Chương 28

Tiết Lê xách bánh, lững thững bước về ký túc xá nam.

Tâm trạng cô rầu rĩ không vui, dọc đường không biết đã đá phải bao nhiêu viên sỏi.

Không thể nói rõ là có bao nhiêu không vui, loại cảm giác đó giống như vỏ đậu phộng mắc kẹt ở hàm trên, không cách nào lấy ra, mặc dù không ảnh hưởng gì, nhưng lại cảm thấy khó chịu.

Cô gái vừa rồi có đôi mắt hai mí, chớp chớp mắt rất đáng yêu, hai bím tóc cũng được chải chuốt rất tỉ mỉ.

Vừa đi, cô vừa tìm kiếm các bài hướng dẫn tạo kiểu tóc.

Chợt một cơn gió thu thoảng qua, hơi mát phả vào chiếc cổ trần khiến cô chợt nhận ra...mình tóc ngắn.

Là kiểu ngắn đến mức không thể thắt bím.

Mặc dù hợp thời trang, giúp cô trông giống như một cô gái Cyberpunk sành điệu.

Nhưng với con gái thì phải như Thẩm Nam Tinh, tóc dài, yểu điệu, dịu dàng...ngực to.

"Ôi." Cô dùng điện thoại di động gõ gõ đầu mình: "Đang nghĩ gì vậy."

Tiết Lê chầm chậm lắc lư đi tới dưới ký túc xá nam, Trần Tây Trạch vẫn chưa xuống.

Cô bĩu môi, bước lên mép thềm đá trong vườn hoa, nhảy lên nhảy xuống chơi đùa, đợi mười phút rồi mà anh vẫn chưa đến.

Tiết Lê lấy điện thoại ra, tức giận gửi cho Trần Tây Trạch một tin nhắn ——"Nếu anh không đến, chiếc bánh sẽ biến mất."

Trần Tây Trạch đạp xe, một mạch chạy tới dưới lầu ký túc xá nam.

Từ xa, anh nhìn thấy cô gái nhỏ nhảy lên nhảy xuống trên bồn hoa một cách nhàm chán, trông giống như con khỉ nhỏ.

Cô luôn tích cực vận động, rất ít khi có thể an tĩnh.

Trần Tây Trạch đậu xe ở ven đường, bình tĩnh lại hơi thở gấp gáp, lợi dụng bóng cây long não cao chót vót, đi đường vòng đến cửa ký túc xá, giả vờ như mình từ ký túc xá đi ra—— "Mèo con."

Tiết Lê đang điên cuồng gõ bàn phím, lên án sự chậm trễ của anh, nghe thấy giọng nói trong trẻo này, cô chợt ngước mắt lên.

Trần Tây Trạch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái như mặt nước đóng băng trong mùa hè, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt sắc sảo của anh, mặt mày giống như màn đêm đen kịt không thể tan đi.

Một tay đút túi, trông khá thong dong, cô gái nhỏ giận dữ trách mắng: "Chậm quá, làm gì mà giờ anh mới xuống."

"Trong nhà tắm."

Trần Tây Trạch tùy tiện viện cớ, không nghĩ tới cô gái này thật sự là cứng đầu, tiến lên cúi người ngửi anh một cái.

Mùi bệnh viện.

"Anh tắm...bằng thuốc khử trùng?"

"..."

Trần Tây Trạch dùng đầu ngón tay chọc chọc cái trán của cô gái nhỏ, lạnh lùng nói: "Không phải muốn đưa bánh cho anh hả?"

"Đúng vậy." Tiết Lê không vui ném bánh ngọt cho anh: "Từ từ ăn."

Trần Tây Trạch nhận lấy bánh, đầu ngón tay còn dính sương lạnh trên bao bì: "Kem?"

"Ừm."

"Vậy thì phải mau ăn thôi."

Tiết Lê nghe vậy, lập tức bực bội: "Tám kiếp chưa được ăn bánh ngọt hả. Háo hức thế."

"..."

Trần Tây Trạch hơi hếch cằm, cau mày nói: "Anh chọc em?"

Tiết Lê cũng biết mình hơi vô lý nên cúi đầu ủ rũ đá vào đám cỏ dưới chân.

"Mắng cấp trên một tiếng, sinh hoạt phí tuần này đều bị trừ."

Cô gái nhỏ lập tức bày ra một nụ cười chuyên nghiệp, nịnh hót: "Chủ tịch, mời từ từ thưởng thức, không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."

Trong đêm, Trần Tây Trạch nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái nhỏ.

Cô mặc chiếc áo ba lỗ đơn giản, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác mỏng màu xanh bạc hà trong suốt, bên dưới cô mặc một chiếc quần đùi thể thao, để lộ đôi chân thẳng tắp, mái tóc hơi ẩm, có lẽ vừa mới tắm xong, mái tóc ngắn không thể che đi chiếc cổ mảnh mai và trắng trẻo của cô.

Cổ họng Trần Tây Trạch ngứa ngáy, anh ngăn cô lại: "Có muốn cùng nhau tìm một chỗ ăn bánh không, căng tin thứ ba vẫn mở."

"Không muốn."

Tiết Lê trừng mắt nhìn anh: "Em không xứng ăn bánh ngọt ngon như thế. Tự mình ăn đi."

"..."

Không thể hiểu nổi.

Trần Tây Trạch mang bánh quay trở lại phòng thí nghiệm của trường y.

Một nhóm nam sinh mặc áo blouse trắng đi tới, chảy nước miếng nhìn chiếc bánh ngọt của anh: "Oa, anh Trạch, em gái anh thật tốt với anh, muộn thế này rồi vẫn mang bánh đến cho anh."

"Ừ, cô ấy rất ngoan."

"Hâm mộ."

Trần Tây Trạch nhìn ra "tham vọng lang sói" của lũ ngạ quỷ này, liền mang bánh vào phòng chứa đồ, cẩn thận mở hộp bánh ra.

Dưới hộp có một phong thư màu hồng, vừa nhìn thấy, tim anh đập loạn xạ.

Sau một hồi chuẩn bị tinh thần, Trần Tây Trạch cẩn thận lấy bức thư ra.

Bìa được trang trí bằng nhân vật hoạt hình dễ thương kèm dòng chữ——"Trần Tây Trạch, thân mến."

Đây không phải chữ viết như chó cào của Tiết Lê.

Nét chữ đẹp nhưng rất lạ.

Trần Tây Trạch có lẽ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh cầm chiếc bánh trên tay bước ra khỏi phòng chứa đồ, ném chiếc bánh cho những sinh viên y khoa đang đói bụng vì thức khuya làm thí nghiệm: "Cầm lấy ăn đi."

"Ồ!"

"Anh Trạch, không khách khí."

"Cảm ơn Bồ Tát."

Trần Tây Trạch thay một chiếc áo blouse trắng, không chút do dự bước vào phòng thí nghiệm, "rầm" một tiếng nặng nề đóng cửa lại.

Các chàng trai đang nhiệt tình mở bánh đã rất hoảng sợ.
...
Tiết Lê lững thững trở về ký túc xá, từ Thẩm Nam Tinh cô gái kia biết được Tiết Lê đã đi đưa bánh, lo lắng chờ đợi ở cánh cổng sắt tầng dưới của ký túc xá.

Thấy cô quay về, tim cô ấy như muốn bay lên, bước tới nắm tay Tiết Lê, lòng bàn tay đầy mồ hôi: "Anh ấy có nhận không?"

"Ừ, nhận rồi."

Tiết Lê ngửi thấy trên người cô gái có mùi thơm ngọt ngào như kẹo: "Bạn xức nước hoa à?"

"Không, là sữa dưỡng thể, có thơm không?"

"Ừm, mùi thơm lắm."

Cô gái ngượng ngùng cười cười, có chút xấu hổ: "Hôm nay cảm ơn bạn rất nhiều, tôi có thể Add bạn trên WeChat không, nếu sau này tôi muốn gửi gì đó... "

Tiết Lê lập tức ngắt lời cô ấy: "Xin lỗi, tôi không thể làm sứ giả của bạn được nữa."

"À, tại sao?" Cô ấy trông có vẻ thất vọng.

"Tôi nghĩ, nếu bạn thích một ai đó, bạn vẫn phải tự mình đấu tranh, bạn không thể luôn nhờ vả người khác. Cho dù bạn viết cho anh ấy một lá thư chân thành, anh ấy cũng không biết bạn là ai, lúc xem thư sẽ không có cảm giác gì. Nếu bạn muốn theo đuổi một chàng trai, bạn phải giới thiệu và thể hiện bản thân với anh ấy, như vậy bạn mới có thể thành công."

"Bạn thật am hiểu."

"Ừ."

Có vẻ như những người không có kinh nghiệm yêu đương thường rất thích làm quân sư tình yêu cho người khác.

"Nhưng mà..." Cô gái lúng túng nói: "Tôi không dám, anh ấy đã từ chối rất nhiều cô gái."

"Cho nên, nếu bạn không có dũng khí thì dựa vào đâu để dành được thứ tốt nhất."

"Có lý." Cô ấy gật đầu: "Anh ấy là tốt nhất, tôi sẽ cố gắng hết sức, cảm ơn bạn."

Tiết Lê chán nản trở về ký túc xá, vùi mình trong chăn, cảm thấy rất khó chịu.

Tại sao lại cho cô ấy lời khuyên.

Đâu phải chị em tri kỷ, càng không phải là Tiết bà mối.

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.

Tiết Lê trằn trọc một lát rồi ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ cô có một giấc mơ.

Lần này, cô thực sự mơ thấy Trần Tây Trạch đang ăn bánh ngọt trong căng tin.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng hoàn mỹ, ánh nắng chiếu vào lưng, cả bóng người như chìm trong một vầng hào quang.

Ngồi bên cạnh anh là một cô gái, mặc váy trắng, tết bím thanh mảnh, xinh xắn, trên người còn có mùi thơm.

Cô ấy và Trần Tây Trạch cùng nhau ăn bánh ngọt, nói cười vui vẻ, quan hệ dường như rất tốt, giống như một đôi tình nhân.
  
Tiết Lê bực bội, xông tới đập phá bọn họ, thậm chí còn muốn một đấm làm đổ cái bánh.

Nhưng khi đến gần hơn, cô nhận ra rằng cô gái đó rõ ràng là khuôn mặt của chính mình.

Điều đáng sợ hơn nữa là cô nhìn Trần Tây Trạch dùng đầu ngón tay mảnh mai và xinh đẹp của mình chấm kem cho vào miệng cô...

á á á.

Tiết Lê mồ hôi đầm đìa, từ trên giường tỉnh dậy, ngồi bật dậy như xác chết, kinh hãi nhìn Lục Vãn Thính đang mặc áo ngực.

"Oa! Tự nhiên ngồi dậy làm gì."

Lục Vãn Thính nhanh chóng chui vào chăn đắp kín mít, chỉ lộ ra cánh tay trắng nõn.

Tiết Lê xúc động nói: "Cậu...cậu mặc áo lót sao không kéo rèm."

"Mọi người đều đang ngủ, tôi lười kéo rèm, cậu đột nhiên tỉnh dậy làm gì?"

"Tôi không được tỉnh dậy hả?"

"Tôi còn không thể mặc áo ngực ư."

Thẩm Nam Tinh tức giận hét lên: "Đêm qua tôi thức khuya phát sóng trực tiếp, làm ơn đi, nếu còn làm loạn, tôi sẽ ném hết áo lót của cậu ra ngoài."

Cô gái nhanh chóng im lặng.
...
Tiết Lê vội leo xuống thang giường vào nhà tắm rửa, mỗi lần tỉnh giấc sau một giấc mơ kỳ lạ, người cô ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp...

Tắm xong, cô thoáng thấy sữa dưỡng thể của Thẩm Nam Tinh trên bàn, liền cúi người tò mò ngửi thử.

Rất thơm, giống như hoa nhài.

Cô thấy trên miệng chai có một ít lotion nên lấy đầu ngón tay chấm nhẹ rồi thoa lên da.

"Nam Nam."

"Câm miệng."

"Tôi chỉ muốn lấy một ít sữa dưỡng thể của cậu để thử. Tôi chưa dùng bao giờ, có được không?"

"Nhân danh chủ ký túc xá, tôi ra lệnh cho cậu nhẹ nhàng cút đi."

Tiết Lê vội vàng im lặng, cầm chậu nước định rời đi, lại nghe thấy bên giường truyền đến một giọng nói khó chịu nghèn nghẹn: "Muốn lấy thì lấy, không cần hỏi."

"Cám ơn chị dâu."

"..."

Trong hai tiết học buổi sáng của Mã Viện, từ ký túc xá đến nhà ăn, Tiết Lê suốt đường đi đều ngửi thấy mùi hoa nhài thoang thoảng trên mu bàn tay: "Tôi cũng muốn để dành tiền mua sữa dưỡng thể."

Thẩm Nam Tinh thản nhiên nói: "Không đắt, mấy chục một bình."

Lục Vãn Thính ngồi xuống với bánh bao và sữa đậu nành: "Mẹ cậu ấy lại cắt sinh hoạt phí rồi, mấy ngày nay cậu ấy đều ăn cơm của anh trai trúc mã."

"Thật may mắn khi có một trúc mã."

"Trúc mã vẫn là nam thần học đường trong mắt tất cả nữ sinh trong trường. Có những cô gái chạy đến tặng mặt nạ và bánh cho Lê Lê. Tại sao tôi không có phúc khí như vậy chứ."

Thẩm Nam Tinh chợt nảy ra một ý, nắm lấy cánh tay Tiết Lê: "Lê Lê, sao cậu không triển khai dịch vụ tặng quà và thư tình hộ đi, chắc chắn sẽ có mối làm ăn ổn định."

Tiết Lê cong môi nói: "Trần Tây Trạch mà biết, nhất định phải đánh chết tôi."

Thẩm Nam Tinh thở dài: "Kể cho tôi nghe về anh ta đi, anh ta đẹp trai như thế, sao không có bạn gái, anh ta không có d*c vọng ư?"

Lục Vãn Thính: "Con trai ở tuổi này như sói như hổ, trong đầu toàn là những thứ đó."

Tiết Lê không khỏi đỏ mặt: "Trần Tây Trạch chưa từng nghĩ tới chuyện này."

"Cậu chắc chắn?"

"Ừ! Anh ấy rất chính trực."

"Cậu cậu... chắc chắn? ? ?"

"Đương nhiên, tôi đảm bảo điều đó bằng danh dự của mình."

"Đứa nhỏ ngây thơ." Thẩm Nam Tinh vỗ vai cô: "Tin tôi đi, đàn ông không có ngoại lệ."

"Trần Tây Trạch là ngoại lệ." Tiết Lê tin tưởng Trần Tây Trạch 100%: "Nếu không sao anh ấy không có bạn gái chứ, mới khai giảng được hai tuần, nam sinh lớp chúng ta đã thoát kiếp độc thân rồi."

"Điều đó chứng tỏ anh ấy có thể chịu đựng được." Thẩm Nam Tinh nghiêm túc nói: "Có lẽ, anh ấy đang đợi ai đó."

Tiết Lê dùng thìa xới chiếc bánh nhỏ trên đĩa ăn, cúi đầu ủ rũ ăn, nghĩ đến giấc mơ kỳ quái đêm qua, vô thức lấy ngón tay chấm một chút kem cho vào miệng.

Lục Vãn Thính lập tức dùng khuỷu tay chọc Thẩm Nam Tinh, ánh mắt ẩn ý dời đi.

Thẩm Nam Tinh nhìn thấy cô gái nhỏ liếm ngón tay của mình, vỗ vào sau đầu cô một cái: "Cậu làm cái gì vậy. Động tác thật kỳ lạ."

"Tôi không."

"Tiết Lê Lê, tôi mãnh liệt kiến nghị cậu nhanh chóng yêu đương đi, đừng vì dục cầu bất mãn mà nổi điên, cẩu độc thân không nhìn nổi mấy thứ này đâu."

"Tôi...tôi không có!!!"

Bởi vì Trần Tây Trạch có thêm một thư ký, trong phòng của chủ tịch có thêm một chiếc bàn, ngay đối diện anh là một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế nhỏ, đây là nơi Tiết Lê thường trực.

Tuy đơn giản nhưng chỉ cần Trần Tây Trạch không ở đây, cô có thể nghênh ngang ngồi trên chiếc ghế làm việc mềm mại êm ái của anh, chiếm luôn chiếc bàn làm việc ngoại cỡ của anh.

Hôm nay trực, Tiết Lê cứ nhìn chằm chằm vào chàng trai đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý, trong đầu chỉ toàn hình ảnh anh đút bánh cho cô trong giấc mơ.

Quá dục vọng.

Trần Tây Trạch mới đầu còn tức giận không muốn nói chuyện với cô, bỗng vô tình bắt gặp ánh mắt lén lút của cô gái nhỏ, mặt đỏ rồi trắng bệch, không biết trong đầu đang nghĩ chuyện tào lao gì.

Anh dùng đầu ngón tay búng nhẹ cây bút, uể oải dựa vào ghế, phù phiếm nói: "Đang nhìn gì vậy?"

"Em muốn hỏi ngài chủ tịch đáng kính một câu."

"Nói đi."

Tiết Lê đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai của anh, dùng giọng điệu trưởng bối nói: "Anh nhìn anh đi, già đầu rồi sao không chịu yêu đương."

Trần Tây Trạch lẩm bẩm một tiếng——"Nghèo."

"Có sao đâu, bạn gái anh cũng không bắt anh bao cơm, con gái bây giờ rất tự lập."

Trần Tây Trạch uể oải ngước mắt lên, liếc cô một cái: "Có người không phải bạn gái anh, nhưng vẫn ăn chực của anh hàng ngày, giờ còn ngồi đây nói tự lập."

"Đổi lại em đang làm việc chăm chỉ, được chứ." Tiết Lê đập bản tóm tắt công việc vừa viết lên bàn của anh: "Em đã viết cho anh một bản báo cáo dài 3000 từ. Nó chắc chắn đáng giá một bát hoành thánh ngô."

Trần Tây Trạch nhận báo cáo mà không thèm nhìn những chữ viết như chó cào của cô.

Tiết Lê lững thững đi về phía bàn làm việc, nghĩ đến chuyện bạn gái, bỗng thấy không ổn.

Nếu anh ấy đang trong một mối quan hệ, cô không có lý do gì để đi ăn cơm với anh nữa, bởi vì làm thế bạn gái của anh chắc chắn sẽ không vui.

Tiết Lê buồn bực, ngập ngừng hỏi: "Trần Tây Trạch, bánh tối hôm qua... ngon không?"

"Cũng được."

"Anh ăn?"

"Đó là tâm ý của mèo con chúng ta, sao anh có thể không ăn."

"Cái đó, cái đó...anh đã đọc thư chưa? Có một lá thư bên trong."

"Xem rồi, anh rất cảm động, cảm động đến phát khóc."

"..."

Nội tạng Tiết Lê như xoắn lại, lo lắng hỏi: "Rồi! Anh, anh...anh đã trả lời chưa?"

Trần Tây Trạch sắc mặt trở nên lạnh lùng: "Cô gái đó cho em bao nhiêu lợi ích, tính luôn cả sau khi hoàn thành nhiệm vụ nữa."

"Cũng được, một hộp mặt nạ." Tiết Lê nghe giọng điệu không tốt của anh, trong lòng dâng lên vài phần khó chịu: "Nếu có hồi âm, nói không chừng em sẽ có thêm được một hộp."

"Chờ lát, viết ngay."

Trần Tây Trạch cầm bút lên, lật sang một trang mới, bắt đầu hăng hái viết.

Tiết Lê cảm thấy hối hận, không biết làm sao bèn đạp tung cái thùng rác bên cạnh.

Giấy vụn vương vãi khắp sàn, thùng rác lăn vào tường.

"..."

"Anh cho em một phút." Giọng điệu của Trần Tây Trạch không giận mà uy.

Tiết Lê biết Trần Tây Trạch có bệnh sạch sẽ, liền đạp Phong Hỏa Luân lao ra ngoài, cầm chổi quay về quét dọn.

Giữa lúc quét sàn, cô tình cờ lướt qua Trần Tây Trạch, thấy anh không hề viết thư mà đang viết báo cáo công việc.

"Anh sẽ trả lời chứ?"

"Xong rồi." Trần Tây Trạch lấy trong ngăn kéo một bức thư đưa cho cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài lấy nước pha trà.

Tiết Lê nhìn thấy một quả lê (nhận) được vẽ trên phong bì.

Bức thư này...là dành cho cô.

Tiết Lê tò mò mở ra, mới phát hiện bên trong chỉ có hai hàng chữ nhỏ——"Từ giờ anh sẽ mua mặt nạ cho em."

"Không có lần sau."

Khoé miệng Tiết Lê nở nụ cười ngọt ngào, cẩn thận gấp tờ giấy, bỏ vào túi nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro