Chương 1 : Gặp gỡ

Tại ngôi làng Minh Hoá , nơi bốn mùa gió thổi rì rào qua những rặng tre, nơi con sông nhỏ chảy ngang qua những cánh đồng lúa bạt ngàn, nơi những phận người sinh ra đã bị số phận an bài.

Ở đó có nàng Tiểu Anh - con gái lão thầy thuốc của làng. Tiểu Anh sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng lại có tấm lòng lương thiện. Từ nhỏ, nàng đã theo cha đi bốc thuốc, nhìn thấy biết bao cảnh người đau ốm, kẻ lâm chung, người thì may mắn được chữa khỏi, kẻ thì không qua khỏi cơn bệnh quái ác. Cha nàng luôn dạy:

"Y thuật không chỉ là cứu thân, mà còn là cứu tâm. Làm thầy thuốc, phải có tâm."

Nàng nhớ mãi câu nói đó.

Năm nàng 9 tuổi, cha nàng mất vì bệnh nặng, Tiểu Anh vẫn tiếp tục hành nghề, nối nghiệp cha, cứu người trong làng.

Nàng vốn xinh đẹp hơn người, khuôn mặt thanh tú như bức tranh thủy mặc, đôi mắt trong veo như suối, mái tóc dài óng ả thường cột cao khi bốc thuốc. Tính cách lại dịu dàng, hiền lành, lúc nào cũng nhỏ nhẹ, khiến bao chàng trai trong làng si mê. Nhưng nàng chẳng đoái hoài, chỉ chuyên tâm vào nghề thuốc.

Trái ngược với nàng, Bách Hân là đại tiểu thư nhà ông bà Hội đồng - giàu có nhất vùng. Trong làng Bách Hân nổi tiếng với tính khí khó ưa, khó chiều, muốn gì là phải có cho bằng được. Cô luôn kiêu căng, mạnh mẽ, luôn cao ngạo nhìn đời, chẳng ai dám cãi lời nhưng đó là cách cô đối xử với bọn nhà giàu đểu cán ,lợi dụng người khác.Còn với người nghèo cô vẫn luôn đối đãi ân cần, thiện lương vì vậy với những số phận mong manh , tàn tạ họ xem cô là vị cứu tinh còn bọn con nhà giàu sẽ chẳng có gì lạ khi chúng xem cô là cái gai trong mắt.Dù vậy cô vẫn luôn tự tin mình chẳng sợ trời, chẳng sợ đất vì cô là con nhà phú hộ giàu nhất lại có học thức hơn người.

---

Ngày Bách Hân bị bệnh, định mệnh đưa Tiểu Anh vào cuộc đời cô.

Một ngày giữa tháng Bảy, trời đổ cơn mưa nặng hạt, sấm chớp đùng đoàng.

Trong phủ Hội đồng, Bách Hân bị cảm nặng, sốt cao li bì, mê man không tỉnh. Ông bà Hội đồng cuống cuồng sai gia nhân đi tìm thầy thuốc giỏi nhất.

"Đi mời con Tiểu Anh ! Con gái thầy thuốc trong làng ấy! Mau!"

Chỉ một khắc sau, Tiểu Anh đã xuất hiện trước cửa lớn nhà Hội đồng.

Nàng bước vào trong, mái tóc có chút ướt vì mưa, nhưng khuôn mặt vẫn thanh thoát, nhẹ nhàng. Một luồng khí lạnh ùa ra từ căn phòng lớn, nơi Hân đang nằm.

Trên giường, cô nằm mê man, trán nóng ran, môi khô nứt nẻ.

Nàng đặt tay lên cổ tay Bách Hân, nhẹ nhàng bắt mạch. Nàng khẽ nhíu mày.
"Thưa ông bà Hội tiểu thư cảm nặng nhưng chưa nguy kịch. Vẫn có thể chữa được."

rồi nàng quay sang bảo với gia nhân:

"Lấy cho tôi một chậu nước ấm, khăn sạch, và ít gừng giã nhuyễn."
Nàng cất giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

Gia nhân vội vàng làm theo.

Tiểu Anh tự tay vắt khăn, lau mặt cho Hân. Đôi tay nàng chạm vào làn da nóng hổi của cô thật dịu dàng nàng tự cảm thán " cô tiểu thư này quả thực dung mạo hơn người" nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó sắc mặt nàng thay đổi " ta  hận không thể tự tay bóp chết cô" .

Bách Hân trong cơn mê man vẫn cảm nhận được. Làn da mát lạnh, mùi hương thảo dược nhè nhẹ, một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Lát sau, cô khẽ rên nhẹ, đôi mắt hé mở. Trong thoáng mơ hồ cô nhìn thấy một khuôn mặt lạ nhưng đẹp đến ngẩn ngơ.

"Ai..." Giọng cô khàn khàn vì sốt cao.

Tiểu Anh giật mình nhìn xuống. Đôi mắt Hân lúc này mơ màng nhưng vẫn sắc sảo. Có lẽ vì là tiểu thư quyền quý nên ánh mắt ấy luôn có một vẻ kiêu kỳ bẩm sinh, dù đang yếu đuối.

"Ta là thầy thuốc. Tiểu thư bị cảm nặng, phải nghỉ ngơi."
Tiểu Anh nói, giọng vẫn nhẹ nhàng nhưng có chút lạnh lùng, như để giữ khoảng cách.

Nhưng Hân lại mỉm cười, nụ cười yếu ớt đầy mê hoặc.

"Xinh đẹp như vậy... mà lại đi làm thầy thuốc sao?"

Tiểu Anh hơi sững lại dù nghe mấy lời này nàng đã quen từ lâu.  Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn lại cho Bách Hân, rồi dặn dò gia nhân cách sắc thuốc.

Bà Hội thấy cô tỉnh cũng sắng sốt lại hỏi thăm: "Bách Hân con có sao không?"
cô chỉ khe khẽ lắc đầu . ông Hội vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm nghị của mình.

Thấy không còn chuyện gì nữa Tiểu Anh xin phép trở về.
Nàng không hề hay biết rằng trong cơn sốt mê man, Bách Hân vẫn say sưa đưa mắt nhìn theo bước chân nàng rời đi,tâm trí cô vẫn không ngừng nghĩ đến nàng.Trái tim cô như đang thổn thức một điều gì đó.Nhưng cảm giác này rõ ràng cô cũng không thể hiểu nổi .

--------------

*Hết tập 1 mọi người nhớ cho mình một sao để tạo động lực nhé 😘 iu thưn các bé độc giả nhiều 🤭.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro