Chap 8
Một tuần sau, nộp bản sơ thảo phỏng vấn, bản thảo phỏng vấn của Dahyun được thông qua, mà bản thảo phỏng vấn của Tzuyu hoàn toàn không hợp lý, bị Tổng biên rất quyết đoán yêu cầu viết lại một lần nữa. Lần này tùy Momo ra tay. Nhưng đến trưa ngồi chờ chồm hỗm, cô ngay cả Tzuyu trước mặt cũng không nhìn thấy, cũng không phải là cô bị cự tuyệt phỏng vấn mà là Tzuyu thực sự rất bận rộn, ngồi ở lầu cao nhất tiếp khách, nhìn tận hai người kia từ một giờ rưỡi chiều vào phòng họp, cho đến khi tan việc cũng không có đi ra ngoài. Gần bảy giờ, cô mới nhìn thấy Tzuyu với vẻ mặt mệt mỏi từ phòng họp đi ra, Momo vọt tới trước mặt một chút đứng lên nghênh đón.
"Chou tổng, cô khỏe chứ? Tôi là..."
"Hirai Momo?" Tzuyu nói tên cô một cách chính xác.
Momo âm thầm cao hứng: "Đúng vậy. Tôi với Hạ là bạn đồng học thời đại học, chúng tôi có quan hệ rất tốt." Cô rất thông minh bắt được đúng trọng điểm.
Tzuyu trên vẻ mặt hòa hoãn một chút nói: "Vào phòng rồi nói."
Sau khi ngồi xuống, Tzuyu tự mình giúp hai người pha café, sau đó nhìn đồng hồ: "Cho cô nửa tiếng. Tám giờ tôi có bữa tiệc."
Momo gật đầu, sau đó lấy ra bản thảo phỏng vấn đã chuẩn bị xong từ trước đưa ra trước mặt Tzuyu. Tzuyu uống một hớp café, khẽ nhíu mày, đặt lên bàn tay nắm chặt mới nhận lấy, liếc mắt một cái sau đó cười nói: "Những thứ này lần trước Sana đã hỏi rồi."
"Nhưng mà Chou tổng cô thật nhiều câu không có trả lời." Momo mỉm cười ngọt ngào.
"Cô ấy nói có thể giữ im lặng không trả lời."
Momo ở trong lòng thầm mắng một câu nha đầu ngốc, sau đó chuyển chủ đề câu nói: "Hạ bây giờ hình như là sống độc thân."
Tzuyu ngả người dựa vào ghế hai tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn cô: "Cho nên?"
"Cô có cơ hội."
Tzuyu cười, không nói gì.
"Chou tổng, chúng ta làm một cuộc giao dịch. Nếu như cô phối hợp tốt giúp tôi hoàn thành tốt cuộc phỏng vấn lần này, tôi sẽ giúp cô theo đuổi Hạ."
Tzuyu trên khóe miệng giương một độ cong càng rõ hơn, trần tư một chút rồi nói: "Được thôi."
Momo cười to, rất muốn hoan hô.
Tzuyu đứng lên: "Chiều mai cô tới tìm tôi. Tôi dành cho cô hai giờ."
Momo cười gật đầu, theo Tzuyu cùng nhau đi ra ngoài. Trong thang máy, Tzuyu sắc mặt tái nhợt đứng ở sau lưng cô một chút, mày nhíu lại rất chặt.
"Chou tổng, cô không thoải mái sao? Sắc mặt cô nhìn không tốt chút nào."
Tzuyu mím môi cười cười: "Không sao. Cảm ơn."
Momo nhìn vẻ mặt đạm mạc liền không mở miệng hỏi nữa. Ra khỏi thang máy, Momo đi về bãi đậu xe bên đường, Tzuyu lên một chiếc xe màu đen Worle lái xe đến bữa tiệc. Trên xe, Tzuyu tựa lưng vào ghê ngồi, hít một hơi thật sâu, sau đó liền nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cái thành phố này toàn những ngôi nhà xi măng cốt thép mọc lên san sát nhau, nơi này mỗi người đều giống như những đồ ăn nguội lạnh được đồng hóa giống nhau, người với người trừ lợi ích chính là tiền bạc, đã đem tình cảm nguyên thủy của chính mình mà vứt bỏ sạch sẽ, coi như là cả ngày ngủ ở bên gối người đến thời điểm quyết liệt, trừ tiền ra cũng không nhìn thấy tình cảm ngày xửa ngày xưa nữa, bao gồm những thứ kia không thành thế sự, nhìn như là sinh viên đại học thanh thuần. Lưu lại bên trong,chỗ sâu nhất trong trí nhớ cô là đôi mắt to linh động mà đơn thuần, trong suốt, sáng ngơi kia. Đó mới là phương thức chung đụng cơ bản nhất giữa người với người, xuyên thấu qua ánh mắt nhìn tâm linh, cũng chỉ có ở đấy con mèo nhỏ biết điều trên người mới có thể làm được.
Sana! Một thợ săn giỏi chắc chắn không để con mồi trên tay mình bỏ chạy hai lần!
Thời điểm cuối tháng cũng là thời gian lượng tiêu thụ của tạp chí Elle lập tức tăng cao nhất kể từ trước tới nay. Báo kì này vốn là có bài phỏng vấn hai Tổng tài nổi tiếng của hai công ty đang công khai cạnh tranh nhau về truyền thông trong thành phố: Kim Dahyun của tập đoàn Kim Thị và Chou Tzuyu của tập đoàn Chu Thị, mọi người cùng nhau thảo luận vấn đề này.
Đặc biệt là bài phỏng vấn Tzuyu. Đời tư của cô bị vạch trần tức thì trên mạng truyền lưu những thông tin sốt dẻo này một cách điên cuồng.
Phóng viên (PV): "Hiện nay giới thương nghiệp có một tin đồn rằng tập đoàn Chu Thị đang nhắm thẳng về phía Kim Thị, đối với tin này cô có ý kiến gì không?"
Tzuyu (TY) : "Chẳng qua là hành nghề cạnh tranh nhau thôi, tôi không có khiêu chiến với bất kỳ người nào."
PV: "Cô không chấp nhận phỏng vấn, có nguyên nhân đặc thù nào không?"
TY: "Tại cảm thấy nó dối trá."
PV: "Ngoài ra còn có tin đồn cô đang có một người bạn gái đang học đại học, có thật không vậy?"
TY: "Tin đồn đã đi quá xa rồi."
PV: "Vậy lúc trước là cô từng có, có phải không vậy?"
TY: "Tôi chưa từng có bạn gái."
PV: "Vậy cô có đang thầm yêu ai không?"
TY: "Có."
PV: "Cô ấy là người như thế nào, hoặc là tiêu chuẩn để cô lựa chọn bạn gái như thế nào?"
TY: "Có thể như một sủng vật của tôi , biết điều ngoan ngoãn giống một con mèo."
PV: "Tôi nhớ rằng cô có thú vui là săn thú phải không?"
TY: "Đúng vậy."
PV: "Vậy cô có phải hay không coi cô ấy như con mồi của cô?"
TY: "Đúng vậy."
PV: "Nhưng phụ nữ dù sao cũng không phải con mồi, cô ấy có chính kiến, tư tưởng của mình, có cuộc sống của mình, cô đem cô ấy như thú nuôi nuôi trong nhà, chẳng phải như vậy là rất không tôn trọng cô ấy?"
TY: "Tôi sẽ cho cô ấy tất cả mọi thứ, tôi nói nuôi nhốt nghĩa là tôi có thể vì cô ấy mà đem cho cô ấy một bầu trời riêng, làm cho cô ấy có thể không buồn đau, không lo lắng, tự do hít thở và cũng không hạn chế tự do của cô ấy."
PV: "Được cô yêu thương như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc."
TY: "Chúng tôi chắc chắn sẽ cùng chung một ý kiến."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro