Chương 10 - Khi nợ máu hóa lời hứa

Buổi chiều hôm đó, bầu trời không mưa. Nhưng không khí trong phòng khách nặng trĩu, tĩnh lặng như đang kìm nén một tiếng khóc bị bóp nghẹt.

Lâm An ngồi ở phòng khách nhà ba Lâm. Tách trà trên bàn đã nguội từ lâu. Căn nhà yên lặng sau đám tang, mọi thứ đều chìm trong nỗi đau thầm lặng. Ba Lâm đi ra từ phòng trong, dáng vẻ già nua hơn tuổi, đôi mắt đượm một nỗi mệt mỏi cùng cực.

"An, ba có chuyện muốn nói với con." Giọng ông trầm, nhưng khàn đi.

Lâm An đứng dậy: "Dạ, ba nói đi."

Ông ngồi xuống đối diện, bàn tay siết lại.

"Con biết thằng bé đó... nó mất trong khi làm nhiệm vụ cứu nạn ở vùng núi. Đó là một cái chết anh hùng." – ông dừng lại, hít một hơi thật sâu. "Nhưng bi kịch không dừng lại ở đó."

Ông nhìn thẳng vào Lâm An – một cái nhìn vừa thương xót, vừa khẩn cầu.

"Nhã... nó có thai rồi. Chỉ có ba mẹ và con bé biết chuyện này." Lâm An sững lại, đồng tử co rút lại. Cậu nắm chặt tay.

"Nó sắp làm mẹ," ông nói, giọng ông vỡ ra vì tuyệt vọng. "Nếu chuyện này bại lộ, con bé sẽ bị dư luận xã hội và giới kinh doanh đánh gục. Ba không thể để con bé chịu nhục nhã, không thể để cháu ngoại của ba sinh ra trong sự chỉ trích. Ba cần một vỏ bọc tuyệt đối."

Căn phòng chìm trong im lặng. Chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, đều đặn, đếm từng giây phút tuyệt vọng.

"Ba..." – Lâm An lắp bắp, "ba muốn con...?"

"Ba xin con," ông nói, giọng nghẹn lại. "Con cưới Nhã đi. Chỉ là hình thức, để bảo vệ con bé và đứa bé. Ba sẽ công bố với mọi người rằng đây là con trai ruột của con. Sau khi nó sinh xong, ba sẽ sắp xếp cho hai đứa ly hôn. Ba không bắt con phải chịu trách nhiệm gì cả. Chỉ cần... giúp ba giữ sự bình yên cho gia đình này."

Câu nói rơi xuống như một viên đạn lạnh, găm thẳng vào sự lựa chọn.

(Lâm An ghé vào phòng, thấy Lâm Ân Nhã đang ngồi tựa đầu vào gối, mắt đỏ hoe.)

Lâm Ân Nhã: "Anh An... em van anh. Anh đừng nghe ba. Đừng vì em mà làm điều này."

Lâm An: "Nhã... em đừng nói vậy."

Lâm Ân Nhã: Cô lắc đầu, nước mắt rơi. "Anh xứng đáng có hạnh phúc của riêng mình. Anh xứng đáng có người yêu anh và anh yêu họ. Em biết anh làm điều đó cho ai. Em biết người anh yêu là ai. Anh làm ơn... đừng vì em mà đánh mất cơ hội của mình với anh ấy."

Lâm An: Cậu ngồi xuống, nắm lấy tay cô, sự dịu dàng không đổi. "Anh không làm vì ba. Anh làm vì em, vì đứa bé. Anh nợ ba mẹ một ân tình lớn hơn cả mạng sống. Em là gia đình. Và anh sẽ bảo vệ gia đình mình." Cậu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm. "Em và đứa bé cần sự bình yên. Anh sẽ mang lại điều đó."

Lâm An cúi gằm mặt. Cậu nhớ lại lời hứa vô hình với người đã che ô cho cậu năm xưa: Cậu sẽ không bao giờ để người khác phải chịu đựng vì mình. Nhưng lần này, cậu chọn hy sinh để che ô cho người thân.

"Ba đừng xin con." – giọng cậu khàn đi. "Ba là người mà con nợ cả đời. Con sẽ làm điều này, không phải vì nghĩa vụ, mà là vì tình thân. Con sẽ cưới Nhã."

Đêm đó, cậu ra về khi trời tối hẳn. Thành phố chìm trong sương, đèn đường loang thành những quầng sáng mờ. Gió lạnh, nhưng không đủ mạnh để gọi mưa.

Cậu đi bộ chậm, từng bước như dẫm trên ký ức.

Trong túi áo, điện thoại sáng lên – tin nhắn từ Trình Kha: "Mai có thời gian không? Anh muốn nói chuyện."

Lâm An dừng lại. Ngón tay run nhẹ trên màn hình, nhưng rồi không nhắn lại.

Anh Kha... nếu anh biết chuyện này, anh sẽ không tha thứ.

Nhưng em chẳng có lựa chọn nào khác. Vì ân tình – đôi khi, nặng hơn cả tình yêu.

Cậu ngẩng lên. Giữa màn đêm, ánh sáng đèn phản chiếu trên mặt đường ướt, sáng như muôn giọt nước mắt. Gió nổi lên, hất bay tóc cậu, thổi vào lòng thứ lạnh rát.

Cậu lẩm nhẩm: "Ba, con sẽ làm. Nhưng con xin lỗi, vì từ nay con không thể quay lại là chính mình nữa."

Đêm ấy, Lâm An không ngủ. Cậu mở sổ vẽ, phác một bức tranh mới: hai bóng người dưới tán ô, đứng giữa trời không mưa. Phía xa, ánh sáng loang dần – vừa đẹp, vừa đau.

Dưới góc bức tranh, cậu viết một dòng nhỏ: "Khi nợ máu hóa lời hứa – em sẽ dùng chính trái tim mình để trả."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro