Patrizia chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó cô nhanh chóng nhớ lại điều gì đó và nói ‘aha.’ Có vẻ như cô ta đang ám chỉ việc Bệ hạ đã ở lại đêm qua vì mưa.
Nhưng làm thế nào mà nó đến tai Rosemond sớm như vậy? Patrizia bình tĩnh trả lời, cô nghĩ rằng có thể có một gián điệp trong Hoàng cung.
"Đúng vậy."
"Lý do gì?"
"Bởi vì ta ở một mình với Bệ hạ, và cả hai chúng ta đều bị mắc mưa."
Nghe có vẻ như những lời lãng mạn, nhưng nó không phải là một tình huống ngọt ngào đối với người phải trải qua nó. Nhưng đối với người nghe, đặc biệt là với Rosemond, điều đó đã đủ để khiên cô ta trở nên tức giận. Cô ta run rẩy khi hỏi Patrizia một câu hỏi khác, nắm chặt lấy gấu váy.
"Vào đêm đó ... Người nói rằng Người đã ở với Bệ hạ?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Huh?"
Patrizia nghĩ rằng nếu cô ấy phải kể về một trong những khoảnh khắc ngớ ngẩn nhất của cuộc đời mình, cô sẽ nói chính là khoảnh khắc này. Làm sao mà một cô nhân tình lại dám phân bua chuyện với người vợ đoan chính?
Nhưng thật không may, Rosemond dường như không hề hay biết điều này. Nếu đây là một loại năng lực thì cô ta có năng lực khiến người khác khó chịu. Patrizia nói.
“Hoàng hậu thật sự ở cùng Hoàng đế cũng không có gì lạ. Việc Hoàng đế có tình nhân thì mới không bình thường, và lẽ ra Hoàng hậu mới phải là người hỏi chuyện ”.
"Sao cô lại dám hỏi ta về lý do ta qua đêm với Bệ hạ?"
"…Hoàng hậu!"
"Không được la hét. Cô thực sự không phải là một người lịch sự nhỉ. Bây giờ tính cách của Nam tước Darrow là một vấn đề đáng nghi ngờ. Ngài ấy đã giáo dục con gái mình như thế nào…? ”
"Người đã đi quá xa rồi."
"Cô không nghĩ rằng lời nói của cô đã đi xa hơn rồi sao?"
Patrizia, đã cố gắng kiên nhẫn hết mức có thể, trở nên tức giận với thái độ của cô ta. Cô đã nói rằng cô sẽ không đụng đến cô ta, nhưng nếu một người bị dồn ép đến mức độ này, ngay cả khi có trái tim nhân hậu cũng sẽ không thể chịu đựng được mà không làm bất cứ điều gì. Làm sao cô có thể phớt lờ khi mình đang bị đâm bằng một cây xiên nảy lửa như thế này?
“Sao cô dám đặt câu hỏi về việc Hoàng hậu đã dành thời gian cho chồng như thế nào? Rosemond, chắc hôm qua cô cũng bị mắc mưa. Nếu không phải như vậy, làm sao cô lại dám ngông cuồng như thế này? Có lẽ tôi nên gọi một số người hầu giúp cho cô ”.
“Ta không điên, Hoàng hậu mới là người điên. Người chắc chắn đã hứa với Bệ hạ vào đêm đó. Người sẽ không hy vọng vào tình yêu của Bệ hạ, và Người sẽ không động đến tôi. Người đang định phá vỡ lời hứa đó sao? ”
“Lời hứa chỉ được thực hiện với điều kiện cô sẽ không gây rối cho ta. Có phải cô đang định nói rằng khi cô nhắm vào tôi và bày mưu tính kế thì tôi chỉ nên tỏ ra ngu ngốc và không làm gì cả? Hay là, cô chỉ muốn có một Hoàng hậu đần độn và què quặt? "
"Có lẽ nào Người yêu Bệ hạ?"
"Nghe cho rõ đây, Qúy cô Phelps."
Patrizia, không thể chịu đựng được nữa và hét lên. Rosemond rõ ràng là một nhân vật phản diện, nhưng cô ta không phải là một nhân vật phản diện ngu ngốc, cô ta nên biết điều gì nên nói hay không nên.
“Ta nghĩ rằng Qúy cô Phelps vẫn còn thiếu một số kỹ năng giao tiếp, điều này rất nghiêm trọng. Đầu của cô có bị hỏng vì trời mưa không? Ta có yêu Bệ hạ hay không, ta có nghĩa vụ trả lời ngươi sao? Nếu ta yêu Ngài ấy, cô sẽ làm gì, và nếu ta không yêu Ngài ấy thì sao? Ta không thể hiểu tại sao ta lại đứng ở đây để nghe những lời này từ cô trong chính cung điện của ta. Tôi có nên mời một người hầu cho cô không? ”
Khuôn mặt Rosemond trông như thể phát sốt, Patrizia cho rằng Rosemond dường như bị bệnh tâm thần.
Cô quyết định kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt, vì nó không có ý nghĩa gì nữa.
“Ta hoàn toàn không có lý do gì để giải thích với cô, về việc hôm qua ta lăn lộn trên giường với Bệ hạ, hay chỉ đơn giản là ngủ. Nếu cô tò mò về điều đó, hãy đến và trực tiếp hỏi vị vua mà cô yêu. "
Sau khi Patrizia nói điều đó, cô lại hỏi cô ta với vẻ chế giễu.
“Ồ, có phải cô đang sợ không? Cô sợ sự ưu ái của Bệ hạ sẽ dành cho ta? "
Nghe những lời đó, thái độ Rosemond cũng trở nên hằn học. Nhưng Patrizia không hề bận tâm mà tiếp tục nói.
“Cô thật sự rất thô lỗ đấy. Ta nhớ là mình đã cảnh báo cô ngày hôm qua, nhưng dường như không có tác dụng gì. Có lẽ ta nên cho cô thêm vài cái tát để nhắc cô nhớ nhỉ? ”
Rosemond lườm Patrizia với một cái nhìn đáng sợ, rồi nhanh chóng quay người rời khỏi phòng mà không một lời chào. SẬP! Tiếng đóng cửa dữ dội vang lên như muốn xé rách màng nhĩ của Patrizia, khi cô chỉ còn lại một mình, Patrizia thở dài. Dù sao cô ta cũng là người phụ nữ khiến cô mệt mỏi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Sau đó, Rafaella tiến đến và hỏi cô ấy với vẻ mặt kinh ngạc.
“Hoàng hậu, sao Người không làm gì cô ta? Tại sao Người lại có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy? Ít nhất Người cũng nên cho cô ta thêm một cái tát nữa! ”
“Như vậy là đủ rồi, Ella. Hôm qua, Hoàng đế không nói gì về những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng nếu hôm nay ta lại tát vào má cô ta, có thể sẽ dẫn nhiều tin đồn không đáng có. Ta có thể bị gán cái mác là một Hoàng hậu ghen tuông. "
Cô không muốn mình bị vướng phải tin đồn đó - một tin đồn vô lý như vậy. Đó không phải là về điều gì khác, mà là sự ghen tị, điều đó thực sự nực cười.
Patrizia chậm rãi đứng dậy sau khi chỉnh lại mái tóc của mình.
"Khi nào thì vợ của các sứ thần rời đi, Mirya?"
“Em nghĩ Người sẽ đến đó kịp nếu Người đi ngay bây giờ. Người có muốn đến đó ngay bây giờ không? ”
"ĐI thôi."
Patrizia trả lời, sau đó mang đôi giày cao gót màu xanh. Hôm qua cô mặc một chiếc váy đỏ rực như ngọn lửa, thì hôm nay cô lại mặc một chiếc váy lụa trắng gợi nhớ đến nước.
Patrizia chậm rãi đi đến nơi đó và phát hiện ra Lucio trong bộ đồng phục của anh đang đứng trước Cung điện Hanlon 100 mét. Tuy không phải cô là người gây rắc rối cho anh ngày hôm qua, nhưng cô ấy lại cảm thấy bối rối một cách kỳ lạ khi gặp anh ta. Cô trấn an bản thân, sau đó tiến lại gần anh và chào hỏi anh ta.
“Kính chào Mặt trời của Đế quốc.”
"Hoàng hậu đến rồi."
“Với cương vị là một Hoàng hậu, ta cần phải hoàn thành tốt công việc của mình. Nếu Ngài không muốn như vậy, tôi sẽ quay trở về ”.
"… Ở lại đây đi."
"Vâng."
Patrizia trả lời ngắn gọn rồi rút chiếc khăn tay ra. Đó là chiếc khăn tay màu trắng mà cô đã mượn ngày hôm qua. Nếu có thể, cô không muốn trả lại nó bằng cách giả vờ như không biết gì cả, nhưng anh ta đã nói rằng nó rất quý giá, vì vậy cô sẽ cảm thấy tồi tệ nếu như không đưa khăn tay lại cho chủ nhân của nó.
Cô cố ý lấy chiếc khăn tay ra trước ánh nhìn của tất cả quý tộc cấp cao. Cô nghĩ đây là cơ hội tốt để dập tắt tin đồn. Đúng như dự đoán, cô cảm thấy những quý tộc đang đứng ở phía sau đang nhìn về hướng mình.
"Cảm ơn Ngài, vì ngày hôm qua."
"Ta rất xin lỗi về ngày hôm qua."
Anh ta ho nhẹ như thể đang nhớ lại những sự kiện ngày hôm qua. Các quý tộc dường như đang bàn tán về những ẩn ý trong lời nói của hai người, Patrizia nhận thấy điều này và cười khẽ. Cô ấy vui mừng vì một số lý do.
Và một điều nữa càng khiến cô ấy hạnh phúc hơn.
“Ta rất lo lắng vì mình đã chiếm lấy chiếc giường của nàng. Nàng ngủ ngon chứ? ”
“Ta hơi mệt, nhưng ta ổn. Bệ hạ vẫn ổn chứ? ”
Bởi vì sự hiện diện của một người phụ nữ đang nấp sau cái cây lúc này và đang quan sát họ.
"Rosemond."
"Ta ổn."
"Thật mừng quá."
Khuôn mặt cô nở nụ cười rạng rỡ khi nói điều đó, không phải dành cho Hoàng đế. Nó nhắm vào Rosemond, người đang trừng mắt nhìn cô từ phía sau một cái cây và nghiến răng.
Cô muốn cho cô ta biết rằng ân huệ giống như một cây sậy, nó có thể bị lung lay bất cứ lúc nào, và có thể gãy bất cứ lúc nào.
"Cảm ơn cả Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế chế Marvinus, chúng tôi đã cảm thấy rất thoải mái."
Vào lúc đó, một nụ cười xuất hiện trên miệng Patrizia. Cô đáp lại lời của sứ thần bằng ngôn ngữ Christa trôi chảy.
“Ta chỉ mong cô cảm thấy thoải mái. Ta đã lo rằng việc chuẩn bị không đủ tốt và khiến cô không thoải mái."
“Không đâu, thưa Hoàng hậu. Không phải như vậy đâu. Người có thể nói ngôn ngữ của chúng tôi một cách trôi chảy, vì vậy tôi và mọi người trong đoàn cảm thấy rất thoải mái ”.
Nữ công tước của Verica, quay đầu về phía Lucio và khen ngợi.
“Hai người thực sự rất hợp nhau, thưa Bệ hạ. Thật vinh quang cho Đế quốc, khi người có được vị một Hoàng hậu thông thái và xinh đẹp như thế này. ”
"Cảm ơn cô đã khen."
Bề ngoài, đó là một bầu không khí thân thiện, nhưng chỉ có một người, Rosemond, người đang ở sau cái cây, đang nghiến răng tỏ vẻ lạnh lùng. Ngay lúc nhìn thấy cảnh tượng đó, trực giác mách bảo cô ta rằng có điều gì đó không ổn.
Chưa, chưa được. Ít nhất, ngày mà Lucio thu lại hoàn toàn sự ưu ái đối với cô ta phải là sau khi cô ta hạ sinh một Hoàng tử và đăng quang. Trước đó, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì sự sủng ái của anh vẫn phải dành cho cô.
Sau khi cắn móng tay vì lo lắng, cô ấy khẽ lẩm bẩm điều gì đó và quay lại. Đôi mắt của Rosemond ánh lên sự hoang dã và kinh hoàng.
Chiều hôm đó, Patrizia đã liên lạc với Petronilla nhờ Hầu tước Grochester về việc liệu cô ấy có thể đến thăm vào ngày hôm sau. Đương nhiên, Patrizia đồng ý nhưng cô ấy không nói rõ lý do về chuyến thăm lần này, nhưng cô vẫn có vẻ hào hứng suốt cả ngày.
Cuối cùng thì cũng đã đến ngày hôm sau, và Patrizia đã thức cả đêm để hoàn thành những việc phải làm vào chiều hôm sau để dành thời gian cho Petronilla. Patrizia chờ đợi Petronilla với vẻ mặt hơi hào hứng, vì cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều loạt bánh macaron vị dâu yêu thích của chị mình.
Không phụ lòng mong đợi của cô, Petronilla đến Cung điện Hoàng hậu sớm hơn dự kiến của Patrizia. Patrizia mở rộng vòng tay chào đón cô.
"Nilla!"
Vào thời điểm gặp gỡ vợ của các đặc sứ, Patrizia rất tiếc vì không gặp được Petronilla mà chỉ gặp Hầu tước Grochester. Petronilla cất giọng chào, ôm chặt lấy người chị song sinh của mình như thể cô ấy còn là một đứa trẻ.
“Lizzy! Em khỏe không?"
Ngay cả sau khi nói điều này, Petronilla hỏi với vẻ mặt có chút bất an, "À ... Chị có nên gọi là Hoàng hậu không?"
“Nilla, chị biết là em không thích điều đó lắm. Không có ai ở đây, trong cung Hoàng hậu chỉ có hai chúng ta, vậy còn câu nệ gì chứ? Thôi đi. ”
“Vậy thì chị sẽ bỏ qua nó. Em có thể cho chị một tách trà được không? Chị vội vàng đến đây nên bây giờ cảm thấy hơi khát. "
Patrizia đáp lại yêu cầu của Petronilla, lộ hàm răng trắng với nụ cười rộng mở.
"Được chứ. Em cũng đã chuẩn bị rất nhiều bánh macaron vị dâu yêu thích của Nil. Chúng ta có thể thử cùng nhau ”.
Ngay sau đó, những gì Patrizia đã gọi, một đĩa đầy bánh macaron vị dâu và hai tách trà được đặt trên bàn. Từ đầu đến cuối Patrizia vẫn luôn mỉm cười. Trong một thời gian dài, hai người nói rất nhiều chuyện, sau đó mới bước vào một chủ đề tế nhị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro