "Ừ."

"Lúc nào phát hiện?"

"Vừa nãy."

Vân Niệm: "..."

Được rồi.

Tạ Khanh Lễ nhìn xuống quan tài băng: "Dưới này có thứ gì đó."

Vân Niệm nhướng mày.

Nàng cúi người bế ngang thi thể trong quan tài, đặt sang một bên, để lộ toàn bộ quan tài băng.

Tạ Khanh Lễ hơi ngẩng cằm, ra hiệu nàng quan sát: "Sư tỷ nhìn xem, có nhận ra điều gì không?"

Nàng tựa vào quan tài băng, cúi sát xuống quan sát lớp băng trong suốt.

Ánh sáng phản chiếu gương mặt nàng, lấp lánh đến lóa mắt.

Vân Niệm nhìn rất lâu, rồi tội nghiệp ngẩng đầu lên: "Cái gì cơ? Có cái gì đâu?"

Tạ Khanh Lễ gõ nhẹ lên mặt băng: "Sư tỷ nhìn kỹ lại xem."

Vân Niệm nhón chân, nửa người thò vào trong quan tài, gương mặt gần như áp sát mặt băng.

Nàng cố gắng mở to mắt, mong tìm ra chút manh mối.

Tạ Khanh Lễ thấy nàng nhón chân, sợ nàng ngã vào trong, liền nhẹ nhàng nắm lấy đai áo nàng.

"Sư tỷ cứ từ từ nhìn, không cần vội."

Vân Niệm nhìn thêm một lúc, rồi nheo mắt lại. Cuối cùng, nàng phát hiện ra điều gì đó không ổn...

Nàng không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra phía sau phất nhẹ: "Cho ta một viên Dạ Minh Châu."

Một viên Minh Châu được đặt vào lòng bàn tay nàng.

Vân Niệm cầm viên Minh Châu cẩn thận soi rọi lên mặt băng.

Quả nhiên, nàng đoán không sai.

Mặt dưới của băng quan có những hoa văn ngầm, đan xen chằng chịt khắp nơi, khi bị ánh sáng u ám của Dạ Minh Châu chiếu vào, liền trở nên vô cùng rõ ràng.

Tựa như một bàn cờ vậy.

Nàng lại phất tay: "Chưởng quỹ, cho thêm một ít nữa."

Tạ Khanh Lễ liền lấy tất cả Dạ Minh Châu trong túi càn khôn ra.

Vân Niệm sắp xếp chúng thành một vòng tròn.

Đường nét trên mặt băng hiện ra rõ ràng.

Những đường giao nhau tạo thành một bàn cờ, vài điểm sáng rải rác chính là quân cờ.

Bạch quang đại diện cho quân trắng, ánh sáng mờ nhạt đại diện cho quân đen.

Nàng cuối cùng cũng hiểu ra, đây chính là Thập Ngũ Kỳ Trận.

Các trận điểm đều được tạo nên từ quân cờ, trận nhãn có tổng cộng mười lăm vị trí, thay đổi liên tục theo thế cờ, hoàn toàn phụ thuộc vào cục diện của toàn bàn cờ.

Vân Niệm không biết chơi cờ. Khi xưa Ôn Quan Trần cải tiến Thập Ngũ Kỳ Trận, còn kéo Giang Chiêu đến thử nghiệm. Trận pháp sau khi được Ôn Quan Trần cải tiến đã trực tiếp biến từ trận phòng ngự thành sát trận.

Hắn biến mỗi quân cờ thành một sát nhãn, chỉ cần đi sai một bước, toàn bộ sát trận sẽ được kích hoạt.

Mà trận pháp trong băng quan này chỉ là một Thập Ngũ Kỳ Trận thông thường, được dùng để phòng ngự.

Nhưng Vân Niệm lại không hiểu bàn cờ này, nàng chỉ biết chơi phi hành kỳ.

"Sư đệ——"

Nàng kéo dài giọng.

Tạ Khanh Lễ yết hầu khẽ động, giọng nói càng thêm ôn hòa: "Sư tỷ cần ta giúp đỡ?"

"Cần, vô cùng cần."

Nàng cố gắng gượng dậy khỏi băng quan, Tạ Khanh Lễ đỡ lấy khuỷu tay nàng, dìu nàng đứng dậy.

Vân Niệm lưng thẳng tắp, đứng ngay ngắn như một chú cút con: "Ta không biết chơi cờ, ta chỉ biết chơi Phi Hành Kỳ và Đại Phú Ông."

Tạ Khanh Lễ nghe mà không hiểu Phi Hành Kỳ và Đại Phú Ông là gì.

Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong tựa nước mùa thu.

Tạ Khanh Lễ khẽ cười trong lòng.

"Sư đệ?"

"Được."

Hắn đưa tay xoa đầu nàng.

Vân Niệm lập tức ôm đầu tránh né: "Tạ Khanh Lễ, rối tóc ta đó!"

Tạ Khanh Lễ nghiêm túc đáp: "Sư tỷ dù thế nào cũng đều đẹp."

Cơn tức giận của Vân Niệm lập tức tiêu tan, nàng lúng túng chỉnh lại tóc, lầm bầm như đang lẩm bẩm trách hắn.

Tạ Khanh Lễ bật cười khẽ, thu hồi ánh mắt, cúi người tiến gần băng quan, đầu ngón tay lướt qua mặt băng.

Ánh băng phản chiếu đầu ngón tay của thiếu niên càng thêm trắng nõn, móng tay được cắt tỉa ngay ngắn, sạch sẽ và đẹp đẽ.

Vân Niệm ghé sát nhìn động tác của hắn.

Tạ Khanh Lễ nói: "Bàn cờ này chính là Thập Ngũ Kỳ Trận, những quân cờ chúng ta thấy chính là trận điểm. Đây là một ván cờ dang dở, chỉ cần——"

Ngón tay hắn lướt qua mặt băng, dò xét toàn bộ bàn cờ.

"Tìm ra trận nhãn."

Bàn tay đang di chuyển chợt dừng lại.

Đầu ngón tay điểm xuống một vị trí.

Tạ Khanh Lễ ngưng tụ linh lực thành một quả cầu, lập tức nện xuống bàn cờ, tạo thành một cái hố nhỏ.

Vân Niệm nhìn hắn lần lượt tìm ra vị trí của từng quân cờ, rồi phá hủy chúng, liên tiếp phá vỡ mười lăm chỗ.

Đến khi cả mặt băng đã chi chít những hố sâu.

Hắn thu tay lại, kéo Vân Niệm lùi về sau.

Những hố sâu bị Tạ Khanh Lễ đục ra bùng lên ánh sáng chói lòa, một luồng uy áp kinh thiên quét ngang, nhưng lại bị hắn khéo léo ngăn chặn.

Toàn bộ mặt băng tan vỡ, rạn nứt, sụp đổ.

Trận pháp bị phá quá nhanh, Vân Niệm còn chưa kịp định thần, hắn đã nhẹ nhàng nói: "Xong rồi."

Vân Niệm bước ra từ sau lưng Tạ Khanh Lễ, chậm rãi tiến đến trước băng quan.

"Đây là... một địa đạo..."

Sau khi mặt băng sụp xuống, bên dưới băng quan lộ ra một lối đi.

Tối tăm sâu thẳm, quỷ dị vô cùng, dẫn đến nơi không rõ.

Bên dưới này... có một địa đạo!

Vân Niệm nhìn xuống địa đạo, bên dưới quá tối, chẳng thể thấy được gì.

Nàng hỏi: "Ngươi biết địa đạo này dài bao nhiêu không?"

Tạ Khanh Lễ: "Có lẽ nó xuyên suốt cả Cầm Khê Sơn Trang cũng không chừng."

Vân Niệm siết chặt tay, Cầm Khê Sơn Trang chiếm đến một phần ba địa vực Nhạn Bình Xuyên, đi bộ thôi cũng mất đến ba bốn ngày.

Ngoại trừ trận pháp phòng ngự của Tam Tông Lục Phái Thập Tứ Cung, rất ít người có thể bỏ ra đại thủ bút để bố trí trận pháp có phạm vi lớn đến thế.

Phải là trận pháp sư bậc nào mới làm được? Hơn nữa, để duy trì trận pháp này, tiêu hao linh thạch phải khổng lồ đến mức nào?

Vân Niệm cảm thán: "Thật đúng là kẻ khát thì chết khát, kẻ thừa thì chết chìm."

Huyền Miểu Kiếm Tông tuy là đệ nhất tông môn thiên hạ, nhưng ai ai cũng biết, kiếm tu không giàu có.

Chỉ riêng việc duy trì trận pháp phòng ngự, mỗi năm đã tiêu hao đến một phần ba tài nguyên trong tông khố.

Tạ Khanh Lễ hỏi: "Sư tỷ, phía dưới không biết có thứ gì, tỷ có dám xuống không?"

Vân Niệm cười tươi: "Đệ dám, ta liền dám. Ta đã nói sẽ bảo vệ đệ."

Tạ Khanh Lễ khẽ siết tay, cũng mỉm cười: "Vậy lát nữa đành nhờ sư tỷ bảo vệ ta rồi, ta rất sợ hãi đấy."

Vân Niệm vỗ vai hắn: "Vậy cứ để sư tỷ lo."

Nàng tung mình nhảy xuống, giơ cao Dạ Minh Châu bước vào địa đạo, bóng dáng thon nhỏ dần bị bóng tối nuốt chửng.

Tạ Khanh Lễ cũng nhảy vào băng quan, nhưng trước khi tiến vào địa đạo, hắn lại dừng bước.

Hắn ngoảnh đầu nhìn về phía sau.

Cánh cửa hầm băng đã đóng lại, trong bóng tối, dường như có thứ gì đó ẩn nấp.

Địa đạo chật hẹp, ngoằn ngoèo không dứt, Vân Niệm theo sau Tạ Khanh Lễ đi không biết bao lâu, đến mức đôi chân đã không còn cảm giác.

Tạ Khanh Lễ giơ minh châu lên, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hắn.

Vân Niệm thu lại ánh mắt, lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Người từng cần nàng bảo vệ, giờ đây đã có thể một mình đứng vững phía trước rồi.

Hệ thống cười nhạt đầy châm chọc: 【Thật ra ta thấy, trước đây hắn cũng chẳng cần ngươi bảo vệ là mấy.】

Vân Niệm cũng cảm thấy như vậy.

Tu vi của Tạ Khanh Lễ tất nhiên không phải chỉ nhờ có Toái Kinh mà đột nhiên tăng vọt, e rằng từ trước hắn đã luôn giấu thực lực.

Chỉ là nàng lại nghĩ hắn quá yếu.

Nàng uể oải đi theo sau Tạ Khanh Lễ, không biết từ lúc nào thiếu niên đã dừng bước, khiến Vân Niệm đâm sầm vào lưng hắn.

"Ái, sao lại đột nhiên dừng lại thế?"

Nàng ôm trán than vãn.

Bàn tay lạnh lẽo gạt tay nàng ra, thiếu niên nhẹ giọng nói: "Để ta xem."

Trên trán chẳng có gì cả, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Vân Niệm thấy hơi không tự nhiên, vô thức lùi về sau một bước.

"Không sao, ta chỉ bị dọa thôi."

"Không sao là tốt."

Vân Niệm nhìn địa đạo tối tăm vô tận phía sau Tạ Khanh Lễ, không nhịn được than thở: "Sư đệ, thế này thì chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Đã một canh giờ rồi, ngươi cũng nói rồi, sát trận này bao phủ toàn bộ Cầm Khê sơn trang, mà sơn trang thì lớn như vậy, chúng ta căn bản không biết Hoàng hậu ở đâu."

Nhưng Tạ Khanh Lễ lại không trả lời, mà chỉ hỏi: "Phượng Khấu đâu rồi, sư tỷ?"

Vân Niệm theo phản xạ lấy ra từ túi Càn Khôn: "Ở đây."

Tạ Khanh Lễ nhận lấy nửa mảnh ngọc bội, cúi đầu buộc nó vào thắt lưng của Vân Niệm.

Thấy hắn không trả lời mình, Vân Niệm cau mày: "Sư đệ, lúc này chuyện quan trọng nhất của chúng ta chẳng phải là tìm Hoàng hậu sao? Nếu không, đến yến tiệc Lưu Hoa ngày mai—"

"Sư tỷ."

Tạ Khanh Lễ thắt xong ngọc bội, ngước mắt nhìn nàng.

Đôi mắt hắn lạnh lẽo, không mang theo chút cảm xúc nào. Hắn nhẹ nhàng vén sợi tóc vương bên trán nàng.

"Ở đây đừng động đậy."

Vân Niệm: "?"

"Tạ Khanh Lễ!"

Nàng vừa cất tiếng gọi, một tiếng nổ chấn động vang lên, bức tường bên cạnh bất ngờ bị phá vỡ, đá vụn bay tứ tung, khói bụi mù mịt.

Tạ Khanh Lễ kéo nàng ra sau.

Toái Kinh kiếm xuất ra, chặn lại thanh kiếm của kẻ mặc thanh y.

Tạ Khanh Lễ mặt lạnh, cổ tay xoay chuyển, lưỡi kiếm như hoa vẽ trong không trung, lao thẳng tới trước.

Hai người giao đấu ngang tài ngang sức, một xanh một trắng, tốc độ nhanh đến mức để lại tàn ảnh. Vân Niệm muốn giúp đỡ cũng không chen vào nổi.

Hệ thống sửng sốt: 【Người này là ai vậy? Xem ra tu vi không yếu, e là đã đạt đến Hóa Thần. Nhưng Tạ Khanh Lễ đáng lẽ phải thắng được hắn, sao lại đánh ngang cơ?】

Vân Niệm khẽ cau mày, chăm chú theo dõi từng đường kiếm qua lại giữa hai người.

Đối phương ra tay rất hiểm, chiêu nào cũng nhắm thẳng vào yếu huyệt của Tạ Khanh Lễ, uy áp tỏa ra khiến địa đạo rung lên ong ong.

"Không, không phải hắn đánh ngang tay, mà là... hắn đang kiêng kỵ đối phương."

Nói cách khác, Tạ Khanh Lễ đang cố ý thu tay lại.

【Hắn kiêng kỵ người này? Là con rối hay... cái gì?】

Giọng hệ thống bỗng trở nên sắc bén.

Vân Niệm không thể tin được.

Tạ Khanh Lễ vừa rồi đã đâm xuyên bụng kẻ áo xanh, vết thương nặng như vậy, máu tươi không ngừng trào ra từ vết chém.

Là máu đỏ tươi, ấm nóng, bốc lên hơi nóng.

Không phải con rối.

Là người sống.

Tạ Khanh Lễ khẽ nhếch môi, lười nhác nói: "Thì ra là vậy."

Hắn thoắt cái đã lao lên trước, ra tay mạnh mẽ hơn, nhưng vẫn né tránh các điểm chí mạng.

Tựa như muốn bắt sống hắn.

Hệ thống hơi khó hiểu: 【Sao không giết hắn đi? Nếu cứ đánh cầm chừng thế này, chẳng phải càng hao tổn thể lực sao?】

Vân Niệm vẻ mặt phức tạp.

【Ngươi sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?】

Vân Niệm nghẹn giọng, hỏi: "Ngươi nhìn kỹ kiếm pháp của hắn đi, có thấy quen thuộc không?"

Đối phương chắc chắn là một kiếm tu, hơn nữa tu vi không hề thấp, vì thanh kiếm trong tay hắn đã sinh linh trí, hắn đã lĩnh ngộ được Kiếm Tâm, còn đạt đến Hóa Thần kỳ.

Ngũ quan cương nghị, ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng, dáng vẻ là một thanh niên, nhưng y phục lại cũ kỹ, giống phong cách thịnh hành từ hơn mười năm trước.

Kiếm pháp của hắn lại hoàn toàn trái ngược với ngoại hình—rất mềm mại, rất nhẹ nhàng.

Kiếm pháp của Đạp Tuyết Phong chính là lấy nhu thắng cương.

Giọng hệ thống bất ổn: 【Hắn xuất hiện ở Cầm Khê Sơn Trang, mà sơn trang này nằm ở Nhạn Bình Xuyên. Mười lăm năm trước, đại sư huynh của ngươi chết trận tại Nhạn Bình Xuyên...】

Khi ấy, đại sư huynh của Đạp Tuyết Phong vừa tròn trăm tuổi, nhưng dung mạo vẫn giữ nguyên tuổi thanh niên. Theo lời của Phù Đàm chân nhân, hắn không phải người dễ gần, thường xuyên mặt lạnh, dọa khóc không ít nữ đệ tử.

Đại sư huynh của Đạp Tuyết Phong đạt Hóa Thần tu vi, bảy mươi lăm tuổi ngộ ra Kiếm Tâm.

Mười lăm năm trước, trong trận chiến trừ yêu, hắn vì bảo vệ bách tính mà chiến đấu đến kiệt sức, đan điền khô kiệt, ngã xuống ở Nhạn Bình Xuyên.

Thi thể vẫn chưa từng được tìm thấy.

Vân Niệm lẩm bẩm: "Đại sư huynh..."

Hắn là Từ Tòng Tiêu.

Đại sư huynh của Đạp Tuyết Phong, người đã chết suốt mười lăm năm của Huyền Miểu Kiếm Tông.

Người mà Phù Đàm chân nhân đã tìm kiếm suốt mười lăm năm qua.

———-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro