Chương 25

Vào tối thứ ba, vòng phỏng vấn thứ hai cho hội sinh viên đã được tổ chức tại trung tâm hoạt động sinh viên.

Rất nhiều sinh viên tụ tập ở lầu hai giảng đường lớn, bao gồm tân sinh cùng một ít sinh viên năm hai muốn gia nhập hội sinh viên, ước chừng hơn trăm người.

Tiết Lê đứng ở trong góc, âm thầm bấm ngón tay đếm, nếu Trần Tây Trạch nói tỷ lệ trúng tuyển là 3:1, như vậy nhân số mới tuyển lần này cũng chỉ có hơn 30 người mà thôi.

Cô âm thầm lắng nghe những lời giới thiệu về bản thân của các bạn học xung quanh mình, có người xuất thân từ những trường cấp 3 danh giá, có người đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ban cán sự lớp, có người tài giỏi đầy mình, ps, excel, ppt v.v.  Tất cả đều không đơn giản...

Tiết Lê nhìn vào bản lý lịch tầm thường, không có kinh nghiệm, không có giải thưởng, cũng không có kỹ năng gì đặc biệt, phần mềm duy nhất cô giỏi là word gõ chữ, vì cô đã từng dùng máy tính của anh trai để viết những dòng nhật ký tình cảm không chính thống trên QQ.

Này, hầu hết trong số họ sẽ bị loại bỏ.

Hà Tư Lễ nhìn thấy Tiết Lê từ xa, cả người như lột xác biến thành người khác, cậu ta nhìn cô chằm chằm hồi lâu, không dám chắc nên không tiến lên chào hỏi.

Sợ nhận lầm người.

Mãi cho đến khi Tiết Lê nhìn thấy, tự nhiên vẫy tay với cậu ta, lúc này cậu ta mới dám chắc đó thật sự là cô.

Cậu ta ngạc nhiên đến chỗ Tiết Lê, hôm nay cô mặc một chiếc áo hoodie trắng hồng đơn giản, quần jean rách ống rộng và đôi bốt Martin màu đen, rất phong cách.

Thay đổi lớn nhất chính là kiểu tóc, từ kiểu tóc dày thư sinh sang kiểu cắt sát mặt lạnh lùng, cool ngầu.

Cô tháo kính ra, đeo kính áp tròng màu, trang điểm nhẹ.

Cô giống như thay đổi thành một người khác, phong cách rất rõ ràng.

Đẹp thôi chưa đủ để miêu tả về cô nàng lúc này, chỉ là... khiến người ta không thể rời mắt!

Hà Tư Lễ nhìn cô chằm chằm hồi lâu: "Cậu... thế này?"

"Không thể nhận ra?"

"Cậu vừa nói tôi liền nhận ra." Hà Tư Lễ trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Quả nhiên, con gái sau khi lên đại học sẽ lột xác."

"Vào đại học không thể lột xác, phải có tiền mới làm được." Tiết Lê vẫn thích đùa giỡn như cũ, khóe miệng cong lên, xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, làm Hà Tư Lễ nhìn đến ngẫm ngơ.

"Băng Đường Tuyết Lê, tuy rằng cậu nhiều lần từ chối tôi." Hà Tư Lễ ánh mắt sâu xa: "Nhưng tôi vẫn muốn nói..."

Cậu ta chưa nói xong, Tiết Lê đã vỗ vỗ vai, ngắt lời: "Hoàng tử tinh linh, cậu là hoàng tử tốt."

"..."

Hà Tư Lễ cúi đầu cười: "Được, thẻ hoàng tử tốt so với thẻ người tốt bình thường thì vẫn lợi hại hơn."

"Sắp phỏng vấn, chẳng lẽ cậu không lo lắng."

"Không có gì phải lo lắng, cứ trả lời bình thường thôi, vào được thì tốt, không vào được thì trong trường vẫn có rất nhiều câu lạc bộ khác có thể tham gia."

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu ta, người có thể nói "không có gì phải lo lắng" một cách bình thản, chín phần mười là có thể vào được.

Hà Tư Lễ cầm lấy hai tờ đơn do đàn anh gửi tới, đưa cho Tiết Lê: "Cậu muốn vào bộ phận nào?"

"Có những phòng ban nào?"

"Có rất nhiều phòng ban, chẳng hạn như bộ phận tổ chức, văn phòng, đối ngoại, tuyên giáo, kế hoạch, tài chính, thông tin mạng, văn nghệ, vệ sinh, thể thao...tùy thuộc vào sở thích của cậu."

Ban tuyên giáo, cô không biết sử dụng ps làm áp phích, không có tài năng; đối với đối ngoại, cô có một chút sợ hãi xã hội và lo lắng khi tiếp xúc với người lạ; văn phòng thì làm công việc phê duyệt tài liệu, nhưng cô nhiều lúc hơi bất cẩn...

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiết Lê nói với Hà Tư Lễ: "Tôi muốn tham gia ban thể thao."

"Ban thể thao? Nhưng ban thể thao toàn con trai."

"Cậu không nhận ra tôi cũng có một quả táo của Adam?"

Cô nói câu này vô cùng tự nhiên trôi chảy, toàn bộ con ngươi của Hà Tư Lễ run lên một giây, cậu ta thật sự nghiêng đầu nhìn quả táo Adam của cô.

"Ha ha ha ha ha, cậu thật đơn thuần!"

Trần Tây Trạch sẽ không mắc lừa cô, bất kể dùng thủ đoạn gì, anh luôn có thể đột phá, phản kích ngay từ đầu, lật tẩy thủ đoạn của cô.

Đây có lẽ chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hà Tư Lễ ý thức được mình bị lừa, có chút không nói nên lời, sau đó đưa tay sờ sờ đầu của cô : "Cậu thật đúng là coi tôi như bạn bè."

Tiết Lê quay đầu đi, hỏi cậu ta: "Vậy cậu muốn gia nhập bộ phận nào?"

"Ban đối ngoại." Hà Tư Lễ không chút do dự nói: "Tôi rất thích giao thiệp với mọi người, cùng các tiền bối đi ra ngoài kêu gọi tài trợ, là một trải nghiệm tốt cho công việc sau này của tôi."

"À, tôi không giỏi khoản này lắm."

"Vậy hãy tìm một công việc phù hợp với cậu."

Trong khi hai người đang trò chuyện, các thành viên của hội sinh viên do Trần Tây Trạch đứng đầu từ cuối hành lang đi đến.

Môi trường ồn ào xung quanh ngay lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng trang trọng tôn lên thân hình cân đối cường tráng, một Trần Tây Trạch trang trọng khác hoàn toàn với người thường mặc áo phông hoặc hoodie, lạnh lùng tự phụ, cao không thể với, khiến người khác phải lùi bước.

Trần Tây Trạch sải bước đi tới, lúc đi ngang qua Tiết Lê, anh lạnh lùng liếc cô một cái.

Tiết Lê vô thức cách xa Hà Tư Lễ.
...
Trước khi cuộc phỏng vấn bắt đầu, Trần Tây Trạch đứng trên bục nói với mọi người: "Trước đây, chúng tôi tuân theo quy trình phỏng vấn thông thường của hội sinh viên, thư ký đặt câu hỏi và sinh viên năm nhất trả lời, chẳng hạn như công việc của hội sinh viên và việc học tập của mọi người có xung đột, các bạn sẽ giải quyết như thế nào? Câu trả lời hoàn hảo nhất mọi người có thể tìm thấy trên mạng, cuộc phỏng vấn của chúng tôi không phải là trò chơi, đương nhiên không thể làm chuyện vô nghĩa. Vì vậy, năm nay chúng tôi sẽ áp dụng một phương pháp phỏng vấn mới hơn."

Lời này vừa nói ra, mấy nam nữ sinh xung quanh Tiết Lê ngay lập tức thay đổi sắc mặt, thấp giọng thì thào nói.

Rõ ràng, họ đã chuẩn bị giống như anh nói.
  
Bao gồm cả Tiết Lê, người cũng đã tìm kiếm nhiều ngân hàng câu hỏi phỏng vấn của hội sinh viên trên mạng, đọc một số câu trả lời tiêu chuẩn và âm thầm ghi nhớ chúng.

Trần Tây Trạch thực sự đủ tàn nhẫn.

Đánh cho bọn họ trở tay không kịp.

Khi lớp học thoáng yên tĩnh, đôi mắt đen của Trần Tây Trạch quét qua mọi người: "Năm nay chúng tôi áp dụng hình thức thảo luận nhóm không có người lãnh đạo thường được sử dụng trong tuyển dụng của các công ty lớn. Phòng học bên cạnh đã chuẩn bị một bàn hội nghị, sẽ tiến hành bốc thăm phân nhóm ngẫu nhiên. Nhóm 6 người, mỗi nhóm mười phút, thảo luận tự do, chọn ra người có biểu hiện xuất sắc nhất."

Những lời này vừa nói ra, có người lộ ra vẻ tự tin rạng rỡ trong ánh mắt,  một vài người giống như Tiết Lê thì hoảng sợ rất nhiều.

Muốn khóc.

Dường như có chút nghe không hiểu quy tắc qwq.

Tiếp theo, các sinh viên sẽ bốc thăm và chia thành các nhóm, sang phòng phỏng vấn bên cạnh để tiến hành thảo luận nhóm mà không có nhóm trưởng.

Trong số năm sinh viên được Tiết Lê chọn trúng, một người đến từ trường nghệ thuật, một người đến từ trường công nghiệp hóa chất và hai người còn lại đến từ trường kinh doanh, tên rất lạ, cô không biết họ.

Trong khi chờ đợi phỏng vấn, Hà Tư Lễ thấy cô mặt mày ủ ê, cậu ta bước đến gần nói: "Cậu đã từng tham gia thảo luận nhóm không có người lãnh đạo chưa?"

"Chưa, tôi chưa từng nghe nói về nó."

"Đưa ra một chủ đề để mọi người thảo luận về tính khả thi, đồng thời đánh giá tư duy logic, cách diễn đạt bằng lời nói, kỹ năng lãnh đạo và tổ chức của mọi người trong quá trình này."

"Khó...quá khó."

Hà Tư Lễ suy nghĩ một chút rồi nói: "Điều đó có nghĩa là chỉ có thể nhận một hoặc hai sinh viên trong một nhóm, nếu cậu cố gắng giành được vị trí lãnh đạo của nhóm thảo luận, cậu sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn, bởi vì cậu sẽ có nhiều cơ hội thể hiện hơn."

Tiết Lê dựa lưng vào tường với vẻ mặt chán nản.

"Cậu nhìn tôi trông giống như một nhà lãnh đạo hả?"

Hà Tư Lễ bcười: "Nếu không muốn làm lãnh đạo, cậu vào hội sinh viên hội làm gì?"

"Vào hội sinh viên là phải làm lãnh đạo?"

"Mọi người đều hy vọng trở thành một hội trưởng hoặc một cái gì đó trong năm hai." Hà Tư Lễ nhún vai: "Mặc dù chỉ là chút quyền lực nho nhỏ cũng là điều mà nhiều người mong muốn. Xét cho cùng, nguồn lực là có hạn, không phải ai cũng có được không gian và nền tảng tốt nhất, dù là ở trường hay ngoài xã hội."

Tiết Lê phát hiện Hà Tư Lễ là người hiểu rộng, suy nghĩ rõ ràng, biết rõ bản thân muốn gì.

Nhưng nói thế nào nhỉ, đây không phải là mục đích của Tiết Lê khi đến hội sinh viên.

"Cảm ơn cậu Hà Tư Lễ, đến lúc đó tôi sẽ xem tình hình..."

"Ừ, cố lên."

Trở lại nhóm thảo luận của mình, rất nhanh sau đó, cô và một vài sinh viên trong nhóm của mình bước vào phòng phỏng vấn.

Có rất nhiều tiếng nói trong hành lang, nhưng lớp học cực kỳ yên tĩnh, một số cán sự khác ngồi ở hàng ghế sau, trong khi Trần Tây Trạch, phó chủ tịch và bí thư ngồi ở hàng ghế đầu.

Không ai nói chuyện tại hiện trường, bầu không khí căng thẳng.

Ngay khi một số sinh viên bước vào, họ cảm thấy một nguồn áp lực quá lớn ập thẳng vào mặt.

Tiết Lê vừa tìm kiếm trên mạng các chủ đề liên quan được thảo luận nhóm mà không có người lãnh đạo, nói rằng một số nhà tuyển dụng cố tình tạo ra bầu không khí căng thẳng để kiểm tra xem người tìm việc có thể phản ứng trôi chảy trong môi trường căng thẳng cao độ hay không.

Rõ ràng, lúc này đây chính là bầu không khí đó.

Một số thành viên trong nhóm cũng cảm thấy áp lực, sau khi ngồi xuống, Hứa Thư Dương tuyên bố chủ đề của cuộc thảo luận—"Nếu một con tàu va vào một tảng đá trong đại dương và sắp chìm, mà ở trên đó có phụ nữ đang mang thai (sắp sinh), chuyên gia y tế (nghiên cứu về ung thư, đã tạo ra những bước đột phá), nhà thiên văn học (phát hiện ra nền văn minh ngoài hành tinh), nhà sinh vật học (cứu hộ các loài có nguy cơ tuyệt chủng), người vô gia cư (ăn no chờ chết, không có đóng góp gì). Hiện tại, có một con tàu cứu nạn có thể rời đi an toàn, nhưng chỉ có thể chở 4 người, một người phải ở lại chờ chết, vậy ai nên ở lại?"

Trần Tây Trạch nhấn đồng hồ, bình tĩnh nói: "Mọi người có thể bắt đầu rồi."

Một nam sinh từ trường kinh doanh nói: "Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lưu Bân, từng làm lớp trưởng trong ba năm cấp 3. Tôi sẽ sắp xếp tổng thể cho buổi hội thảo tiếp theo và lần lượt từng người sẽ đứng lên phát biểu. Mọi người có ý kiến gì không? Nếu không có chúng ta có thể bắt đầu."

Tiết Lê nhìn dáng vẻ tự tin của Lưu Bân, đột nhiên nhận ra rằng, lúc trước Hà Tư Lễ bảo cô hãy nắm lấy quyền lãnh đạo, có lẽ chính là nhân vật giống như Lưu Bân hiện tại.

Quả nhiên, một nữ sinh đến từ trường kinh doanh nói: "Dựa vào đâu, theo lời anh nói, tôi từng là cán bộ trong hội học sinh cấp ba, nên càng có tư cách điều phối và sắp xếp bài phát biểu của mọi người."

Lưu Bân lạnh lùng nói: "Ngay cả phần tự giới thiệu cô cũng không có, dựa vào cái gì mà để cô làm người lãnh đạo."

"Tôi tên là Lý Nhiễm, tôi đến từ trường trung học số 1 Nam Ương, một trường trung học trọng điểm của tỉnh, đạt 698 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học."

"Không so thành tích, cô nói cái này chỉ lãng phí thời gian."

Lý Nhiễm và Lưu Bân không chịu nhượng bộ nhau, họ đã chiến đấu hết mình để giành được quyền lãnh đạo của nhóm thảo luận, thời gian trôi qua từng phút từng giây, nếu họ không bắt đầu thảo luận, cả nhóm của họ sẽ kết thúc.

Tiết Lê lo lắng nhìn Trần Tây Trạch. Trần Tây Trạch đang cầm một cuốn sách từ vựng tiếng Anh trong tay, đọc nó một cách vô cảm, không ngẩng đầu lên, không quan tâm đến cuộc tranh cãi nảy lửa giữa hai người kia.

"Đừng cãi nhau nữa." Tiết Lê cuối cùng cũng lấy hết can đảm cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai người: "Không có tiêu chuẩn định lượng, bất kể chọn ai, thì người còn lại đều sẽ không phục. Tốt hơn là sử dụng cách công bằng nhất, oẳn tù tì."
  
Lý Nhiễm và Lưu Bân giận dữ nhìn nhau, bắt đầu oẳn tù tì, cuối cùng quyết định Lưu Bân làm tổ trưởng, Lý Nhiễm không vui ngồi xuống.

Tiếp theo, Lưu Bân bắt đầu phân công nhiệm vụ của từng người, cậu ta đương nhiên là tổ trưởng, phụ trách sắp xếp thời gian, đồng thời là người hỗ trợ các vị lãnh đạo xúc tiến quá trình, hai sinh viên khác là người phát ngôn, Tiết Lê là người tóm tắt bài phát biểu. Lý Nhiễm, người vừa tranh luận với cậu ta, trở thành người ghi chép bài phát biểu.

Lý Nhiễm đột nhiên nổi trận lôi đình: "Anh đang lấy việc chung báo thù riêng, ai mà chẳng biết người làm việc ghi chép là thiệt thòi nhất, căn bản không có chỗ để thể hiện."

Lưu Bân nói: "Tôi là tổ trưởng, cô chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của tôi."

"Thật quá không công bằng, đàn chị, đàn anh, anh ta sắp xếp như vậy rõ ràng là chèn ép tôi."

Trần Tây Trạch không ngẩng đầu, không thèm để ý tới bọn họ. Hứa Thư Dương cùng những người khác thấy Trần Tây Trạch vẫn bình tĩnh, tự nhiên không nói nhiều, chỉ nhắc một câu thôi——"Chỉ còn 7 phút."

Tiết Lê ở cùng đội với mấy vị lão tổ này thật là khóc không ra nước mắt, đành nói với Lý Nhiễm: "Chúng ta đổi vị trí cho nhau, cô tóm tắt bài phát biểu, tôi ghi chép."

"Được." Lý Nhiễm ước được làm người tóm tắt, đây là một vai trò rất tốt, ở màn cuối cùng có thể cho người phỏng vấn ấn tượng tốt nhất.

Cuộc thảo luận cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Mỗi sinh viên có ít hơn một phút để bày tỏ quan điểm của mình.

Lưu Bân: "Tất nhiên những người vô gia cư nên được giữ lại, bởi vì họ không có đóng góp gì cho xã hội, sẽ chỉ lãng phí tiền thuế của người dân. Mặc dù mọi người đều bình đẳng khi đối mặt với thiên tai, nhưng rõ ràng xã hội của chúng ta không phải là một xã hội bình đẳng."

Lý Nhiễm: "Tôi có quan điểm khác với anh. Tôi nghĩ các nhà thiên văn học nên ở lại. Anh đã xem "Tam thể" chưa? Nhà thiên văn học này chuyên nghiên cứu về các nền văn minh ngoài hành tinh, nhưng các nền văn minh ngoài hành tinh không nhất thiết thân thiện. Công việc của anh ta có thể mang đến tai họa cho nhân loại, để anh ta lại là lựa chọn tốt nhất."

Biểu cảm của Lưu Bân thay đổi, lộ ra một cảm giác nguy hiểm.

Quan điểm của Lý Nhiễm hình như cao hơn anh ta một bậc. Hơn nữa, nó cũng chứng tỏ cô ta đã đọc rất nhiều sách ngoại khóa.

Sau đó, hai sinh viên còn lại cũng lần lượt lên tiếng, đưa ra lựa chọn từ nhiều góc độ khác nhau, có người chọn phụ nữ mang thai, có người chọn người vô gia cư.

Tiết Lê đã ghi lại ý kiến của họ trong suốt quá trình, cuối cùng khi đến lượt mình, cô mím môi, lắc đầu và nói: "Tôi không có gì để nói."

"Nói đi, vẫn còn thời gian." Một bạn học khác động viên: "Không sao đâu, cứ nói đi, miễn là hợp lý, đừng căng thẳng."

"Không thể chọn." Tiết Lê cau mày: "Bởi vì điểm số của tôi không tốt, cũng không có đóng góp gì nhiều, nếu đặt mình vào vị trí của người khác, rất có thể chính tôi là kẻ vô gia cư đó, đương nhiên tôi không thể chọn cái chết cho mình. Một nhà thiên văn học đã khám phá ra nền văn minh ngoài hành tinh, đạt được kết quả trong lĩnh vực nghiên cứu của mình, nhưng kết quả có thể đe dọa loài người, vì thế mà để anh ta chết thì quá vô lý. Nếu đây là trong trường hợp đó, tất cả các nhà khoa học trên thế giới sẽ có cảm giác khủng hoảng, bởi vì bất kỳ công nghệ nào cũng có thể là con dao hai lưỡi, khi đó con người sẽ không có tương lai. Nếu để phụ nữ mang thai ở lại, điều này thậm chí còn điên rồ hơn, chọn để phụ nữ mang thai chết, loài người sẽ trực tiếp diệt vong tại chỗ."

Cô không khỏi liếc nhìn Trần Tây Trạch, lúc này anh đã đặt quyển từ vựng trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cô.

"Câu hỏi này thật biến thái, tôi không trả lời được."

Không ai ngoài Trần Tây Trạch có thể nghĩ ra một câu hỏi biến thái như vậy.

Tiết Lê không ngừng mắng anh.

Thấy thời gian không còn nhiều, Lý Nhiễm rất muốn Tiết Lê bỏ cuộc nên đã cướp lời, nhanh chóng tổng kết và tóm tắt ý kiến của mọi người.

Vì Tiết Lê từ chối trả lời câu hỏi nên cô tabchỉ lướt qua phần của cô rồi hoàn thành phần tóm tắt một cách hoàn hảo.

Thời gian vừa lúc kết thúc.

Một vài sinh viên ngoại trừ Tiết Lê lo lắng nhìn các cán bộ hội.

Với tư cách là chủ tịch, Trần Tây Trạch không phát biểu, tất cả các đánh giá và nhận xét đều được giao cho một số cán bộ xung quanh anh. Họ cùng nhau thảo luận và cho điểm, cuối cùng loại người có điểm trung bình, người điểm cao trúng tuyển. Tất cả các tiêu chuẩn đều được đặt ra tương đối công bằng.

Đàn chị Hứa Thư Dương công bố điểm tổng kết, trên thang điểm 10, Lưu Bân nhóm trưởng đạt 6,1 điểm, Lý Nhiễm, người tổng kết bài phát biểu đạt 5,9 điểm, hai thành viên còn lại lần lượt đạt 6,8 điểm và 6,9 điểm.

Tiết Lê lo lắng nhìn Trần Tây Trạch, Trần Tây Trạch thản nhiên ngồi ngay ngắn, không hề tham gia chấm điểm, cho nên cô trúng tuyển hay bị loại cũng không liên quan gì đến anh.

Tất cả mọi thứ đều dựa vào cô.

Tiết Lê biết rằng biểu hiện vừa rồi của mình thực sự không tốt, cô không đưa ra quan điểm và góc nhìn độc đáo, cũng như không trở thành trưởng nhóm, thể hiện khả năng lãnh đạo xuất sắc, thậm chí câu trả lời của cô có thể nói là rất tệ.

Cô chắc chắn có số điểm thấp nhất trong nhóm.

Muốn đến bên cạnh Trần Tây Trạch không phải chuyện dễ dàng, anh đứng quá cao, còn cô thì kém xa.

Hứa Thư Dương dừng một chút, tiếp tục đọc: "Tiết Lê, 8.0 điểm."

"Cái gì." Lý Nhiễm kêu lên.

Các thành viên cùng nhóm không thể tin nổi tại sao Tiết Lê có thể đạt điểm cao như vậy.

Cô không phải là trưởng nhóm, cũng không phải là người tổng kết bài phát biểu, mà chỉ là ghi chép, ngay cả bản thân cô cũng không bày tỏ quan điểm rõ ràng, trực tiếp từ bỏ việc trả lời.

Vậy mà vẫn đạt được điểm cao?

Lý Nhiễm đặc biệt không phục, bởi vì điểm của cô ta thấp nhất, lập tức hỏi: "Tôi có thắc mắc với kết quả này, vì sao cô ta lại cao hơn tôi?"

Vài cán sự nhìn nhau, Hứa Thư Dương giải thích: "Điểm số do tất cả các cán sự quyết định. Cô đã mắc sai lầm rõ ràng trong cuộc thảo luận nhóm, vì vậy điểm số sẽ thấp."

"Tôi đã sai ở đâu. Tôi đã trả lời rõ ràng và đã làm tốt phần kết luận của mình. Có gì sai?"

"Phần tổng kết của cô đã bỏ lỡ quan điểm của thành viên nhóm Tiết Lê."

"Nhưng cô ấy không đưa quan điểm nào cả. Cô ấy tự nguyện từ bỏ."

"Cô ấy tự nguyện không đưa ra câu trả lời, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không có lý, cô ấy là một phần của cuộc thảo luận và không cho rằng nên đưa ra lựa chọn, đó là quan điểm của cô ấy."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức hiểu ra.

Có thể...mọi người quá ám ảnh về kết quả, nhưng thực tế, quá trình diễn ra mới là điều mà các cán sự thực sự đánh giá.

Do đó, trong quá trình này, dù là quá trình tranh chấp làm tổ trưởng giai đoạn đầu, hay sự hợp tác và khiêm nhường lẫn nhau của các thành viên trong nhóm, mọi hành động của họ đều được đưa vào hệ thống đánh giá.

Và kết quả cuối cùng, ngược lại, là điều ít quan trọng nhất.

"Ban đầu học sinh Lưu Bân và Lý Nhiễm lãng phí quá nhiều thời gian tranh giành vị trí nhóm trưởng, điều này đã hạ thấp điểm số của các người, bởi vì hai người không quan tâm đến lợi ích của cả nhóm." Hứa Thư Dương chậm rãi nói: "Hội sinh viên của chúng ta là một thể, thắng cùng thắng, thua cùng thua, nếu bộ phận nào cũng vì quyền lợi của mình, mỗi lần hội nghị thường kỳ là tranh cãi không dứt, thì sẽ không bao giờ làm tốt bất kỳ hoạt động nào, dù là hoạt động đơn giản nhất."

Hứa Thư Dương nhìn Tiết Lê đầy ngưỡng mộ: "Tuy rằng Tiết Lê không có thái độ tích cực cho lắm, nhưng cô ấy sẵn sàng hợp tác với các thành viên trong tổ, cân nhắc đến tình hình chung để cuộc thảo luận của tổ được tiến hành thuận lợi, cô ấy thậm chí có thể hy sinh lợi ích của bản thân, đảm nhiệm công việc ghi chép mà không ai muốn làm. Điều mà hội sinh viên của chúng tôi cần là một người như vậy, chỉ có người như vậy mới có thể làm tốt mọi công việc đến nơi đến chốn."

Bài phát biểu thuyết phục mọi người đến mức không có ý kiến phản đối nào.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tiết Lê được công nhận, hai gò má ửng hồng, tinh thần phấn chấn, tung tăng như chim sẻ, cô nhìn Trần Tây Trạch.

Anh cũng hơi hếch cằm nhìn cô, trong đôi mắt đen láy có chút tự hào.

Nhưng Lưu Bân lại tức giận nói: "Cho nên, hội sinh viên các người cho rằng kết quả không quan trọng, mà là quá trình quan trọng hơn đúng không? Vậy thì hoạt động làm không tốt cũng không sao, chỉ cần nỗ lực là được. Nếu trượt kỳ thi tuyển sinh đại học hoặc kỳ thi nghiên cứu sinh cũng chẳng sao, chỉ cần nỗ lực là được. Nhưng tôi nghĩ rằng nỗ lực chỉ là cái cớ của kẻ thất bại. Không được chính là không được, nỗ lực cũng không được."

Hứa Thư Dương bị câu hỏi của anh làm cho khựng lại, có chút không nói nên lời.

Lúc này, Trần Tây Trạch chậm rãi vặn nắp bút, ngữ khí bình tĩnh hỏi —— "Ý nghĩa của cuộc sống là gì?"

"Cái này..." Lưu Bân hiển nhiên bị câu hỏi đột ngột làm cho sửng sốt.

Không chỉ anh ta, mà các cán sự và thành viên hội đồng có mặt đều bối rối trước câu hỏi triết học hư vô này.

Ai sẽ nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống chứ. Không ai có thể nghĩ ra cho dù có vắt óc suy nghĩ.

Nhưng Lưu Bân xem câu hỏi này chính là đánh giá cuối cùng, cố gắng trả lời: "Ý nghĩa của cuộc sống là...là thành công. Chính là công thành danh toại."

"Rồi sao?"

"Sau đó...sau đó..." Anh ta cau mày: "Sau đó kết hôn và sinh con."

Ngay khi câu trả lời được đưa ra, tất cả mọi người đều bật cười.

Lý Nhiễm lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng nhìn anh ta như giễu cợt.

"Ý nghĩa của cuộc sống là gì, bạn học Tiết Lê." Trần Tây Trạch đột nhiên quay sang cô.

Tiết Lê nuốt nước miếng, trầm giọng nói: "Nhân sinh vô nghĩa, giống như Sisyphus bị thần Zeus trừng phạt, lăn tảng đá lên ngọn đồi dốc. Thế nhưng cứ mỗi lần tảng đá gần lên đỉnh đồi, nhiệm vụ gần xong thì nó lại tự động lăn xuống dưới chân đồi, khiến cho Sisyphus phải làm lại từ đầu. Nói tóm lại, nhiệm vụ lăn đá của Sisyphus là nhiệm vụ kéo dài bất tận, không có điểm dừng và hoàn toàn vô nghĩa."

Giọng nói của cô giống hệt giọng nói của Trần Tây Trạch nhiều năm trước, đó là lần cô thi trượt bị mẹ mắng, trốn ở cầu thang nghẹn ngào khóc, Trần Tây Trạch đã nói đạo lý cho cô nghe.

"Cuộc đời vô nghĩa, kết quả ra sao không quan trọng, quan trọng là quá trình làm việc chăm chỉ và niềm hạnh phúc nhận được trong quá trình đó. Bởi vì kết quả đơn giản là công thành danh toại, vậy thì sao, trở thành người tinh anh trên thương trường, thành người giàu nhất thế giới thì thế nào, trăm năm sau cũng chỉ là một đống đất."

Tiết Lê nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của người thanh niên đối diện, lớn tiếng nói: "Ý nghĩa của cuộc sống nằm ở niềm hạnh phúc có được trong quá trình lao động miệt mài không ngừng, ở những người bạn gặp gỡ, những va chạm mà bạn trải qua...tất cả những thứ này này, quan trọng hơn kết quả."

Vì vậy, cô sẵn sàng từ bỏ làm người cầm cờ, cô sẵn sàng tha thứ cho anh trai mình, thậm chí sẵn sàng đến hội sinh viên và thử sức ngày cả khi cô không có mục tiêu.

Quá trình tồn tại và bản thân chính là ý nghĩa của cuộc sống.

Đây có lẽ là lý do Trần Tây Trạch thành lập nhóm đánh giá không có người lãnh đạo, người mà anh muốn tuyển dụng chắc chắn không phải là những người chỉ tập trung vào vị trí đứng đầu để quản lý người, mà là những người thực sự thích thú với thành quả và sự trưởng thành trong quá trình đó của tổ chức.

Một số thành viên khác trong nhóm đã rời đi, chỉ còn lại Tiết Lê, người đã trúng tuyển.

Trưởng phòng đối ngoại giơ tay trước: "Sinh viên Tiết Lê, ban chúng tôi btiếp nhận."

"Cái gì, người ta chưa nói muốn đến ban đối ngoại mà." Trưởng phòng thông tin mạng lập tức phản bác: "Ít nhất cũng hỏi họ có tình nguyện đi không."

"Tôi nghĩ bạn tổ chức của chúng tôi cần thay máu tươi giống như cô ấy. Tiết Lê, hãy đến ban tổ chức của chúng tôi."

"Cái gì, ban thể thao của chúng tôi vẫn chưa lên tiếng đâu."

"Bạn thể thao của anh toàn một đám con trai, anh không xấu hổ khi tiếp nhận một cô gái hả."

Mấy vị cán sự khác lúc này thì im như hến, nhìn mọi người bắt đầu tranh giành người, bàn tán xôn xao tranh cãi không dứt.

"Các người tranh cãi cái gì. Không hỏi nguyện vọng của người khác hả?" Hứa Thư Dương ngăn bọn họ, cười hỏi Tiết Lê: "Bạn học Tiết Lê, em muốn gia nhập ban nào?"

"Ờ..." Tiết Lê nhìn các mấy vị trưởng phòng đang mong chờ, yếu ớt trả lời: "Tôi tình nguyện đến...ban thể thao."

"Em xác định muốn gia nhập ban thể thao?" Hứa Thư Dương không thể tin vào tai mình: "Ban thể thao toàn là đàn ông. Em nên suy nghĩ cho kỹ, khi tổ chức sự kiện, họ sẽ phải vận động chân tay."

"Ừm, em không biết sử dụng PS, excel các loại, kỹ năng không nhiều, đối nhân xử thế cũng không tốt lắm, suy nghĩ một chút, ban thể thao là thích hợp nhất."

Trưởng phòng ban Thể thao thuộc đội bóng rổ của Học viện Thể thao. Anh ta hét to "Yo hoo" rồi nhảy lên từ chỗ ngồi của mình một cách phấn khích - "Ha ha, thật hiếm khi có một cô gái muốn tham gia ban thể thao. Nói cho em biết, em sẽ kiếm hời khi đến ban thể thao của chúng tôi. Tất cả thành viên ở đấy đều là những anh chàng đẹp trai với cơ bụng tám múi. Em có hy vọng thoát khỏi kiếp độc thân. Đừng lo, chúng tôi sẽ không bao giờ để em làm những công việc nặng nhọc đâu."

Sau đó, anh ta tiến lên nắm tay Tiết Lê, chuẩn bị đi cửa sau: "Chủ tịch, mọi người...ban thể thao chúng tôi đã đủ người rồi, tôi dẫn cô ấy đi gặp anh em trước nhé, chúng tôi đi trước đây. Tạm biệt."

Khoảnh khắc trước khi bọn họ bước ra khỏi phòng học, Trần Tây Trạch nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: "Khoan đã."

"Chủ tịch, anh có phân phó gì không?"

"Tôi muốn cô ấy."

"Cái, cái gì?"

"Từ giờ trở đi, cô ấy là thư ký của chủ tịch."

Trưởng phòng ban thể thao lúng túng: "Chúng ta có vị trí này cho người mới không?"

Trần Tây Trạch đứng dậy đi tới, nắm chặt tay phải của cô gái nhỏ, chậm rãi kéo cô về phía sau, giống như một con sư tử bảo vệ thức ăn, bảo vệ cô trong lãnh thổ của mình——"Bây giờ, có."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro