Chương 1
Xe buýt dành cho tân sinh viên Đại học Nam Ương dừng trước quảng trường của ga xe lửa phía Bắc, tân sinh viên từ khắp nơi trên mọi miền tổ quốc leo lên chiếc xe buýt có điều hòa một cách khó khăn.
Tiết Lê mang theo một chiếc vali mickey màu trắng, di chuyển đến hàng ghế cuối cùng chiếc xe dưới sự xô đẩy của đám đông.
Di động trong túi kêu lên không ngừng.
Bên cạnh có nữ sinh kinh ngạc nhìn cô, qua mấy giây lại nhìn cô lần thứ hai, có lòng nhắc nhở: "Bạn học, điện thoại của cậu đang kêu."
"Cảm ơn, tôi nghe thấy rồi."
Cuộc gọi để đến từ địa ngục, không nghe vẫn tốt hơn.
Xe buýt chậm rãi khởi động, di động cuối cùng cũng ngừng rung. Tiết Lê bất đắc dĩ lấy di động ra, mở màn hình lên.
15 cuộc gọi nhỡ đến từ anh trai Tiết Diễn của cô.
Thật là mệt tâm.
...
Trước khi ghi danh đại học Nam Ương, Tiết Lê đã cố tình tìm hiểu về hai cơ sở của trường.
Học viện công nghệ thông tin, học viện ngoại ngữ của đại học Nam Ương nằm ở phía Bắc và phía Nam nội thành. Cho dù đi tàu điện ngầm cũng phải di chuyển qua ba trạm, hơn 50 điểm dừng xe buýt.
Khoảng cách này...thuộc mức độ mà Ngưu Lang, Chức Nữ thấy cũng muốn ly hôn.
Tiết Lê lúc này mới yên tâm điền nguyện vọng.
Ai mà ngờ năm nay học viện Ngoại ngữ lại dời từ phía Bắc sang phía Nam. Điều này có nghĩa cô sẽ học cùng khu với Tiết Diễn.
Cô có mong muốn được chết.
Anh trai Tiết Diễn từ nhỏ đã là "
con nhà người ta", chỉ số IQ cực cao, rất thông minh, học rất giỏi, là một nhân vật phong vân rất có tiếng ở cấp ba.
Có vẻ như gen tốt của ba mẹ đều di truyền hết cho anh.
Tiết Lê hoàn toàn khác với anh. Cô vụng về, không biết cách ăn mặc, cận thị, đeo kính to, học lực không tốt.
Mỗi bữa cơm Tết, họ hàng trong nhà thay phiên nhau khen ngợi Tiết Diễn, còn Tiết Lê, thuộc hạ của anh trai, chỉ biết ủ rũ trốn trong phòng.
Mẹ rất thất vọng về Tiết Lê, ngày nào cũng chọc vào đầu cô, bảo cô sao không biết cố gắng thế, cái gì cũng không giỏi, ăn cơm còn rơi vãi ra bàn.
Trước khi xách hành lý lên đại học, Tiết Lê đã cãi nhau to với mẹ rồi tức giận bỏ nhà đi.
Cha cô đuổi kịp và đưa cho Tiết Lê số tiền mà ông đã vất vả dành dụm được, vỗ vai cô——
"Con gái, cha đối với con không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần con còn sống là được."
Tiết Lê nhìn 200 tệ nhăn nhúm, vỗ vỗ vai cha, trả lại mấy đồng tiền xu 5 hào trong đó cho ông: "Cha lo cho mình trước đi."
...
Tóm lại, cô biết khả năng của mình là có hạn, cố gắng thế nào cũng không bằng được anh trai, nên lúc nào cũng mất nghị lực, chính là một cô gái mất hết ý chí điển hình.
Tuy nhiên, việc thi đậu vào Đại học Nam Ương nằm ngoài dự đoán của mọi người, kể cả bản thân Tiết Lê.
Tiết Lê chết lặng khi nhìn thấy điểm số.
Đây là loại may mắn gì, cô gần như đã làm đúng tất cả các câu môn tiếng Anh! Trình độ môn tiếng Anh được phát huy vượt xa người thường khiến người khác phải há hốc mồm.
Cô đã thuận lợi trúng tuyển vào trường đại học danh tiếng nơi anh trai đang theo học.
Dù thế nào đi nữa, cô đã sống dưới cái bóng của Tiết Diễn nhiều năm, sau khi học đại học, cô thực sự không muốn bất kỳ ai biết rằng hai người là anh em ruột.
Cô không muốn nhìn thấy cái ánh mắt "à, sao em gái của Tiết Diễn lại như thế này" nữa.
Nhất định phải giữ khoảng cách với anh.
Sau khi Tiết Lê cúp hơn chục cuộc gọi từ anh trai, anh ấy đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat——
Tiết cao phú soái: "Nửa đường chết rồi à?"
Băng Đường Tuyết Lê: "Sao em có thể chết trước anh?【mỉm cười】"
Tiết cao phú soái: "Em lên xe chưa? Bao giờ đến trường?"
Băng Đường Tuyết Lê: "Em ngồi tam hoả luân, nửa đường tắt lửa. Em tới trường chắc cũng phải sang năm."
Tiết cao phú soái: "Không đùa với em, hành lý nặng không? Có muốn anh ra cổng trường chăm sóc trẻ em thiểu năng trí tuệ không?"
Băng Đường Tuyết Lê: "Cảm ơn, hành lý không nặng. Dù sao em cũng chỉ mang theo chiếc chiếu rơm bị hỏng."
Tiết cao phú soái: "..."
Băng Đường Tuyết Lê: "Không được đón em."
Băng Đường Tuyết Lê: "Ai đón em là chó."
Tiết cao phú soái: "[Cười]"
Tiết Lê dường như vẫn cảm thấy không an toàn, liền rút ra con át chủ bài của mình: "Em mang theo một chiếc quần thủng đũng mà anh mặc khi còn bé, nếu anh dám ló mặt ra, em sẽ lấy ra mặc vào đầu của anh."
Tiết cao phú soái: "..."
Mười phút sau, Tiết Diễn chủ động gọi cho cô: "Tuyết Lê."
Băng Đường Tuyết Lê: "Chuyện gì?"
Tiết cao phú soái: Bức ảnh em trộm áo ngực của mẹ đội lên đầu, anh cũng có."
Băng Đường Tuyết Lê: "A a a!"
Tiết Diễn sảng khoái kết thúc cuộc trò chuyện, trở tay gửi tin nhắn cho Trần Tây Trạch.
*
Trên xe buýt dành cho tân sinh viên, có một chị khóa trên đang cầm micro nói chuyện với các tân sinh viên——
"Chào mừng mọi người đến với đại học Nam Ương. Tôi tên Hứa Thư Dương, bí thư hội sinh viên. Tối nay hội sinh viên sẽ tổ chức một sự kiện chào mừng tân sinh viên! Được tổ chức trên bãi cỏ ở sân thể dục phía Nam. Nếu hứng thú, mọi người có thể đến chơi."
"Nhân tiện, hội sinh viên cũng đang tiến hành một đợt chiêu mộ, người nào muốn gia nhập hội sinh viên có thể gặp tôi lấy phiếu đăng ký."
Tiết Lê chú ý tới, khá nhiều sinh viên năm nhất trên xe buýt đã đến gặp Hứa Thư Dương để lấy phiếu đăng ký.
Cô u sầu tựa đầu vào cửa sổ xe, cảm thấy chán nản.
Đối với cuộc sống đại học, cô không có khát khao cả, chỉ là thái độ bình thản.
Đàn chị Hứa Thư Dương để ý Tiết Lê đang ngồi ở hàng sau.
Cô gái để kiểu tóc bob của học sinh cấp 3, dưới phần tóc mái được chải chuốt cẩn thận là cặp kính gọng đen dày và to, gần như che hết khuôn mặt, làn da đặc biệt thanh tú và trắng trẻo, cô ngồi lặng lẽ trong một góc, tạo cho người ta cảm giác giác rất gò bó, như thể đang cố tình che giấu bản thân mình.
Hứa Thư Dương nhớ tới bản thân lúc mới vào đại học cũng là người hướng nội như thế, bèn bước tới mời Tiết Lê —— "Đàn em, có muốn tham gia hội sinh viên không?"
"A không không không." Tiết Lê theo bản năng cự tuyệt, lúng túng nói: "Em làm không được."
"Không sao, không ai có thể làm tất cả mọi thứ ngay lập tức."
"Không, không, em thật sự không được, em sợ hội."
Hứa Thư Dương thấy mặt cô đỏ bừng, còn cảm thấy cô đáng yêu nên dụ dỗ: "Em có biết Trần Tây Trạch không? Anh ta là chủ tịch hội sinh viên của chúng ta."
"Chị nói ai?" Tiết Lê trợn mắt ngoác mồm, giống như một con thú nhỏ bị dọa sợ: "Trần cái gì?"
"Trần Tây Trạch! Em hẳn là biết nhỉ, anh ta là quán quân giải súng hơi thế giới năm 18 tuổi, còn là Siêu Học Thần của khoa mắt học viện Y đại học Nam Ương."
Tiết Lê khó khăn nuốt nước bọt.
Trần Tây Trạch.
Sao nghe quen quen.
Trần Tây Trạch đó, người đã nhìn thấy cô đội chiếc áo nịt ngực của mẹ khi còn nhỏ, không nói một lời lấy máy ảnh từ trong nhà ra để chụp ảnh cô làm lưu niệm?
Thật vất vả mới có người tỏ tình với cô, lại bị Trần Tây Trạch bắt gặp, anh chế nhạo, vỗ vào mặt cậu trai kia rồi nói "quấy rối cô ấy một lần nữa, tao sẽ giết mày"
Đó là...tên đại phôi đản đã lấy trộm cây mọng nước duy nhất của cô trước khi rời đi?
Không phải đâu, đừng làm cô sợ.
Chắc chắn đổi tên.
Đàn chị Hứa Thư Dương nhìn thấy Tiết Lê giống như một người máy bị cúp điện, cười nói: "Đừng nói là em chưa từng nghe qua về anh ta nhé. Anh ta là quán quân phá kỷ lục thế giới, em đã xem qua cuộc thi bắn súng hơi chưa, trên mạng nói khi anh ta nâng súng, bài quốc ca đồng thời vang lên, hình ảnh ấy thật sự rất đẹp trai."
"Em...em không thường xem thể thao."
"Được rồi."
Tiết Lê thực sự đã lâu không gặp Trần Tây Trạch, cô nhìn Hứa Thư Dương thử thăm dò hỏi: "Chị, chị có quen thân với anh ấy không?"
"Chị rất muốn làm quen với anh ta, nhưng ngoài công việc ra, anh ta chưa bao giờ có quan hệ cá nhân với các cô gái." Chị gái tiếc nuối nói: "Cho dù chúng ta đều ở trong hội sinh viên, chị cũng không có cơ hội nói chuyện với anh ta."
"Cái kia...Trần Tây Trạch mà chị nhắc tới, trên yết hầu của anh ta có nốt ruồi phải không?"
Tiết Lê vẫn đang đánh liều, hy vọng chỉ là trùng tên.
"Này! Đúng rồi." Đàn chị kích động nói: "Hôm qua, chị thấy trên diễn đàn có người lén chụp ảnh anh ta, chụp được nốt ruồi đỏ trên yết hầu. Có một nhóm người bình luận nói anh ta rất gợi cảm, muốn cắn một miếng, ha ha ha."
Tiết Lê: "..."
Cứu mạng!
Điều gì đã xảy ra với các cô gái trong trường vậy?
Ở hàng ghế đầu, một cô gái da đen với dáng người cao gầy quay đầu nhìn Tiết Lê, khinh thường cười lạnh: "Ảo tưởng, cũng không tự xem mình là cọng hành gì. Trần Tây Trạch là người mà mấy người có thể tùy tiện YY hay sao."
Tiết Lê bị mắng một cách khó hiểu, quay đầu nhìn cô ta.
Cô gái da đen với dáng người cao gầy này có nét mặt sắc sảo, trông không dễ trêu chọc lắm.
Hứa Thư Dương đến gần cô thì thầm: "Đừng nói chuyện với cô ta. Cô ta cũng là thành viên của hội sinh viên, có cảm tình với Trần Tây Trạch từ lâu, nhìn ai cũng là tình địch, chưa lúc nào bày ra sắc mặt tốt, khiến vài cô gái trong hội phải rời đi."
"Trong hội...rất loạn."
"Đừng sợ, hội sinh viên nào mà không có chút ân oán tình thù cơ chứ." Hứa Thư Dương nhét tờ đăng ký vào tay cô: "Mạnh dạn lên."
Vì phép lịch sự, Tiết Lê không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lấy phiếu, nhưng cô sẽ không bao giờ đăng ký.
Mục tiêu lớn nhất của cô là - được sống.
Giống như con cá muối vượt qua cuộc sống thất bại của mình.
...
Thành phố Nam Ương là một thành phố ven bờ biển, cổng phía đông của Đại học Nam Ương nằm trên con đường ven biển.
Vì vậy, qua cửa sổ xe, bạn có thể nhìn thấy biển cả bao la, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng những chú hải âu bay ngang qua mặt nước cất tiếng kêu du dương.
Nhiều tân sinh viên nơi khác lần đầu tiên nhìn thấy biển, lần lượt lấy điện thoại ra chụp ảnh ầm ĩ.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiết Lê nhìn thấy biển, cô mở cửa sổ xe và chụp ảnh bằng điện thoại di động.
Gió biển ẩm ướt quất vào mặt, thổi bay tóc mái dày của cô, không khí tràn ngập mùi muối biển, đôi môi hồng của cô hé mở mỉm cười, khóe miệng có một lúm đồng tiền nhỏ cong lên.
Hứa Thư Dương tình cờ quay sang một bên, vô tình nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Lê——
Phần tóc mái dày của cô giống như một lớp vỏ bọc, khi vén lớp vỏ bọc này thì nét thanh tú, mềm mại càng lộ ra.
Rất có triển vọng.
...
Nhưng ngay lập tức, cô đóng cửa kính xe, vuốt gọn mái tóc bồng bềnh hai bên, che má, trở về trạng thái u ám trước đó.
...
Hai mươi phút sau, xe buýt dừng ở cửa Đông.
Hứa Thư Dương nhiệt tình giúp Tiết Lê xách hành lý.
Tiết Lê không muốn làm phiền người khác, vội vàng nói: "Không sao, em có thể tự mình làm, không nặng lắm đâu."
"Đừng khách khí."
"Thật sự không cần, cảm ơn đàn chị."
Hứa Thư Dương không miễn cưỡng nữa.
Tiết Lê luôn như vậy, đối với người khác luôn cách xa ngàn dặm, vì vậy cô không có nhiều bạn bè.
Sau khi xuống xe, cô trốn bên cạnh biển báo ở bến xe, cẩn thận nhìn xung quanh.
Sau khi xác nhận rằng Tiết Diễn thực sự không đến, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Tuy nhiên, ngay khi vừa thả lỏng cô nghe thấy các cô gái ở bến xe bàn tán rôm rả—— "A a a a a, người kia là anh ấy sao."
"Tôi xem anh ấy thi đấu mỗi ngày, chính là anh ấy."
"Người thật còn đẹp trai hơn trên TV. Tôi thật muốn khóc."
"Có thể gặp một ngôi sao thể thao vào ngày đầu tiên đến trường...thật là may mắn."
Tiết Lê theo ánh mắt của các cô nhìn sang.
Cách đó không xa dưới gốc cây long não, người thanh niên đang ngồi trên xe đạp, hai chân mảnh khảnh chống trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, xương sống lưng rắn chắc, cơ bắp toát ra khí chất cường tráng.
Gần hai năm không gặp Trần Tây Trạch nhưng Tiết Lê vẫn nhận ra ngay.
Không biết tên này ăn gì mà tự dưng cao thế nhỉ. Ngày cả cái cổ cũng thẳng và dài.
Ánh mặt trời chiếu lên người anh một vầng hào quang nhàn nhạt, giống như nam sinh bước ra từ truyện tranh, sạch sẽ xinh đẹp, trong mắt không có một tia cảm xúc, một tay lướt qua điện thoại, tạo cho người ta cảm giác cô lập chỉ có thể nhìn từ xa.
Có những cô gái đang trò chuyện xung quanh—— "Anh ấy đang đợi ai đó à?"
"Trần Tây Trạch sao có thể chờ người khác, chỉ có người khác chờ anh ấy."
Tiết Lê xách hành lý cúi đầu, yên lặng đi về phía cổng trường, cố tránh Trần Tây Trạch dưới gốc cây càng xa càng tốt.
Đã hai năm rồi anh không gặp cô, chắc chắn anh không nhớ cô trông như thế nào.
Lúc đi ngang qua, cô nghe được thanh âm ôn nhuận như băng sương của thiếu niên, nghe rất phi phàm —— "Em không nhận ra anh của mình nữa à?"
"..."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của các cô gái xung quanh, Tiết Lê sững người.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro