Chương 28: Nàng cũng ở đây sao?

Gió thổi mạnh khiến việc cưỡi ngựa ngày càng trở nên khó khăn. Patrizia thích cảm giác gió phả vào mặt mình. Càng vận động, trên trán cô càng lấm tấm nhiều giọt mồ hôi, nhưng trước cái gió nó cũng nhanh chóng khô ráo. Patrizia cười với vẻ thỏa mãn và giữ chặt dây cương.
"Hya!"
Cô phấn khích thúc ngựa phi thật nhanh. Đó là cảm giác hồi hộp xen lẫn chút nguy hiểm.
"Chà, chà."
Patrizia dừng lại sau khi vào rừng sâu một chút. Có vẻ như cô đã quá phấn khích rồi, tiếng thở hồng hộc thoát ra từ miệng cô. Một lúc lâu sau khi đã bình tĩnh lại, cô chỉnh lại mái tóc rối bù của mình, lau mồ hôi trên trán. Patrizia chuẩn bị đi săn. Cô thực sự không thích sát sinh, nhưng để có thể bảo vệ danh dự Hoàng hậu của mình, ít nhất cô phải bắt được một con thỏ.
Patrizia rút một mũi tên ra và bắt đầu tìm kiếm con mồi. Khi đó, cô có thể nghe thấy tiếng cỏ đang chuyển động, và có thể nghe thấy âm thanh chạy trốn của động vật. Đó chính là con mồi! Tốt lắm, Patrizia lại nắm lấy dây cương, và nở nụ cười.
Từ trên lưng ngựa, cô nhìn thấy một con nai ở bên kia sông. Patrizia nhanh chóng chuẩn bị cung tên. Sau khi nhắm chính xác, cô thả dây cung một cách dứt khoát.
-Phịch
-Phịch
Một cú nhắm chuẩn xác! Tuy nhiên, có hai mũi tên nằm ở trên đó, không phải là một. Patrizia tỏ vẻ ngạc nhiên và cưỡi ngựa tới chỗ con nai. Ai đó đã bắn một mũi tên vào con mồi mà cô đã để mắt tới. Patrizia tự hỏi người đó là ai, khi nhận ra đầu mũi tên quen thuộc, cô ngẩn người.
"Nàng cũng ở đây sao?"
"Bệ hạ."
Là Lucio, chính là người đàn ông đó. Patrizia thầm thở dài. Tại sao cô lại gặp phải người đàn ông chứ? Lại còn nhắm vào cùng một con mồi. Mối nghiệt duyên với người đàn ông này thực sự tưởng chừng như không có hồi kết.
Cô cúi chào người đàn ông này.
"Kính chào Mặt trời của đế quốc."
"Nàng vẫn khách khí như vậy ngay cả khi ở một nơi như thế này."
"Dù ở nơi nào, Bệ hạ vẫn là Bệ hạ, và ta vẫn là thần dân của Ngài."
Patrizia rút ​​mũi tên ra khỏi con nai. Mặc dù rất nhiều máu, nhưng Patrizia không quan tâm, cô xóa vết máu bằng cách lau đầu mũi tên lên quần áo của mình, và đặt nó trở lại vị trí ban đầu. Lucio thấy vậy, bèn hỏi cô, "Mũi tên đó, có phải là của ta không?"
"Vâng, thưa Bệ hạ. Chúng ta đã cùng bắn trúng nó ”.
“Vậy thì… Chúng ta nên xác định xem ai đã săn con nai này trước?”
“Bệ hạ có thể là người đã nhắm trúng nó trước. Ta sẽ nhường cho Ngài. ”
"Không, ta sẽ là người nhường."
Lập luận khập khiễng này thật là ấu trĩ. Cô ấy không muốn phải tranh luận với người đàn ông này. Patrizia giấu vẻ mặt mệt mỏi của mình và bày tỏ lòng biết ơn.
"Cảm ơn ân huệ của Bệ hạ."
“Không cần phải như vậy đâu. Nhưng không phải nàng đã đi quá xa rồi sao? Cận vệ của nàng đã đi đâu rồi? ”
Có quá nhiều câu hỏi. Nhưng Patrizia cảm thấy không cần thiết phải trả lời câu hỏi của người đàn ông này, nhưng cô vẫn đáp lại như một phép lịch sự.
“Ta đã bảo họ rằng không cần phải đi theo ta. Ta cũng muốn ở một mình một thời gian… Ngoài ra, họ cũng nên tận hưởng cuộc thi này. ”
Patrizia nói điều này và sau đó nhìn xung anh. Anh ta nói vậy trong khi xung quanh anh cũng không có bất kỳ người hộ tống nào. Khi Patrizia nhìn anh như thể đang yêu cầu một lời giải thích, Lucio trở nên ngượng ngùng và hắn giọng trong khi cố gắng nghĩ ra một cái cớ.
“Ta bỏ trốn. Lý do … giống như nàng. ”
“Dù vậy, nhưng đó là…”
“Ta cũng cần thời gian ở một mình. Ta nghĩ rằng Hoàng hậu hiểu mà. Không đúng sao? ”
Họ ở vị trí giống nhau, vậy nên không thể nào cô không hiểu được những điều này. Nhưng cô rất lo lắng. Người đàn ông này có biết suy nghĩ hay không? Hiện tại, anh ta không gặp nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn là thành viên duy nhất còn sót lại của Đế quốc. Nhưng lại hành động thiếu tỉnh táo như vậy ..!
Cô mở miệng định nói gì đó với Lucio nhưng cô quyết định im lặng. Nghĩ lại thì cô cũng không có tư cách để nói với anh những lời đó. Patrizia thở dài và nói chuyện với anh ta.
 “Tốt hơn hết là hai chúng ta nên quay lại. Nơi này cách khá xa khu tập trung, và chúng ta chỉ có hai người… ”
Đúng lúc đó, lời nói của Patrizia đã bị đánh gãy. Đột nhiên Lucio rút một con dao ra và ném nó về phía cô. Patrizia bị sốc, cô hét lên và tránh sang một bên, sau khi địn thần lại, cô ấy mở đôi mắt tràn ngập sợ hãi của mình.
‘Cái gì vậy? Tại sao…’. Đôi mắt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, cô nhìn thấy một mũi tên cắm trên nền đất. Cô gọi Lucio.
"Bệ hạ!"
"Chết tiệt, là ai làm?"
Anh cất giọng nói sắc bén. Patrizia ngay lập tức nhận ra. Đó là một cuộc tấn công bất ngờ.
“Ai đã làm điều này?” Chưa kịp suy nghĩ, một nhóm đàn ông đeo mặt nạ bỗng xuất hiện.
"Chết tiệt." Patrizia chửi rủa thành tiếng và nhanh chóng rút ra hai mũi tên trên lưng mình. Ngay cả trong thời gian này, cô đã phán đoán được. Đây là những sát thủ mà Rosemond cử đến để giết cô.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy thật rợn người. Patrizia ngu ngốc. Sao cô lại không nghĩ đến điều này? Làm sao Rosemond lại bỏ qua cơ hội tốt này chứ? Sao cô lại… nghĩ rằng cô ta sẽ không thực hiện một âm mưu nào cả? Tại sao cô ta lại có thể làm mọi chuyện dễ dàng như vậy? Tại sao chứ!
"Nàng biết bắn cung chứ?"
Câu hỏi gấp gáp của anh khiến cô không thể suy nghĩ thêm về điều này. Cô vội đáp lại không chút do dự.
"Một chút."
“Ta sẽ yểm hộ cho nàng, hãy theo sau ta. Ta sẽ đi trước ”.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Không còn thời gian để suy nghĩ nữa. Ngay cả khi Rosemond thực sự đã sai những kẻ này để giết cô, cô chỉ có thể nghĩ về điều đó khi xử lý xong những tên sát thủ này. Patrizia ngay lập tức đặt một vài mũi tên lên cây cung và bắt đầu căng dây.
Những tên sát thủ ở phía sau bắt đầu ngã xuống. May mắn là cô mang đủ mũi tên, nhưng cô không được phép lãng phí nào đề phòng tình huống xấu hơn có thể xảy ra. Trong lúc nguy cấp thế này, cô ấy đã thể hiện kĩ năng đáng kinh ngạc của mình và cố gắng không để lãng phí một mũi tên nào.
Số lượng người trong nhóm sát thủ đang dần giảm xuống, nhưng thể lực của cô cũng đang sụt giảm nhanh chóng.
Tuy nhiên, cô cố gắng đánh thức từng tế bào trong cơ thể mình và giữ cho đầu óc mình thật tỉnh táo. Nếu gục ngã ngay tại đây, cô có thể sẽ mãi mãi không thể đứng dậy được. Ngoài ra, bọn họ còn là những sát thủ chuyên nghiệp. So với bọn họ, cô hoàn toàn là một kẻ nghiệp dư đang cố gắng để tồn tại.
"Hộc hộc."
Cô thở ra một hơi và cố gắng giương cung. Bây giờ còn lại khoảng năm hoặc sáu người. Cuối cũng cũng có cơ hội rồi. Câu hỏi đặt ra lúc này là cả hai có thể chịu được bao lâu nữa?
Patrizia nhìn Lucio. Anh ấy có vẻ không mệt mỏi lắm. Nhưng không thể để anh ta phải đối mặt với năm người trong số họ một mình được, vì vậy Patrizia quyết định cố gắng thêm chút nữa.
"Ugh!"
Khi sát thủ cuối cùng bị tiêu diệt, Patrizia cảm thấy chân mình như ngã khuỵu xuống. Lucio nhìn thấy điều này, nhanh chóng đến gần và đỡ cô. Anh hỏi Patrizia với giọng lo lắng, “Nàng, nàng có sao không? Nàng không bị thương chứ? "
“Haizz… ta không sao, thưa bệ hạ. Bệ hạ không sao chứ? ”
"Ta ổn. Ai đã làm điều này chứ… ”
Chưa kịp nói hết câu, anh đã đẩy cô xuống đất. Patrizia đã không phản ứng kịp trước hành động đột ngột này và ngã xuống. Patrizia muốn đứng dậy và chất vấn anh, nhưng cô không thể nói được gì và sững người.
"Bệ hạ."
"Ư ..!"
Anh gục xuống với vẻ mặt đau đớn vì vết thương do mũi tên gây ra. Patrizia rất sốc, cô nhanh chóng đến gần và ôm lấy anh. Cô gọi anh ta với một giọng khẩn thiết, “Bệ hạ, Bệ hạ! Ngài không sao chứ? ”
"Ha ... Ta không sao."
“Tại sao… Tại sao anh lại…”
Tại sao anh ta lại đỡ mũi tên thay cho cô? Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy?! Cô nhìn anh, nước mắt như sắp trào ra và yêu cầu lời giải thích, nhưng Lucio chỉ lẩm bẩm được vài từ, anh không còn chút sức lực nào cả.
“Ha… nhanh lên… Ta nghĩ nàng phải mau trốn đi.”
Vừa dứt lời, Patrizia nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Chết tiệt, lại có thêm sát thủ nữa ư!
Lẽ ra tất cả chúng phải xuất hiện cùng một lúc, tại sao? Patrizia nhìn bọn họ đang tiến lại gần với vẻ mặt giận dữ, ôm Lucio trong tay.
Cô theo thói quen tìm kiếm mũi tên trên lưng, nhưng nhanh chóng trở nên tuyệt vọng khi biết mình đã sử dụng hết mũi tên rồi. Tệ hơn nữa là Lucio đã bị thương vì đỡ thay cho cô, anh ta không thể đối phó với họ một mình mà không có vũ khí.
Cô hỏi anh với vẻ mặt bình tĩnh.
"Bệ hạ, ngài có thể chạy không?"
Trước những lời đó, Lucio từ từ mở mắt. Patrizia thấy rõ là anh đang chật vật. Trong tình huống này, đối đầu trực diện với bọn họ là ngu ngốc. Trước hết cô nên chạy trốn khỏi đây trước.
Patrizia nắm tay Lucio, sau đó đặt anh lên ngựa và họ bỏ chạy cùng nhau. Hai người cần phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Có thể thấy những sát thủ đang đuổi theo bọn họ, Patrizia rút thanh kiếm bên người Lucio ra và chặn những mũi tên đang bay về phía họ. Trong khi đó, con ngựa chạy mãi chạy mãi, và cuối cùng, họ đi đến ngõ cụt, không, là một vách đá.
"Chết tiệt!"
Cô lớn tiếng chửi rủa.
 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro