Chương 20

Các câu hỏi đánh giá của hội học sinh thực sự rất khó, Tiết Lê lén nhìn vẻ mặt của những người đang gãi đầu gãi tai xung quanh, trong lòng thầm nghĩ...bài kiểm tra viết này có lẽ sẽ loại bỏ hầu hết các đối thủ.

Thậm chí bao gồm cả cô.

"Trong thời gian kiểm tra, xin đừng nhìn Đông nhìn Tây." Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Trần Tây Trạch truyền đến.

Tiết Lê giật mình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen thăm thẳm của anh.
  
Rõ ràng là đang nói cô.

Cô vội cúi đầu tập trung trả lời, không dám nhìn trộm xung quanh nữa.

Trong khoảng thời gian này, Tiết Lê một mực nhớ lại kiến thức đã học. Các đề trên giấy thi đều có cảm giác quen biết, nhưng không chắc chắn. Dù sao thì cũng tùy duyên thôi.

Một cán bộ hội sinh viên nói với Trần Tây Trạch: "Chủ tịch, chúng tôi ở lại đây giám sát kỳ thi là được rồi, anh không cần phải ở trong lớp đâu."

Trần Tây Trạch thản nhiên nói: "Không sao, tôi ở đây xem một chút."

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt của anh luôn cố ý hay vô tình bay về phía góc trái lớp học.

Cô gái nhỏ trả lời câu hỏi trông rất nghiêm túc, chắc do tập trung quá nên mặt đỏ bừng, có lúc viết vào giấy nháp tính toán, có lúc nhíu mày suy nghĩ, không giống như những sinh viên khác không thể xuống tay, hai mắt luống cuống.

Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng.

Tâm tình anh căng thẳng mấy ngày, giờ thoáng lỏng hơn ít.

Tiết Lê vô thức ngẩng đầu, nhìn Trần Tây Trạch.

Người con trai lập tức nhìn đi chỗ khác, dùng đôi tay mảnh khảnh và xinh đẹp vuốt thẳng cổ áo sơ mi, vẫn là bộ dáng lạnh lùng kia.

Cô không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục cúi đầu trả lời các câu hỏi, cho đến giây phút cuối cùng của kỳ thi, cô vẫn viết một cách điên cuồng.

Trần Tây Trạch không rời đi, toàn bộ quá trình giám sát hai tiếng đồng hồ.

Điều này làm cho những cán bộ xung quanh ngạc nhiên.

Ai mà không biết anh là một người rất bận rộn, không chỉ bận học hành mà còn bận tập luyện, thế nhưng có thể dành thời gian dài chờ việc coi thi vốn không cần anh phải có mặt.

Không thể tin được.

Chẳng mấy chốc, kỳ thi đã kết thúc, các cán bộ thu bài thi, các sinh viên lần lượt bước ra khỏi lớp, thảo luận về các câu hỏi với nhau.

Tiết Lê đưa bài thi cho cán bộ, nhìn Trần Tây Trạch trên bục giảng, mang theo tâm tình thấp thỏm nào đó, đi qua nói chuyện với anh——"Chủ tịch, cái đó...."

Anh nghiêng đầu dặn dò cán bộ bên cạnh chờ lát nữa đóng cửa và cửa sổ, rồi đến văn phòng 209 trả chìa khóa phòng học. Hoàn toàn không để ý tới cô.

"Trần Tây Trạch."

Anh vẫn không trả lời, không nhìn thẳng vào mắt cô.

Tiết Lê sửa miệng nói: "Anh trai..."

Lúc này anh mới dừng bước, mặt không chút thay đổi đáp một tiếng: "Có việc gì?"

"Em muốn hỏi, khi nào thì có kết quả."

"Danh sách phỏng vấn rút gọn sẽ được công bố trên trang của hội, kết quả sẽ có vào thứ Hai.

"Vậy nếu không thông qua, có thể công bố điểm không? Em chỉ muốn xem mình có thể làm bao nhiêu điểm."

Dù sao, cô đã học rất lâu.

Trần Tây Trạch dứt khoát từ chối: "Không."

"Thế anh có thể xem bài giúp em hoặc đưa bài cho em được không?"

"Chúng ta rất thân nhau hả?"

"..."

Tiết Lê không biết chuyện gì đang xảy ra với Trần Tây Trạch, anh chưa bao giờ nói chuyện cứng nhắc với cô như lúc này.

Chẳng lẽ hôm nay tâm trạng anh không tốt?

Cán bộ hội sinh viên bên cạnh nhắc nhở: "Bạn học, đến lúc đó em có e theo dõi tài khoản chính thức của chúng tôi, kết quả sẽ được thông báo ngay khi có kết quả."

"Cám ơn."

Tiết Lê ngượng ngùng liếc nhìn anh.

Trần Tây Trạch cúi đầu sửa sang lại bài thi, đôi mắt đen như mực không gợn sóng, thoạt nhìn tâm tình không tốt.

Cô không nói nữa, xoay người rời đi.

Hà Tư Lễ đang đợi ở cửa để thảo luận đáp án với cô, Tiết Lê lon ton chạy tới, hai người vừa thảo luận vừa ra khỏi giảng đường.

Trần Tây Trạch nhìn bóng lưng hai người rời đi, sắc mặt càng ngày càng lạnh.

Cán bộ hội sinh viên thấy Trần Tây Trạch mang túi đề thi đi, kinh ngạc nói: "Chủ tịch, bài thi này..."

"Tôi sẽ tự chấm bài."

"À, không cần, đây là chuyện vặt, cứ giao cho bọn em đi, anh bận rộn vậy mà."

"Không sao."

Trần Tây Trạch bỏ túi đề thi vào trong túi xách, một vai đeo túi xách, rời khỏi lớp học.

Đáy mắt cán bộ lộ ra vẻ nghi ngờ.

Chủ tịch hôm nay thực sự không bình thường.
...
Vào buổi tối, Hà Tư Lễ đưa Tiết Lê về ký túc xá.

Lúc kiểm tra đáp án với cậu ta, trong lòng Tiết Lê nắm chắc, nhớ rõ mấy câu hỏi kia hẳn là tất cả đều trả lời đúng.

Trở về ký túc xá, Lục Vãn Thính nhào tới hóng hớt, thẩm vấn Tiết Lê: "Mẹ kiếp, Hà Tư Lễ đưa cậu về."

"Ừ."

"Vậy chuyện wechat hôm qua..."

"Đừng nói nữa." Tiết Lê nhíu mày: "123 căn bản không phải Là Hà Tư Lễ."

Ngay sau khi lời này được thốt ra, ba cô gái đồng loạt nhìn về phía cô.

"Cậu nói gì, không phải Hà Tư Lễ, vậy 123 là ai?" Thẩm Nam Tinh cũng có chút nghi hoặc.

"Tôi không biết, người này thật kỳ lạ, thêm bạn tốt mà không nói tên."

"Có nam sinh nào khác bắt chuyện với cậu không?"

"Không có."

Lục Vãn Thính dứt khoát nói: "Không cần đoán tới đoán lui, cậu trực tiếp hỏi anh chẳng phải sẽ rõ ư."

"Cũng đúng."

Tiết Lê lấy điện thoại gửi cho 123 một tin nhắn —— Băng Đường Tuyết Lê: "Xin lỗi, trước đây là tôi nhận nhầm người, xin hỏi anh là ai?"

Lục Vãn Thính thò đầu lại gần: "Thế nào, anh ta nói gì."

Tiết Lê giơ điện thoại lên: "Tôi bị chặn rồi."
...
Rất nhanh, Tiết Lê đã bỏ vấn đề 123 ra sau lưng, bởi vì các bạn cùng phòng đang thảo luận về việc cuối tuần đi mua sắm, ăn uống, tại trung tâm thành phố.

Nghe cuộc thảo luận sôi nổi của họ, Tiết Lê rất khao khát điều đó, nhưng cô ngại vì chiếc túi tiền rỗng.

Cô không có tiền để đi chơi với họ.

Các bạn cùng phòng đều khuyên cô nhận sai với mẹ, không cho phí sinh hoạt chẳng khác nào muốn tiệt đường sống của người ta.

Tiết Lê nghĩ thấy cũng đúng, cô không thể sống mãi những tháng ngày khắc khổ. Sai lầm này, sớm muộn gì cũng phải thừa nhận.
 
Cô gửi tin nhắn cho mẹ mình: "Mẹ ơi, con sai rồi. Con thậm chí không có tiền để mua sách từ vựng tiếng Anh cho việc học nghiên cứu sinh. [Khóc]"

Triệu Mỹ Bình cũng không so đo với cô, giây lát trả lời: "Không phải tuần trước mới cho con 2000 à, làm gì mà nhanh hết thế."

Băng Đường Tuyết Lê: "Mẹ chuyển tiền cho con trong mơ à."

Triệu Mỹ Bình: "Mẹ gửi cho anh trai con, chẳng lẽ nó không đưa cho con? Thằng ranh này..."

Băng Đường Tuyết Lê: "..."

Tiết Lê lập tức gọi điện thoại cho Tiết Diễn ——"Tên khốn! Trả tiền đây."

"Không biết lớn nhỏ."

"Tiền mẹ gửi lúc trước đâu?"

"Anh muốn đưa cho em." Tiết Diễn đang chơi bóng rổ, thở gấp nói: "Ai bảo em chặn anh."

"Đưa cho em ngay, em hết tiền rồi. Bạn cùng phòng của em nói cuối tuần đi mua sắm."

"Đợi anh chuyển khoản cho em."

Cúp điện thoại, Tiết Lê chờ anh trai chuyển tiền cho mình, nhìn chằm chằm màn hình chờ khoảng năm phút, chờ đợi Tiết cao phú soái chuyển tới số tiền khổng lồ —[10 tệ]

Tiết cao phú soái: "Dùng tạm, dùng hết rồi lại tìm anh trai đòi."

Tiết Lê tức giận đến mức mũi cũng bốc khói, hung hăng chuyển khoản ngược: "Giữ lại tự mình mua quan tài đi. Thằng khốn."

Tiết cao phú soái: "Em nói cái gì đấy. Dã nhài đầu."

Băng Đường Tuyết Lê: "2000, một phần cũng không thể thiếu."

Tiết cao phú soái: "Sớm cho nhưng em không cần, giờ anh tiêu hết rồi."

Băng Đường Tuyết Lê: "Anh đợi đấy."

Tiết cao phú soái: "Lão tử hôm nay có trận đấu, nếu em dám làm bậy thì chết với anh."

Tiết Lê vừa đi vừa hỏi thăm, một đường tìm được khu phố vẽ tranh trên tường mà Tiết Diễn hay lui tới.

Nơi này được cải tạo từ tòa nhà thí nghiệm cũ, với những bức vẽ graffiti về các yếu tố hip-hop trên tường và một sân bóng rổ trong nhà được sơn hoa văn sặc sỡ.

Lúc này, sân bóng rổ tràn ngập ánh đèn, cùng dòng người đông đúc. Một trận bóng rổ đường phố tuyệt vời đang diễn ra sôi nổi.

Khung cảnh tràn ngập tiếng nhạc rap và metal lớn, gần giống như vũ trường, có những cô gái DJ lắc đầu chơi đĩa.

Tiết Diễn, người đang mặc một bộ đồng phục bóng rổ quá khổ, chơi bóng rổ với một số thiếu niên cũng ngầu không kém.

Anh ấy rất đẹp trai, với một nụ cười tự tin trên khuôn mặt của mình, đặc biệt là khí chất hip-hop phóng khoáng này khiến các cô gái yêu thích văn hóa đường phố mê mệt.

Tiết Lê biết anh trai cô có thể trở thành giáo thảo của đại học Nam Ương, thực sự phụ thuộc vào cảm giác tương phản mạnh mẽ do văn hóa đường phố mang lại cho anh.

Một nam thần có chỉ số IQ cao giành được giải thưởng tại học viện công nghệ, bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tháo kính gọng vàng kiêu hãnh, khoác lên mình chiếc áo thun thời trang, chơi bóng rổ đường phố nổi loạn.

Rất ít cô gái có thể chống lại sự tương phản như vậy.

Đó là lý do tại sao một tên khốn như Tiết Diễn rất được hoan nghênh.

Nhưng đêm nay, Tiết Lê nhất định sẽ xé nát bộ mặt thật của anh ta.

Cô lao đến quầy DJ, đoạt lấy micro từ tay cậu em trai đang hát rap, hét lớn: “Tiết Diễn, ngay cả tiền sinh hoạt của em gái anh cũng muốn tham ô, lương tâm bị chó ăn rồi hả.”

"Người đang làm, trời đang nhìn, em gái anh mỗi ngày chỉ có thể uống canh ăn rau, còn anh thì một thân đầy hàng hiệu, đúng là không biết xấu hổ."

"Trả tiền trả tiền trả tiền trả tiền trả tiền."

Tầm mắt mọi người đều tập trung vào Tiết Lê, cô đội mũ lưỡi trai mang khẩu trang che mặt, vẫn là trang phục cướp Tiết Diễn lúc trước.

Có người nhận ra chiếc mũ lưỡi trai màu đen mà cô gái đội, hình như Trần Tây Trạch ngày xưa thường đội.

Mọi người xì xào bàn tán.

Sắc mặt Tiết Diễn trở nên rất khó coi, bóng rổ vừa ném, hai ba bước bước lên đài DJ, đưa tay bắt lấy cô.

Cô gái nhỏ giậm chân bỏ chạy, từ trên đài nhảy xuống dưới đài, nhưng cô làm sao chạy nhanh hơn Tiết Diễn được, chỉ vài phút đã bị tóm được.

"Buông em ra. Anh anh anh...muốn bạo hành gia đình trước mặt mọi người hả? "Tiết Lê liều mạng giãy dụa.

Tiết Diễn cũng bị cô làm cho tức điên, đè thấp thanh âm, lạnh lùng nói: "Có lá gan tới đây vạch rõ ngọn ngành, không có lá gan lộ diện?”

Sau cùng, anh ta không khách khí cởi mũ và khẩu trang chống nắng của cô gái nhỏ ra, để lộ mặt trước mắt mọi người.

Cô gái nhỏ bơ vơ đứng dưới ánh đèn mạnh, đầu tóc rối tung, hơi thở hổn hển.
  

"Mọi người, để tôi giới thiệu, cô gái bốn mắt này là em gái tôi."

Tiết Diễn ôm bả vai gầy yếu của cô gái nhỏ: "Hãy xem nó có giống tôi không."

Hiện trường nhất thời nổ tung, tiếng nghị luận liên tiếp vang lên ——"Oa, cuối cùng cũng gặp được em chồng của tôi."

"Haha!!! Gì mà em chồng của tôi, là em chồng của mọi người."

"Cô gái này không giống anh ta lắm."

"Mắt một mí vẫn giống."

"Em gái thật dễ thương."

Trước khi ghi dấu ấn tại lễ tốt nghiệp khóa huấn luyện quân sự, cô đã thực hiện một cú nhào lộn dưới sự chú ý của mọi người, bây giờ Tiết Lê đã không sợ bị người vây quanh.

Nhưng bị trói cùng với Tiết Diễn vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ, hai má hơi ửng hồng, xoay người chạy ra khỏi sân bóng rổ.

Lúc chạy, thừa dịp anh ta không chuẩn bị, cô đã kéo dây chun trên thắt lưng quần anh ta.

"..."

Tiết Diễn che quần, vội vàng đuổi theo: "Lê thối, đứng lại.”

Cô gái xoay người, bắn sợi dây chun, đánh mạnh vào người anh ta: “Tiết Diễn, anh lấy lớn bắt nạt nhỏ."

"Bây giờ ai bắt nạt ai?" Tiết Diễn bị dây đàn hồi làm đau, vội vàng né tránh: "Nơi công cộng, cấm bạo lực gia đình.”

Tiết Lê vứt bỏ sợi dây chun, trừng mắt nhìn anh: "Em ghét anh.”

"Em là người tàn ác mà muốn cáo trạng trước." Tiết Diễn xoa xoa mũi: "Em hại ông đây mất mặt, anh vẫn chưa tìm em tính sổ đầu.”

"Rõ ràng là anh chiếm đoạt tiền sinh hoạt của em, hại em không có tiền ăn cơm." Cô gái nhỏ ủy khuất khiếu nại: "Em chưa từng mua một bộ quần áo mới, một cái cũng không có. Nam Nam nói, con gái không tìm được bạn trai là do không có quần áo đẹp.”

"Em không tìm được bạn trai, thì đổ lỗi cho quần áo?" Tiết Diễn vỗ trán cô gái nhỏ: "Lê Tử, em hãy biết nhìn nhận cho đúng."

"Tiết Diễn, anh thật sự rất đáng ghét. Anh không phải anh trai em.”

"Ông đây sớm đã không phải là anh trai em rồi, chẳng phải em đã tìm cho mình một anh trai khác rồi à. Cần tiền thì đi mà tìm anh ta.”

"Anh lấy tiền của em. Chi phí sinh hoạt của em.”

"Anh muốn đưa cho em, chỉ trách em không nói tiếng người, cứ thích lên mặt với anh."

"Tiết Diễn, sao anh không biến mất đi. Nếu anh bốc hơi khỏi thế giới này, em sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới.”

"..."

Tiết Diễn bỗng nhiên bị lời nói của cô đâm vào tim.

Thật ra anh ta cũng không muốn làm người anh đáng ghét, nhưng mấy năm nay, không biết chuyện gì xảy ra, quan hệ với Tiểu Lê Tử càng ngày càng xấu đi.

Anh học giỏi nhưng tính tình bất cần, không dịu dàng ân cần, thích trêu chọc mọi người, thường xuyên làm cô khóc.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ghét cô.

Mặc dù có đôi khi cô thực sự rất phiền phức, chẳng hạn như làm hỏng đồ thủ công của anh, chẳng hạn như vừa rồi...

Sau đó Trần Tây Trạch xuất hiện, mỗi ngày cô đều đi theo anh, tất cả nhu cầu tình cảm đều có thể nhận được từ anh, một tiếng rồi một tiếng anh trai, cái gì ngon cũng sẽ nghĩ đến anh.

Tiết Diễn ghen tị muốn chết, nhưng càng như vậy, anh ta càng tức giận. Dùng thủ đoạn chọc ghẹo, bày trò để tạo cảm giác tồn tại, để cho cô biết mình còn có một người anh ruột.

Nhưng mối quan hệ của họ càng trở nên tồi tệ hơn.

Thật ra thật sự rất muốn cô có thể thích mình giống như thích Trần Tây Trạch, như vậy muốn anh ta làm gì cũng được.

Anh ta vừa không thể mở miệng, vừa không có can đảm cúi đầu trước.

“Anh biến mất em sẽ được hạnh phúc?” Giọng nói của anh ta có chút khàn khàn: “Em hận anh đến mức này rồi sao?”

Tiết Lê cúi đầu dụi dụi mắt, ủy khuất nức nở, trong lòng rất khó chịu: “Quên đi, anh không cần biến mất, tránh xa em một chút là được. Em không muốn gặp lại anh.”

Nói xong, cô chạy ra khỏi khu phố đánh bóng.

Huyệt thái dương Tiết Diễn đột nhiên nhảy lên, tim đập thình thịch, sải bước dài đuổi theo, từ phía sau ôm lấy cô gái nhỏ: "Lê Tử..."

Anh ta cao hơn cô rất nhiều, cao lớn giống như một con gấu, ôm cô từ phía sau, như ôm búp bê Barbie.

“Anh là anh trai của em, sao có thể tránh xa em được."

“Cút đi…”

"Anh nhận sai có được hay không." Anh ta rốt cục buông lỏng: "Xin lỗi, không nên bắt nạt em.”

Thật ra, ba từ xin lỗi không quá khó để nói ra.

Tiết Lê ngay lập tức bật khóc, như thể cô đã tìm được lối thoát cho nỗi uất hận bao nhiêu năm của mình, cô quay người đấm anh ta hai cái: "Tên khốn Tiết Diễn."

Lần này Tiết Diễn không đánh trả, cứng rắn chịu đựng, chờ cô phát tiết xong, mới đưa tay lau nước mắt.

"Anh trai sau này sẽ không bắt nạt em, sẽ cho em tiền, được không?"

"Không được, chi phí sinh hoạt của anh cũng phải chuyển một nửa cho em."

“...”

Tiết Lê nâng con mắt ướt sũng lên, nhìn anh ta: "Hiện tại, lập tức.”

"2000 đúng không."

"3000."

"Nhiều thế."

Cô lại bật khóc: "Em muốn đi mua sắm với bạn cùng phòng, em muốn mua quần áo mới."

"Em muốn đi mua quần áo với mấy người bạn cùng phòng?"

"Có chuyện gì?"

"Thứ cho anh nói thẳng, mấy người bạn cùng phòng kia của em, đều là thổ cẩu, không bằng anh trai dẫn em đi mua."

"Ah ah! Tên khốn Tiết Diễn." Tiết Lê đưa tay đánh anh ta: "Không được nói bạn cùng phòng của em.”

Người đàn ông vội vàng ngăn cản né tránh: "Bạo lực gia đình không chuyển nữa.”

"Mau chuyển."

Tiết Diễn trợn trắng mắt, chuyển cho cô 2500: "Toàn bộ cho em rồi. Lấy mua quần áo đi.”

Cô gái nhỏ nhất thời nín khóc mỉm cười, lấy điện thoại ra nhận tiền: "Được rồi, dùng hết sẽ tìm anh tiếp.”

Dứt lời, cô đội mũ lưỡi trai một lần nữa, xoay người rời đi.

Tiết Diễn muộn màng nhận ra rằng, trên thực tế Tiết Lê không thực sự ghét anh ta.

Trong lòng có chút mừng rỡ, anh ta đuổi theo, khoác vai cô gái nhỏ— "Có lễ phép hay không, tất cả tiền của anh đã cho em, không định nói cảm ơn?"

"Cảm ơn đồ chó."

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro