Chap 2


Một năm trước cô trở về nước, trong một buổi họp lớp gặp lại Dahyun cùng Hara. Bọn họ thật sự đã kết hôn, Sana thản nhiên hướng bọn họ mời rượu. Cô nhìn thấy Dahyun nhìn về phía mình với ánh mắt âm trầm mà bi thương. Cô trong lòng cười lạnh.

Ngày thứ hai, cô gọi điện cho Dahyun, hẹn gặp cô ấy ở nhà hàng nhỏ trước kia hai người hay đến sau đó không hỏi thêm chuyện gì rồi cúp máy.

Ba ngày sau, cô gọi điện cho bạn tốt của Dahyun là Jihyo, hẹn cô ấy đi uống rượu. Bọn họ đã uống rất nhiều rượu. Cô biết Jihyo hồi trước rất quý cô, nửa tỉnh nửa say cô nói hết ủy khuất trong lòng mình ra, bởi vì cô biết rằng, Jihyo nhất định sẽ nói lại cho Dahyun.

Một tuần sau Dahyun tìm được cô, nói với cô rằng cô ấy thật ra vẫn còn rất yêu cô, Dahyun nói cô ấy sẽ cùng Hara ly hôn, nói rằng cô hãy chờ cô ấy. Sana nhìn Dahyun nước mắt chảy ra, khẽ gật đầu một cái, sau đó liền chuyển đến sống ở biệt thự của Dahyun ở ngoại thành.

Một năm, Dahyun luôn luôn đối xử với cô đầy yêu thương, nhưng lại chưa từng nói với Hara lời ly hôn, bởi vì Hara mang thai. Sana chẳng bao giờ ép Dahyun quá, cũng không tỏ ra một tia bất mãn, tựa như chỉ an nhàn giống như một con mèo nhỏ hưởng thụ sự sủng ái của cô ấy. Nhưng Hara cũng không có sinh con, bởi vị đang mang thai năm tháng thì cô ta bị sảy thai ngoài ý muốn. Bác sỹ nói rằng thành tử cung của cô ta quá mỏng, rất có thể về sau sẽ sinh non.

Dahyun đem việc này nói với Sana, vẻ mặt Dahyun trầm trọng vô cùng. Sana cái gì cũng không nói, chẳng qua biết điều một chút mặc Dahyun ôm, trong lòng cũng cười một cái. Làm việc trái với lương tâm cuối cùng gặp phải báo ứng. Từ sau ngày đó, Sana liền quyết định rời xa người mình yêu đến tận xương tủy này, bởi vì cô sợ mình có một ngày cũng sẽ gặp phải báo ứng.

Khóc mệt, Sana vào phòng ngủ, thu dọn mọi thứ của mình vào trong rương ôm rồi rời khỏi biệt thự. Cô chỉ mang theo một cái rương rất nhỏ, bên trong chỉ có những vật tùy thân như quần áo hằng ngày, các vật tùy thân cô mang đến... Dahyun mua cho cô rất nhiều đồ dùng, quần áo cô cũng không mang đi, cũng không phải là cô tỏ ra thanh cao, mà là không muốn xúc cảnh sinh tình. Sau khi về nước, cô trải qua một năm hỗn độn, cô không có việc làm, tựa như Dahyun nuôi một con sủng vật, biết điều một chút trốn ở trong một góc của thành phố này, chờ chủ nhân thỉnh thoảng cưng chiều. Không thể phủ nhận rằng, cô ban đầu là trả thù trong lòng, cô muốn cướp đi hết thảy mọi thứ của Hara, muốn cho cô ta nếm trải cảm giác đau đớn của cô năm xưa. Nhưng theo thời gian, Dahyun đối với cô càng ngày càng tốt, cô cảm thấy mệt mỏi rồi, tâm hồn thật sự mệt mỏi, cảm giác mình rất trẻ con, rất buồn cười, hủy hoại cuộc sống của hai người đó tương đương đồng thời phá hủy cuộc sống của chính mình.

Kéo rương da đi ra khỏi biệt thự, bầu trời rất hợp với tâm trạng cô, xuất hiện cơn mưa nhỏ. Sana ngẩng đầu mông lung nhìn mưa phùn, nhẹ cười khẽ. Ông trời thật là chiếu cố cô, dùng một con mưa xuân rửa sạch hủ vị trên người cô, đem tâm hồn mờ mịt của cô cọ rửa sạch sẽ. Cô kéo hành lý đi, bước đi nhẹ nhàng, bộ dạng thanh thản từ từ đi trên đường, trên mặt vẻ mặt tự nhiên nhẹ nhõm, khóe miệng uốn lên một độ cong nho nhỏ, đầu tóc dính nước mưa đã ướt nhẹp, các sợi tóc bết lại với nhau ôm sát mặt cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một đôi mắt to linh động chớp chớp nhìn hai bên đường, cười đến có chút nghịch ngợm.

Một chiếc xe thể thao màu bạc, khí phách vô cùng cao quý nhãn hiệu Maserati Coupe dừng lại sau lưng nàng một chỗ cách chừng mười thước. Trong xe một người phụ nữ một tay cầm tay lái, một cánh tay khoác lên ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm tĩnh, một đôi mắt trong trẻo đen nhánh, thâm thúy, sắc bén như chim ưng, gắt gao nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

Điện thoại di động trong túi áo rung hai tiếng, Tzuyu mắt như cũ ngó chừng phía trước, mặt không chút thay đổi móc điện thoại ra, liếc mắt một cái nhìn số điện thoại gọi đến, trong mắt ánh lên một tia nhu tình, áp điện thoại vào tai, trên mặt tái nhợt thay bằng nụ cười ôn nhu.

"Chaeyoung." Giọng nói trầm thấp, thuần hậu, ôn hòa nhưng vô cùng gợi cảm.

"Du, em đã làm một bữa ăn khuya, Du chừng nào trở về vậy?"

Tzuyu mí mắt nhẹ giơ lên một chút nhìn cô gái đứng ở ven đường đang chờ xe phía trước, khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Tối nay Du muốn làm thêm giờ, em ngủ trước đi, đừng chờ Du."

"Du, em không ngoan sao?"

Tzuyu cười cười. "Không có, Chaeyoungie rất biết điều."

"Vậy tại sao gần đây Du luôn muốn làm thêm giờ vậy?"

Tzuyu bật cười: "Chuyện làm ăn thôi mà." Dừng lại một chút rồi nói nốt một câu. "Ngày mai Du đưa em quay trở về trường học."

Người bên kia nghe vậy ậm ừ, rồi ngắt điện thoại. Tzuyu thu điện thoại, bất đắc dĩ cười một tiếng, lái xe tiến lên phía trước một chút , dừng lại trước một thân ảnh đang run lên vì lạnh, nhoài người ra ngoài cửa xe, cười đến phong khinh vân đạm.

"Mỹ nữ đi nơi nào vậy? Tôi tiễn em một đoạn đường nhé."

Sana kinh ngạc một chút, chờ thấy rõ người, mới khẽ nhíu mày lùi lại phía sau ."Thật xin lỗi, tôi không quen cô."

Tzuyu cằm chống trên cánh tay cười khẽ "Phải vậy không? Tôi lại cho rằng hai ta đã quen biết nhau từ trước rồi kia."

Sana mày nhíu lại càng chặt hơn, hít sâu một hơi mới lên tiếng "Tôi thật không nhận ra cô, Chou Tzuyu!"

Tzuyu nhìn vẻ mặt ra vẻ trấn tĩnh của cô, khóe miệng lại cong lên một nụ cười, thân thể thon dài từ từ trở về trên ghế dựa, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, vẻ mặt có chút mệt mỏi ngó chừng phía trước nhìn trong chốc lát, sau đó quay đầu, mang theo nụ cười thản nhiên mở miệng: "Sana, nếu như tìm không được công việc, em có thể tới Chu Thị. Tôi chờ em."

Sau đó, khẽ gật đầu, lượn một đường cua rất đẹp, và rời đi.

Sana ngó chừng đèn xe biến mất trong nháy mắt, thất thần trong chốc lát. Cô ta làm sao biết mình không tìm được công việc? Không tệ nha!

Kể từ khi quyết định rời xa Dahyun, cô âm thầm đăng sơ yếu lí lịch của mình ở trên mạng để tìm việc làm, nhưng đến một cuộc phỏng vấn qua điện thoại cũng không nhận được. Ngành cô học lại báo chí. Tập đoàn Kim Thị của Dahyun giao tiếp với một phần ba giới truyền thông của thành phố G, cô sẽ tránh những công ty này, mà còn lại toàn những công ty quá nhỏ cô lại không muốn đi. Các công ty lớn ít nhiều cũng có người của Kim Thị lui tới, cho nên số công ty cho cô lựa chọn cũng không nhiều lắm.

Mà tốc độ phát triển của tập đoàn Chu Thị làm cho người ta không kịp thở. Công ty này mới mở ra được hai năm nhưng đã có thể cùng Kim Thị tranh giành thị trường. Hơn nữa, nhiều người cũng nhìn ra được Chu Thị trọng yếu là đầu tư phát triển, chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, chính là hướng về phía Kim Thị đi. Mấy lần đại hình bày ra hoạt động, cũng là muốn nói rõ cùng Kim Thị đoạt chén cơm.

Sana lắc đầu. Cô chắc là sẽ không đi Chu Thị, cho dù cô không ở cạnh Dahyun nữa thì cô cũng sẽ không đi tìm nơi nương tựa bên Tzuyu. Dahyun đối với Tzuyu luôn mang địch ý. Vì thế nên hai công ty sẽ có nhiều lần quyết đấu, khi cô làm một trong hai công ty này cô có thể không tỉnh táo được để xử lý công việc, sợ rằng mỗi lần đều ở thế hạ phong làm công ty nào cũng tổn thất nghiêm trọng.

Sana đi xe đến một nhà trọ hơi cũ. Một tuần trước, cô thuê một phòng trọ nhỏ ở chỗ này. Đây là một căn phòng gồm một phòng khách và một phòng ngủ, wallpaper mỏng màu vàng nhạt, ghế salon thước màu trắng, một chú heo con khả ái màu hồng nhạt, xinh xắn thoải mái nằm trên salon, bàn trà cùng kệ TV đều màu đen, phòng ốc không lớn nhưng lại ấm áp. Sana lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro