Viktor - Sứ giả máy móc
"Trái tim máy không bao giờ đập lỡ một nhịp, và không bao giờ dao động bởi cảm xúc. Vậy mà sao có người lại gửi gắm mạng sống cho một bó cơ thịt yếu ớt nhỉ?"
~ Viktor
---
Sứ giả của một kỷ nguyên công nghệ mới Viktor dành cả đời cho sự tiến bộ của nhân loại. Một kẻ theo chủ nghĩa lý tưởng muốn nâng tầm nhận thức cho người dân Zaun, hắn tin rằng chỉ bằng cách đón nhận tiến hóa huy hoàng của công nghệ thì con người mới hiện thực hóa hoàn toàn tiềm năng. Với một cơ thể nâng cấp bằng sắt thép và khoa học, Viktor nhiệt thành theo đuổi tương lai tươi sáng này.
Khu vực: Zaun
Tướng liên quan: Blitzcrank, Urgot, Camile, Jayce, Ekko, Orianna, Dr. Mundo
---
Tiểu sử tướng:
Sứ giả của thời đại công nghệ mới, Viktor dành cả đời cống hiến cho tiến bộ của nhân loại. Một người theo chủ nghĩa lý tưởng luôn tìm cách đưa con người lên tầm hiểu biết mới, anh tin rằng chỉ có đón nhận tiến hóa huy hoàng của công nghệ mới hiện thực hóa được toàn bộ tiềm năng của loài người. Sở hữu cơ thể nâng cấp bằng sắt thép và khoa học, Viktor nhiệt thành theo đuổi tương lai tươi sáng này.
Viktor sinh ra tại Zaun ở vùng rìa của tầng Gác Xép. Được cha mẹ làm nghề thủ công ủng hộ, anh phát hiện ra niềm đam mê với phát minh và thiết kế. Anh bỏ từng phút một để nghiên cứu, ghét phải ngắt quãng công việc dù để ăn hay ngủ. Tệ hơn nữa là phải nhanh chóng chuyển chỗ ở nếu gần đó có một vụ tràn hóa chất, một vụ nổ bất ngờ hoặc hóa-vân sắp tới. Ngưng làm việc, dù trong chốc lát, cũng trở thành nỗi căm ghét của Viktor.
Trong thôi thúc thiết lập trật tự và ổn định trên thế giới, Viktor nghiên cứu nhiều vụ tai nạn của Zaun và nhận ra hầu hết tất cả chúng đều do sai lầm của con người, chứ không phải do hỏng hóc của máy móc. Anh đề nghị với những doanh nghiệp địa phương, cam kết thực hiện các phát minh đảm bảo môi trường làm việc an toàn hơn rất nhiều cho họ. Phần lớn đều từ chối, chỉ có một – Hóa-lò Fredersen – đã thử vận may với chàng thanh niên nhiệt huyết này.
Các phát minh về tự động hóa của Viktor đã giảm thiểu tai nạn trong xưởng rèn xuống con số không trong vòng một tháng. Rất nhanh, các cơ sở khác tìm đến và các thiết kế của anh trở nên phổ biến khắp Zaun, cải thiện năng suất qua mỗi lần cách tân nhằm loại bỏ sai lầm của con người ra khỏi quy trình sản xuất. Cuối cùng, năm 19 tuổi, anh ngạc nhiên khi thấy mình được đề nghị một vị trí trong Học Viện Ma Kỹ danh tiếng. Nhưng công trình của Viktor đã thu hút sự chú ý của Giáo sư Stanwick của Piltover, người đã thuyết phục anh rời Zaun đến một học viện trong Thành Phố Tiến Bộ. Tại đó, anh được làm việc trong những phòng thí nghiệm tân tiến nhất và tiếp cận được với mọi nguồn lực nơi này có thể đem lại. Phấn khích vì được tuyển chọn, Viktor chấp nhận lời mời và chuyển tới định cư ở Piltover, nơi anh mài giũa tay nghề và tìm cách hoàn thiện các định lý của mình theo cách có lợi cho tất cả mọi người.
Viktor cộng tác cùng những người xuất sắc nhất Piltover; trong đó có một thiên tài không ai chịu nổi tên Jayce. Cả hai có trí tuệ ngang bằng, nhưng trong khi Viktor có phương pháp, logic và tỉ mỉ, Jayce lại khoa trương và kiêu ngạo. Hai người thường xuyên làm việc cùng nhau, nhưng chưa bao giờ thực sự trở thành bạn bè. Thường thì cả hai sẽ đối đầu về quan điểm giữa trực giác và logic trong quá trình phát minh, nhưng có một sự tôn trọng lẫn nhau ở một chừng mực nào đó dần hình thành khi người này thấy được tài hoa không hoàn mỹ ở người kia.
Khi Viktor đang nghiên cứu ở Piltover, một vụ tràn hóa chất lớn đã tàn phá toàn bộ Zaun, và anh quay về quê nhà để giúp giải cứu. Bằng cách cấy ghép một chuỗi phức tạp những vòng lặp nhận thức vào công nghệ tự động hóa sẵn có, anh tạo nên một người máy tùy biến, Blitzcrank, để hỗ trợ dọn dẹp. Blitzcrank cứu được vô số sinh mạng và dường như phát triển một mức độ tri giác vượt ra ngoài mọi hình dung của Viktor.
Ngay cả khi vụ tràn hóa chất đã được kiểm soát, Viktor vẫn ở lại Zaun để giúp những ai bị ảnh hưởng bởi khí độc rò rỉ. Có chú người máy trợ giúp, anh cố gắng dùng tài năng ma-kỹ của mình để cứu những sinh mạng bị thảm họa hủy hoại. Nỗ lực của họ rốt cuộc cũng không thành công trong việc ngăn chặn thêm cái chết, và cả hai chia tay. Dù đau buồn trước mất mát ở Zaun, công việc này vẫn dạy cho Viktor nhiều điều về việc kết hợp giải phẫu con người với công nghệ và về việc cơ thể phàm nhân có thể được cường hóa ra sao nhờ công nghệ.
Nhiều tuần sau, khi quay lại Piltover, Viktor thấy Giáo sư Stanwick tổ chức một hội nghị chuyên đề về Blitzcrank và nhận những nghiên cứu anh đã làm là của mình. Viktor gửi khiếu nại chính thức lên hội đồng quản trị học viên, nhưng lời tuyên bố chính anh mới là người thiết kế ra Blitzcrank cứ thế rơi vào im lặng. Anh nhờ Jayce xác nhận, nhưng người đồng môn từ chối lên tiếng, do đó càng nới rộng thêm khoảng cách giữa họ, và chuyện kết thúc theo hướng có lợi cho Giáo sư Stanwick.
Cay đắng, nhưng cam chịu, Viktor lao đầu vào học tập, bởi anh biết mục tiêu cải thiện đời sống con người và cường hóa nhân loại quan trọng hơn nhiều một dự án bị cướp đoạt và một cái tôi bị tổn thương. Anh tiếp tục nổi trội trong công việc, tìm thêm nhiều phương pháp mới mẻ để loại bỏ sai lầm và nhược điểm của con người khỏi giai đoạn sản xuất. Khía cạnh nghiên cứu này ngự trị hoàn toàn suy nghĩ của Viktor. Anh coi sự can thiệp của con người vào bất kỳ phần nào trong quy trình là cực kỳ thiếu hiệu quả – quan điểm khiến anh dị biệt với nhiều sinh viên và giáo sư khác, những người coi mọi thứ Viktor mong muốn loại bỏ là ngọn nguồn của tài năng và sáng tạo cho nhân loại.
Đỉnh điểm của mâu thuẫn này là trong một lần miễn cưỡng hợp tác với Jayce để cải tiến bộ đồ lặn dùng để dọn dẹp những mảnh vỡ dưới nước và chất thải hóa học còn tồn đọng tại các bến cảng của Pilltover. Bộ đồ cường hóa của Viktor và Jayce cho phép người mặc lặn sâu hơn ở dưới nước lâu hơn, và nâng được vật nặng hơn. Nhưng nhiều công nhân bảo rằng họ thấy những thi thể ma quái tỏa sáng dưới đáy sâu hoặc bị ảo giác do hóa chất gây ra. Khi thợ lặn gặp triệu chứng như vậy, họ hoảng loạn và thường khiến bản thân hoặc đồng nghiệp tử nạn. Viktor thấy vấn đề không nằm ở kỹ thuật, mà do thần kinh của người mặc không chịu nổi bóng tối dưới lòng đại đương. Anh nghĩ ra mũ hóa-chuyển cho phép người điều hành trên mặt đất bỏ qua phản ứng sợ hãi của người mặc, và điều khiển thợ lặn một cách hiệu quả. Tranh cãi nảy lửa nổ ra giữa Viktor và Jayce về tự do ý chí và nô lệ tinh thần ngày một gay gắt – thậm chí bạo lực – và cả hai thề không bao giờ làm việc cùng nhau nữa.
Jayce báo cáo sự vụ lên hội đồng quản trị học viện, và Viktor bị khiển trách vì vi phạm giá trị các nhân quyền cơ bản – dù, trong mắt anh, những gì anh làm đáng ra sẽ cứu được vô số sinh mạng. Bị đuổi khỏi học viện, anh lui về phòng thí nghiệm cũ ở Zaun, ghê tởm trước nhận thức hạn hẹp của đám cư dân Piltover. Đơn độc giữa lúc khó khăn, Viktor rơi vào trạng thái trầm cảm nặng nề và phải trải qua một giai đoạn nội quan đầy đau khổ suốt nhiều tuần. Anh vật lộn đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan về đạo lý hiện tại, nhận ra rằng, một lần nữa, cảm xúc và sự yếu đuối trong nhân tính lại cản đường anh. Anh đã cố giúp đỡ, cố nâng kẻ khác vượt lên năng lực tự nhiên của họ để tránh khỏi sai lầm và cứu rỗi sinh linh. Ánh sáng chân lý chợt đến khi anh nhận ra chính mình cũng chịu thua những cảm xúc đó, để cho niềm tin ngây thơ rằng ý định tốt đẹp có thể vượt qua mọi thành kiến thâm căn cố đế che đi những thiếu sót của con người. Viktor biết anh không thể mong đợi người khác theo sau nếu bản thân không đi đầu, nên, trong bí mật, anh tự phẫu thuật để loại bỏ những phần trên cơ thể và tinh thần phụ thuộc hoặc bị cảm xúc kiềm chế.
Khi hoàn tất phẫu thuật, gần như không còn tồn tại dấu vết nào của chàng trai trẻ từng đặt chân đến Piltover nữa. Anh đã thay thế phần lớn cấu trúc giải phẫu bằng các nâng cấp cơ khí, và cả tính cách cũng thay đổi. Hy vọng về một xã hội tốt đẹp hơn biến thành nỗi ám ảnh với thứ anh gọi là Tiến Hóa Huy Hoàng. Viktor giờ coi mình là người tiên phong cho tương lai của Valoran – một giấc mơ lý tưởng nơi con người chối bỏ xương thịt để đổi lấy những nâng cấp Hextech mạnh mẽ hơn. Nó sẽ giải phóng nhân loại khỏi những sai lầm và nỗi đau chết người, dù Viktor biết đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành dễ dàng nhanh chóng.
Anh đắm mình vào công trình vĩ đại này để phục thù. Anh sử dụng nâng cấp công nghệ để giúp những người dân Zaun bị thương trong tai nạn tái tạo cơ thể, hoàn thiện các cỗ máy thở, và miệt mài làm việc để giảm bớt sự thiếu hiệu quả của con người bằng cách tách biệt thân thể khỏi cảm xúc. Những gì anh làm cứu được hàng trăm sinh mạng, nhưng truy cầu sự giúp đỡ từ Viktor có thể rất nguy hiểm, bởi giải pháp anh đưa ra thường đem lại hậu quả khó lường.
Nhưng nếu bạn đang tuyệt vọng, Viktor là người bạn tìm đến.
Nhiều người ở Zaun, khi nghe được những mẩu triết lý và thấy được những thành công của anh, coi anh là đấng cứu thế. Viktor không hứng thú gì, anh xem sự sùng kính mang nhiều màu sắc tôn giáo của họ là một chướng ngại; lại một lý do nữa để loại bỏ mọi nhược điểm cảm xúc và cả thứ niềm tin không thể được chứng minh bằng thực tiễn này.
Sau một sự cố độc chất dưới Hầm Thải làm hàng trăm người trong Rừng Xưởng trở nên điên loạn, Viktor buộc phải dùng đến thuốc ngủ cực mạnh để gây mê các nạn nhân và đưa về phòng thí nghiệm tìm cách khắc phục thiệt hại. Chất độc bắt đầu ăn mòn từng phần não bộ, nhưng Viktor vẫn làm chậm được quá trình thoái hóa bằng cách mở hộp sọ và lắp đặt máy móc để từ từ lọc máu độc. Công nghệ hiện có của anh không đủ sức hoàn thành nhiệm vụ ấy, và Viktor biết nhiều người sẽ chết trừ khi anh tìm ra cách để cường hóa cỗ máy thanh lọc.
Khi đang nỗ lực cứu sống những người này, anh phát hiện năng lượng Hextech bùng phát từ Piltover và ngay lập tức nhận thấy thứ đó có thể cung cấp anh thứ sức mạnh anh cần. Bám theo dao động năng lượng mạnh mẽ, anh đến được ngọn nguồn của nó.
Phòng thí nghiệm Jayce.
Viktor yêu cầu Jayce trao nguồn sức mạnh cho mình, một tinh thể từ sa mạc Shurima. Nhưng người đồng nghiệp cũ từ chối, không cho Viktor lựa chọn nào ngoài cướp nó đi bằng vũ lực. Anh quay lại Zaun và gắn khối tinh thể kỳ lạ vào hệ thống lọc, chuẩn bị sẵn một đội người máy hơi nước cho mỗi bệnh nhân đề phòng trường hợp cơ thể họ kiệt sức trước áp lực của liệu pháp chữa trị. Được tiếp sức bởi nguồn năng lượng mới, các cỗ máy của Viktor hoạt động và dần dần đảo ngược thiệt hại do độc chất gây ra. Việc Viktor làm sẽ cứu sống những con người – có thể coi là vậy – và giữ lại trong anh nhiều hơn chỉ một mảnh nhân tính, anh sẽ được tán dương. Dẫu vậy, anh chỉ cho phép mình thoáng mỉm cười.
Trước khi quá trình chữa trị hoàn thành, một Jayce khát khao báo thù xộc vào và bắt đầu đập phá phòng thí nghiệm bằng cây búa đầy năng lượng. Biết rõ một kẻ kiêu ngạo ngốc nghếch như Jayce sẽ không bao giờ nói lý lẽ, Viktor ra lệnh cho đám người máy tự động tấn công anh ta. Trận chiến thật khốc liệt, và chỉ kết thúc khi Jayce phá nát khối tinh thể Viktor đã lấy đi, khiến cả khu nhà kho sụp xuống trong một cơn mưa sắt thép và đá tảng, đồng thời chấm dứt sự tồn tại của những người Viktor đang cố cứu giúp. Cứ thế, Jayce trở lại Piltover, được hoan nghênh như một người hùng.
Viktor thoát được khỏi phòng thí nghiệm bị phá hủy, và quay lại với sứ mệnh cải tiến nhân loại bằng cách giải phóng họ khỏi những thôi thúc cảm xúc tiêu cực. Trong tâm trí Viktor, màn tấn công bốc đồng của Jayce chỉ chứng tỏ sự đúng đắn trong mục tiêu của anh và củng cố mong muốn gỡ bỏ gánh nặng xương thịt cho con người. Không lâu sau đó, Viktor cho đám tay chân nâng cấp hóa-kỹ đến cướp phá phòng thí nghiệm của Jayce. Đây – Viktor tự nhủ – không phải để báo thù, mà để tìm hiểu xem liệu còn mảnh tinh thể Shurima nào nữa anh có thể sử dụng cho sự tiến bộ của loài người không. Tuy nhiên, kế hoạch bất thành, và Viktor chẳng bận tâm đến Jayce nữa.
Thay vào đó, anh tăng cường nỗ lực để tìm ra phương pháp dẫn dắt nhân tính ra khỏi sự yếu đuối của cảm xúc và đưa đến một giai đoạn tiến hóa hợp lý hơn. Những nghiên cứu loại đó đôi khi vượt quá giới hạn của những gì được coi là đạo đức ở Piltover (và cả Zaun), nhưng chúng đều là những bước cần thiết để đem Tiến Hóa Huy Hoàng của Viktor đến gần.
---
TRUYỆN NGẮN
NGÔI NHÀ TRONGHẺM EMBERFLIT
Cánh tay thứ ba của Viktor phát ra một tia sáng mảnh hàn miếng kim loại vào tay trái của anh cực kỳ chuẩn xác. Mùi thịt cháy không còn làm anh bận tâm nữa, cũng như việc nhìn thấy cổ tay trái mở toang, mạch máu và cơ thịt hòa trộn cùng nâng cấp cơ khí. Anh không thấy đau. Thay vào đó, là cảm giác thành tựu khi ngắm nhìn các vật liệu tổng hợp và hữu cơ đan vào nhau một cách hoàn hảo.
Tiếng trẻ con hét to khiến Viktor ngừng tay. Hiếm khi có ai lang thang xuống chốn sương mù dày đặc của Hẻm Emberflit. Anh chọn địa điểm này chính vì lý do đó – anh không thích bị gián đoạn.
Giữ tay trái bất động, Viktor điều chỉnh một đĩa bạc trên lăng kính. Thiết bị này chứa một loạt thấu kính gương khúc xạ ánh sáng cho phép anh nhìn toàn cảnh con phố bên ngoài phòng thí nghiệm.
Nhiều đứa trẻ đang thô bạo xô đẩy một cậu bé gầy gò về phía cánh cửa sắt rèn của Viktor.
"Chắc thằng Naph chỉ trụ được một phút trong đó," một cô gái với ngọc giả gắn trên mắt nói.
"Tao cá nó sẽ quay lại với một cái đầu bằng đồng thau," một thằng nhóc tóc đỏ rực thêm vào. "Có khi lúc đó não nó sẽ không tù mù như Mây Xám nữa."
"Tốt nhất mày nên trở lại cùng thứ gì đó bọn tao bán được, hoặc chính bọn tao sẽ cho mày một cái đầu mới đấy," đứa lớn nhất đe dọa, nó túm cổ cậu bé và đẩy cậu ta về phía trước. Những đứa trẻ khác lùi lại, lẳng lặng đứng xem.
Cậu bé run rẩy khi lại gần cánh cổng cao ngất, nó kêu ken két khi mở ra. Cậu ta đi qua cửa trước có gắn các bánh răng đan xen nhau và leo vào theo một cửa sổ để mở. Còi báo động rú lên khi cậu ta đặt chân xuống sàn.
Viktor thở dài, gạt một công tắc khiến tiếng còi tắt lịm.
Cậu bé khẳng khiu nhìn xung quanh. Dọc tường là các bình thủy tinh chứa đủ loại bộ phận, cả hữu cơ và kim loại, trôi nổi trong dung dịch xanh lá cây. Một chiếc giường đẩy vấy máu, với một cái khoan máy bên trên, nằm ngay chính giữa phòng. Hàng tá người máy tự động đứng im lìm bên mỗi bức tường. Với Viktor, phòng thí nghiệm là thánh đường cho những thí nghiệm sáng tạo và quan trọng nhất của anh, nhưng anh có thể tưởng tượng nó đáng sợ ra sao với một đứa trẻ.
Đôi mắt cậu bé trợn tròn choáng váng khi thấy Viktor đứng bên bàn máy, cánh tay mở toang. Cậu ta thụp xuống nấp sau một thùng gỗ gần đó.
"Không học được gì từ cái hộp đó đâu, nhóc," Viktor nói. "Nhưng trên nắp hộp, nhóc sẽ thấy một cái đục xương. Vui lòng đưa nó cho ta nào."
Bàn tay run rẩy với lên nóc thùng và nắm lấy tay cầm công cụ kim loại rỉ sét. Cái đục trượt dọc sàn phòng đến chỗ Viktor. Anh nhặt nó lên.
"Cảm ơn," Viktor nói, lau sạch món đồ và tiếp tục làm việc với cánh tay.
Viktor nghe cậu bé thở gấp.
"Ta đang thay thế gân cơ gấp xoắn – ừm, cơ cấu bị hỏng trong cổ tay ta," Viktor giải thích, điều chỉnh lại bu-lông trên cánh tay. "Muốn xem không?"
Cậu bé nhô đầu khỏi thùng gỗ.
"Có đau không?" cậu ta hỏi.
"Không," Viktor đáp. "Khi một người loại bỏ phản ứng và nỗi sợ trước đau đớn, nó hoàn toàn có thể chịu đựng được."
"Ồ."
"Nó cũng giúp cánh tay ta gần như cơ khí hóa toàn bộ. Tự xem đi."
Cậu bé lẳng lặng rời khỏi chỗ thùng gỗ và ngồi đối diện Viktor, mắt gắn chặt vào cánh tay anh.
Viktor tiếp tục hàn một đinh ốc mới vào bó gân dưới da. Khi làm xong, anh dán lớp trung bì lên cánh tay. Anh quét một chùm sáng qua vết nối, đốt phần thịt và làm liền đường rạch.
"Sao ông làm thế?" cậu bé hỏi. "Cánh tay cũ dùng không tốt sao?"
"Nhóc biết điểm yếu lớn nhất của nhân tính là gì không?"
"Không..." cậu ta trả lời.
"Con người cứ liên tục lờ đi những cơ hội vô cùng vô tận chỉ để duy trì nguyên trạng."
Cậu bé đáp lại bằng ánh nhìn trống rỗng.
"Người ta sợ thay đổi," Viktor nói. "Họ cứ an phận trong khi có thể trở nên đặc biệt."
Viktor bước đến bên đỉnh lò sấy. Anh trộn một nhúm bột đen và kem sữa heo lông dài vào xoong, rồi đun nóng hợp chất bằng tia la-de.
"Uống một cốc sữa ngọt không?" Viktor hỏi. "Nhược điểm của ta, nhưng ta lúc nào cũng thích vị dương hồi."
"Ơ... ông sẽ không cưa đầu cháu ra và thay nó bằng một cái đầu kim loại chứ?"
"À. Giờ họ nghĩ về ta thế hả?" Viktor hỏi lại.
"Đúng vậy," cậu bé đáp. "Tôi nghe nói một đứa bé đã bị thay đầu chỉ vì bị ho."
"Thông tin trực tiếp hả?"
"Không, từ hàng xóm của anh họ của Bherma. Hay chú. Hay đại loại thế."
"À. Thế thì tốt."
"Thay đầu ai đó có thể chữa họ được không?" cậu bé thắc mắc.
"Giờ thì nhóc hỏi đúng câu rồi đó," Viktor nói. "Không, ta nghĩ cái đó không cải thiện được nhiều lắm. , Nhóc thấy đó, cơn ho bắt nguồn từ phổi. Còn về câu hỏi trước, ta sẽ không cưa đầu nhóc ra và thay bằng đầu kim loại đâu. Tất nhiên, trừ khi nhóc muốn thế."
"Không, cảm ơn."
Viktor rót thứ chất lỏng đặc sánh vào hai cốc rồi đưa một cái cho cậu bé. Cậu ta nhìn chằm chằm vào món đồ uống nóng hổi.
"Không đánh thuốc đâu," Viktor hớp một ngụm. Cậu bé uống ngon lành chỗ sữa ngọt trong cốc.
"Những người khác vẫn đứng ngoài ạ?" cậu ta hỏi.
Viktor liếc nhìn lăng kính. Ba đứa trẻ vẫn đợi ở cổng trước.
"Đúng thế. Nhóc muốn ta dọa chúng chút không?" Viktor nói.
Đôi mắt cậu bé sáng lên, cậu ta gật đầu.
Viktor đưa cho cậu ta một cái loa ống và bảo, "Hét hết sức có thể vào đây."
Cậu bé hét một tiếng to đến rợn tóc gáy vào đó. Âm thanh vang vọng khắp Hẻm Emberflit, và những đứa trẻ kia nhảy dựng lên hoảng sợ, dáo dác tìm chỗ trốn. Cậu bé nhìn Viktor, nhe răng cười.
"Ta thấy sợ hãi luôn là một cảm xúc hạn chế," Viktor nhận xét. "Ví dụ, cho ta biết cái gì làm nhóc sợ đi."
"Các Hóa-Chủ."
"Các Hóa-Chủ bị sợ hãi bởi chúng toát ra vẻ thống trị và thường là mối đe dọa bạo lực nữa. Nếu không ai sợ chúng, người ta sẽ đứng lên chống lại chúng. Lúc đó sức mạnh của chúng sẽ đi đâu?"
"Ơ..."
"Mất tiêu. Chính xác đó. Nghĩ xem có bao nhiêu Hóa-Chủ tồn tại so với số dân sống ở Zaun. Sợ hãi được một số ít mạnh mẽ dùng để kiểm soát kẻ yếu bởi chúng thấu hiểu tác động của sợ hãi. Nếu ai đó thao túng được cảm xúc của nhóc, kẻ đó có thể điều khiển nhóc."
"Chắc cũng có lý. Nhưng tôi vẫn sợ họ," cậu bé nhún vai.
"Tất nhiên rồi. Cảm giác sợ hãi đã khắc sâu vào da thịt. Tuy nhiên, sắt thép không có sự yếu đuối đó."
Viktor lấy ra một ống thủy tinh chứa những giọt bạc tí hon trôi nổi trong sữa lỏng.
"Ta có thể hỗ trợ ở đoạn đó," anh nói. "Ta đã phát triển một nâng cấp giúp loại bỏ sự sợ hãi. Có thể cho nhóc thử trong một thời gian ngắn."
"Ngắn đến đâu?"
"Nó sẽ phân rã sau hai mươi phút."
"Ông chắc nó không tồn tại vĩnh viễn chứ?"
"Có thể, nhưng cái này thì không. Nhóc sẽ thấy khi không có sự sợ hãi, các bạn nhóc mất đi sự kìm kẹp. Lũ bắt nạt sống nhờ sợ hãi. Không có nó, chúng sẽ chết đói."
Cậu bé nhâm nhi cốc sữa, cân nhắc lời đề nghị. Sau một lúc, cậu ta gật đầu. Viktor chọc một mũi kim nhỏ vào ống thủy tinh và tiêm một giọt bạc vào phần da sau tai cậu ta.
Cậu bé rùng mình. Rồi mỉm cười.
"Nhóc có thấy sự yếu đuối tan biến không?" Viktor hỏi.
"Ồ có," cậu bé đáp.
Viktor dẫn cậu ta ra cửa và vặn đĩa số để mở khóa trước khi lùa cậu ta ra ngoài.
"Hãy nhớ, nhóc luôn có thể quay lại nếu muốn một giải pháp lâu dài hơn."
Màn sương mù tạo nên hình bóng ma quái xung quanh cậu bé khi cậu ta bước ra từ phòng thí nghiệm. Viktor trở về bên bàn máy để theo dõi thí nghiệm thông qua lăng kính.
Hẻm Emberflit vắng lặng, nhưng ngay khi cậu bé đi ra, đám bạn xuất hiện.
"Đồ lưu niệm của bọn tao đâu?" thằng nhóc tóc đỏ hỏi.
"Xem ra Naph nhỏ bé không biết giữ lời rồi," cô gái nói.
"Chắc bọn mình phải trừng phạt nó," đứa lớn nhất thêm vào. "Sau cùng thì chúng ta đã hứa cho nó một cái đầu mới rồi mà."
"Đừng đụng vào tao," Naph nói. Cậu ta vươn người cao hết mức.
Thằng nhóc to con túm lấy cổ Naph, nhưng cậu ta quay người và đấm thẳng vào mặt nó.
Máu rỏ ra từ mũi kẻ bắt nạt.
"Bắt lấy nó," thằng nhóc hét.
Nhưng hai đứa còn lại dường như đã hết hứng thú với chuyện đó.
Naph bước về phía đám trẻ. Chúng lùi lại.
"Tránh xa tao ra," cậu bé nói.
Lũ bắt nạt nhìn nhau, rồi quay đầu bỏ chạy.
Viktor đóng lăng kính và quay lại làm việc. Anh duỗi duỗi các ngón của cánh tay mới sửa chữa và gõ gõ chúng lên bàn một cách hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro