Chap 22


Sáu giờ rưỡi, Tzuyu đem tất cả công việc chưa hoàn thành về nhà, vuốt vuốt cổ cho đỡ mỏi rồi đứng lên. Một bên mặt áo khoác, một bên tâm tình rất tốt tiêu sái bước khỏi phòng làm việc. Trên đường đi tới cửa tiệm lần trước mua thuốc, mua lấy một vài tuýp thuốc mỡ, rồi lái xe về phòng trọ.

Tzuyu dừng xe bên đường rồi đi xuống, ở quầy bán phim hoạt hình hồi lâu. Lúc tính tiền, bên trong xe đẩy có mười mấy cái đĩa toàn bộ là phim hoạt hình, phim mới phim cũ đều có, dù là chính bản cô cũng mua. Đối với vẻ mặt của nhân viên bán hàng lúc tính tiền, cô ho nhẹ một tiếng thản nhiên nói: "Trong nhà có người bạn nhỏ thích xem những thứ này."

Lúc ra cửa, mấy người bán hàng khe khẽ nói với nhau: "Một người xinh đẹp như vậy lại có con nhỏ mất rồi. Thật đáng tiếc a~~!"

Mặt Tzuyu đen lại, dừng bước, xoay người nhìn các cô nàng đó vô cùng lễ phép mở miệng: "Những thứ này là mua cho mẹ của đứa bé!" =))

Không để ý tới mấy tiểu cô nương phía sau đang há mồm trợn mắt, Tzuyu giơ túi lên bước nhanh về phía xe thể thao màu bạc bên đường. Một người mị lực như vậy, đã vậy còn có vợ rồi. Quá đau! Nhân viên cửa hàng chỉ hận trời cao bất công!

Bữa ăn tối rất thịnh soạn nha. Bốn món ăn chính, thêm món súp và cháo. Tzuyu nắm chặt đôi đữa nhìn bàn ăn, trong lòng bị rung động thật sâu. Hình ảnh này cô đã mơ rất nhiều lần rồi, cuối cùng nó đã xảy ra rồi, lại làm cho cô cảm thấy không thật. Tzuyu cầm đũa thật lâu vẫn không nhúc nhích. Cô sợ rằng chỉ cần động đũa một cái thì tất cả mọi thứ trước mắt sẽ biến mất. Cô thật sự có cảm giác là mình đang nằm mơ. Cho đến khi có âm thanh vang lên bên tai.

"Có phải là không có món nào Tzuyu thích không? Trong tủ lạnh còn rất nhiều đồ, Tzuyu muốn ăn cái gì, em đi làm cho?" Sana nhìn Tzuyu một hồi lâu vẫn không động đũa có chút khẩn trương mở miệng.

Tzuyu đưa tay vuốt mặt một cái, đem sự chua xót trong mắt đè xuống, hướng Sana cười cười, lắc đầu rồi bắt đầu ăn cơm. Cô ăn rất nhanh, ăn gắp một món Sana lại cẩn thận hỏi cô mùi vị có được hay không. Cô lại không ngừng gật đầu, không nhìn cô ấy cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu chăm chú ăn cơm.

Thật ra thì Tzuyu cũng còn có thể ăn được ra mùi vị nào đó, cái gì chua chua ngọt ngọt lại mặn đạm, cô căn bản không biết. Cô chỉ một cảm giác duy nhất lúc này mà thôi – đó chính là hạnh phúc!

Bốn món ăn một món súp cơ hồ bị một mình Tzuyu ăn hết sạch sẽ. Sana múc cơm len lén nhìn cô ấy, nhìn cái tướng ăn lang thôn hổ yết của, trong lòng thoáng cái trở nên mềm mại. Cô cảm thấy người này thật đáng thương, như bị bỏ đói lâu thành như vậy, ánh mắt cô không tự chủ được mà tràn đầy thương tiếc.

Tzuyu đặt bát cơm xuống bàn, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện ánh mắt tương tự với đồng tình chăm chú nhìn mình, nhíu mày mở miệng: "Em ăn no chưa?"

Sana nhìn bát cơm của mình cùng bàn ăn trống trơn mím môi gật đầu, đặt đũa xuống chuẩn bị thu dọn, nhưng lại bị Tzuyu ôm đến phòng khách.

"Em nghỉ ngơi đi, tôi rửa chén." Tzuyu đặt Sana trên ghế salon rồi vào phòng bếp rửa chén.

Sana dò kênh sau đó ngồi trên salon ngoan ngoãn xem TV. Tzuyu bưng hai ly nước từ trong bếp đi ra, sắc mặt có hơi trắng bệch, thở phào một hơi mới ngồi xuống bên cạnh Sana, sau đó chỉ chỉ vào cái túi trên bàn trà ý bảo Sana mở ra xem.

Sana nghi ngờ nhìn Tzuyu một cái, sau đó cầm lấy túi, thấy đồ vật bên trong cúi đầu nói: "A! Tất cả đều là phim hoạt hình sao?"

Tzuyu cánh tay đặt trên trán khẽ nhíu mày, sau đó nhìn Sana cười cười: "Ừ. Em không thích sao? Phim mới phim cũ đều có cả, em cứ từ từ xem. Tôi nghỉ một chút."

Sana đáp một tiếng, sau đó chọn lấy một bộ phim rồi bỏ vào đầu đĩa, ôm lấy ly nước uống từng ngụm nhỏ, ngồi trên salon chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng cười khẽ mấy tiếng.

Tzuyu nhắm mắt lại nghe tiếng cười thanh thúy của Sana, khóe miệng cong cong, nhưng trên mặt lại dần dần trở nên có chút thống khổ. Vừa nãy cao hứng chỉ lo ăn, cô đã quên hẳn cái chứng bệnh đau dạ dày này, bây giờ thì cảm giác đau ngày càng rõ ràng. Mà cô lại không muốn phá hỏng không khí ngọt ngào ấm áp này, nên cố gắng chịu đựng, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, cánh tay đặt ở trên trán cố gắng gồng mình chịu đau, một chút một chút điều chỉnh hô hấp, hi vọng có thể mau sớm đè nén trận sôi trào này.

Sana xem xong hai tập phim mới nhận thấy người bên cạnh có gì đó không ổn, nghe được tiếng thở hổn hển của Tzuyu quay đầu lại sợ hết hồn, không biết từ lúc nào người bên cạnh đầu đã đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệnh, cô nhè nhẹ vỗ vào mặt cô ấy, có chút bận tâm mở miệng: "Tzuyu, Du làm sao vậy?"

Tzuyu lúc này cũng không thể nhịn được nữa, mở mắt ra, hai mắt tràn ngập đau đớn, mím chặt môi có chút suy yếu cười cười, sau đó vịn vào vai Sana ngồi dậy: "Không được, nhịn không được nữa rồi."

Nói xong vỗ vào bả vai hai cái rồi vội vàng chạy vào phòng vệ sinh. Sana sửng sốt một chút mới kịp phản ứng là Tzuyu khó chịu muốn ói, trong khi đó Tzuyu đã khóa cửa lại, bên trong truyền ra tiếng nôn mửa cùng tiếng xả nước kịch liệt. Lòng Sana hung hăng đau một cái, không nói ra lời.

Giằng co gần nửa tiếng đồng hồ, Tzuyu mới từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, trên mặt có vài giọt nước, hốc mắt có chút đỏ lên, xanh cả mặt. Nhìn thấy Sana chờ ở cửa, có chút lúng túng nhức đầu nói: "Thật mất mặt quá. Em cười tôi đi?"

Sana nhẹ khẽ lắc đầu, do dự một chút rồi nắm lấy ngón tay Tzuyu kéo đi: "Nếu không thì Tzuyu lên giường nằm nghỉ đi."

Tzuyu nhận thấy được động tác của Sana thì sững sờ, sau đó lại vui vẻ, nắm chặt tay cô ấy không có chút hảo ý hỏi: "Vậy còn em?"

Sana đỏ mặt lên, trừng Tzuyu một cái: "Em xem ti vi."

Tzuyu nhún nhún vai, không nói gì lôi Sana tới ngồi xuống ghế salon, sau đó đem đặt trên đùi mình ôm lấy, đầu cô tựa trên vai cô ấy, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

"Em xem ti vi đi, đừng động đến tôi. Tôi nghỉ ngơi một lát."

Sana nhìn trên trán Tzuyu lấm tấm mồ hồi, đưa tay giúp cô ấy xoa xoa, nhìn khóe miệng cô ấy cong cong nhắm mắt lại, một lần nữa nhìn về phía ti vi, một lát sau nghe được cô ấy khẽ gọi, cô cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng. "Có chuyện gì sao?"

Tzuyu như cũ nhắm mắt lại, sắc môi tái nhợt: "Tôi vừa mới thấy trong mắt em có tia đau lòng, có phải tôi sinh ra ảo giác không?"

Sana nhẹ run lên một cái, không nói gì.

"Em không nói lời nào cam chịu đau lòng tôi vẫn là sinh ra ảo giác?"

Sana cúi đầu mím chặt môi, vẫn không mở miệng.

Tzuyu thở dài một hơi: "Xem ra tôi bệnh cũng không nhẹ, lại sinh ra ảo giác rồi." Giọng nói của Tzuyu lộ ra sự cô đơn, còn có thêm ưu thương nữa.

"Không phải." Sana phủ nhận hoàn toàn, rồi ngay lập tức phát hiện ra mình mắc mưu, nhìn người nọ không ngừng nhếch khóe miệng cười, cô hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, tỏ vẻ bất mãn.

Sau đó cô lại nghe thấy Tzuyu hít sâu một hơi, cô sợ đến không dám cử động nữa.

"Em đi lấy thuốc cho Tzuyu uống nhé."

Tzuyu lại ôm chặt lấy Sana, lắc đầu nói: "Không cần. Tôi không muốn động, em cũng không cho động, em ngoan ngoãn xem phim hoạt hình đi." Tzuyu cố ý đêm ba chữ "phim hoạt hình" nhấn mạnh, vẻ mặt rất giễu cợt.

Sana trừng mắt lườm Tzuyu một cái, lúc quay đầu nghĩ cái gì đó xong nhẹ nhàng nói: "Có muốn em xoa bóp cho không?"

Tzuyu trong phút chốc mở bừng mắt, không dám tin nhìn Sana, một lát sau trên khuôn mặt tái nhợt bị lây một chút màu đỏ, cũng có chút ý không tốt lắc đầu: "Không cần đâu. Tôi không quen."

Hôm nay hạnh phúc tới quá nhiều, Tzuyu không có cách nào thừa nhận hết.

Sana nhìn lại về phía ti vi, cúi đầu đáp một tiếng: "Được." 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro