Chương 1: Những kẽ nứt đầu tiên

Buổi tối rơi xuống thành phố như một tấm chăn dày phủ đầy ánh đèn neon. Người ta chen nhau trên những con đường vẫn còn ấm hơi ban ngày, còn tôi kẻ đứng giữa dòng người ấy lại cảm giác như mình đang đứng trong một bể kính khổng lồ, tách biệt khỏi tất cả. Tiếng còi xe, tiếng rao vặt, tiếng bước chân… mọi thứ như vang vọng từ một nơi rất xa, không liên quan gì đến tôi.

Tôi không nhớ lần cuối cùng mình nói chuyện với ai là khi nào. Hay đúng hơn, tôi không chắc những cuộc trò chuyện mình nhớ có thật sự đã từng tồn tại.

Tối nay, khi về đến căn hộ nhỏ trên tầng 17, tôi nhận ra điều đầu tiên không đúng:
Chìa khóa cửa… nằm trên thảm chùi chân.

Tôi không bao giờ để chìa ở đó. Tôi luôn bỏ nó trong túi áo bên phải. Tôi chắc chắn điều này — hoặc tôi nghĩ là mình chắc.

Tôi nhặt nó lên, nhìn quanh hành lang dài im ắng. Không có dấu hiệu ai chạm vào cửa. Không có gì bị xô lệch. Nhưng trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác như vừa bị ai theo dõi nãy giờ.

Khi bước vào trong căn hộ, thứ thứ hai làm tôi đứng sững:

Chiếc đồng hồ treo tường đã dừng lại từ lúc 3 giờ 12 phút.
Tôi còn nhớ lúc rời nhà nó vẫn chạy, kim giây còn nhích từng tiếng nhỏ đều đặn. Nhưng thứ khiến tôi nổi da gà không phải là việc nó ngừng mà là con số 3 giờ 12 phút ấy khiến tôi thấy… quen thuộc đến đáng sợ. Như thể đó là một thời điểm quan trọng nào đó, một ký ức tôi đã đánh mất.

Tôi bật tất cả đèn lên. Ánh sáng trắng làm căn phòng trông sạch sẽ và vô hồn. Không ai vào đây cả, nhưng cảm giác bị xáo trộn thì rõ ràng như một dấu vết vô hình.

Tôi mở tủ lạnh.
Một hộp sữa bị mở nắp.
Tôi không uống sữa.

Tôi bước lùi lại, tay bất giác siết thành nắm đấm. Tâm trí tôi bắt đầu xoay tít, giữa chắc chắn và nghi ngờ, giữa logic và thứ gì đó ở bên trong tôi đang cố vùng lên.

“Có ai ở đây không?” — Tôi hỏi.
Không, đó không phải câu hỏi dành cho căn hộ.
Mà là dành cho chính mình.

Nhưng ngay khi lời vừa dứt, trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói nhỏ, khe khẽ như được thì thầm từ sau gáy:

"3 giờ 12 phút."

Tôi khựng lại.
Giọng nói ấy là của ai?
Của tôi?
Hay của ai khác đang sống trong trí nhớ của tôi mà tôi chưa từng biết?

Và rồi điện thoại của tôi rung lên. Một tin nhắn từ số lạ, chỉ có đúng hai từ:

"Anh nhớ chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #bian